Qúy Đình Kiêu sắp xếp như vậy, chính là kéo vị trí thứ hai lúc đầu sắp xếp cho Cố Minh Vinh thành vị trí thứ ba.

Vị trí dùng cơm của người nước bọn họ tương đương với việc tượng trưng, vị trí của bọn họ sẽ tượng trưng cho thân phận của người đó, trong bữa tiệc này thân phận của bạn có cao hay là không hoàn toàn có thể nhìn ra được từ vị trí.

Mà vị trí trước kia đã sắp xếp tốt, bây giờ lại thay đổi, đây vốn dĩ chính là một chuyện không tôn trọng cực kỳ lớn.

Có điều là Cố Minh Vinh cũng không tức giận một chút nào.

Đừng nhìn cái bàn này có đầy người ngồi, đều là đám con cháu trẻ tuổi nhưng mà cũng chính là mấy người trẻ tuổi này lại có thân phận không ai có thể coi thường được.

Có thể ngồi cùng một bàn ăn với Hoắc Minh Lâu mà dùng cơm, cơ hội lần này không phải là người nào cũng có, đây chính là cơ hội có tranh giành cũng không thể tranh giành được.

Lúc Cố Minh Vinh gật đầu đứng dậy chuẩn bị đến vị trí thứ ba, lại nhìn thấy Hoắc Minh Lâu đột nhiên mở miệng nói: “Ông Cố, ông vẫn nghe lời bọn họ quá đó, ông đã già cả rồi sao có thể sắp xếp ngồi ở vị trí thứ ba được chứ. Ông Cố, ông ngồi ở bên đây đi, đúng lúc tôi có một vài tình huống muốn hỏi ông.”

Vừa mới nói chuyện làm Cố Minh Vinh cảm động muốn chết, cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

Hoắc Minh Lâu vừa mới dứt lời lại làm như là đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, nói: “Vị trí chủ vị này tôi không ngồi đâu, tuổi tác của ông Cố lớn nhất, địa vị cao nhất. Nào nào, ông Cố ngồi ở đây đi.”

Anh ta nói xong liền làm như thật mà đứng dậy muốn nhường chỗ cho Cố Minh Vinh.

“A, không không không..." Cố Minh Vinh thẳng thừng khoác tay, lắc đầu nói: “Thư ký Hoắc ngài ngồi ở đây là chuyện đương nhiên, hoàn toàn xứng đáng.”

Trong lòng của Cố Minh Vinh run sợ, nghĩ thầm vị trí của Hoắc Minh Lâu có người đi nữa, ai mà dám ngồi thay cho cái bộ xương già này của ông ta đây, đều đã đến lúc này rồi còn cái gì mà còn phân chia người lớn kẻ nhỏ nữa sớm đã không còn ở nơi đây, đã không phải dựa vào tuổi tác để phân chia trên dưới. Ai có chức vị lớn hơn, quyền uy cao hơn, người đó mới là người xứng đáng ở vị trí chủ vị.

Qúy Đình Kiêu cười nói: “Đại ca à, anh đừng có giày vò chúng tôi nữa có được không, vị trí này mà anh không ngồi thì còn ai dám ngồi?”

Cận Bắc Xuyên cũng trêu ghẹo nói: “Anh Lâu, hiện tại ngay cả Diệu Dương cũng không dám tham gia vào mấy bữa tiệc như thế này, anh làm nghiêm túc như thế, tôi thấy là bây giờ anh ta đều muốn phủi mông bỏ đi.”

“Đúng rồi đó, anh Lâu, anh nhanh chóng ngồi xuống đi, ngày hôm nay có mặt anh ở đây, ai ngồi ở vị trí đó đều không yên ổn, anh vẫn nên nhanh chóng đừng có giày vò người ta nữa.” Mạnh Yến San cười nói.

Kể từ đó Hoắc Minh Lâu cũng không nói gì thêm nữa, ngồi xuống ghế, những người ở cái bàn này cũng lần lượt ngồi xuống. Tiêu Quân đi ra cửa gọi nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, trong phòng không giữ lại người phục vụ món ăn.

Mặc Diệu Dương đột nhiên lại vòng lấy Mạnh Yến San ở bên cạnh, nói: “Như thế nào, anh Lâu, anh nhìn xem người đàn ông mà Yến San tìm như thế nào, nhanh cho lời đánh giá đi.”

Hoắc Minh Lâu còn chưa lên tiếng thì Tiêu Quân đã nói: “Anh để cho anh Lâu nhìn chồng của Yến San coi, anh ôm Yến San làm gì vậy?”

Lông mày của Mặc Diệu Dương nhíu lại một cái, không vui nói: “Tôi xem Yến San như là em gái của mình, suy nghĩ này của anh sao lại xấu xa như thế chứ.”

“Là tôi bẩn thỉu.” Mặt của Tiêu Quân đỏ lên, quay đầu nhìn về phía Hoắc Minh Lâu rồi nói: “Anh Lâu, anh đến phân xử đi, rốt cuộc là ai bẩn thỉu hơn ai.”

Hoắc Minh Lâu không thèm để ý đến cuộc tranh chấp của bọn họ, nhìn sang Vân Lang, lại nhìn sang Mạnh Yến San, nói: “Yến San, lúc quen biết với em chúng ta vẫn là một đám con nít, không ngờ đến là trong nháy mắt mọi người đều đã lập gia đình hết rồi, hiện tại chỉ còn lại một mình anh cô đơn thôi.”

Qúy Đình Kiêu trở về nhân tiện nói: “Anh Lâu, anh nói cái gì vậy? Người cô đơn sao chỉ có một mình anh được, mấy người bọn tôi đều không phải hả.”

“Ha ha, đáng đời.” Mặc Diệu Dương cười to.

“Anh đang cười cái gì đó hả, không phải anh cũng độc thân à? Hiện tại như thế nào rồi, anh đem vợ của anh đến cái chỗ như Hải Thành, là cái khu vực chim không thèm ị dể kiếm tiền, bây giờ thì hay lắm rồi, được người ta để mắt tới.”

Lời vừa mới nói ra, bầu không khí vui vẻ ở đây lập tức đông cứng lại, nụ cười trên mặt của Mặc Diệu Dương cũng trở nên lạnh lẽo trong nháy mắt.

Vào lúc này mà lại nhắc đến chuyện này, trong lòng của Cố Minh Vinh cũng đông cứng lại, cuối cùng đã hiểu bữa tiệc ngày hôm nay thật ra chính là hồng môn yến danh phù kỳ thực.

Đầu tiên là mấy người này kéo ông ta đến đây, hai nhân vật lớn như Hoắc Minh Lâu và Cận Bắc Xuyên cũng xuất hiện, mục đích không phải là để ông ta biết khó mà lui, trở về quản thúc thằng nhóc Cố Thanh Thành cho thật kỹ à?

Nói nhẹ một chút thì chính là như vậy, nghiêm trọng một chút, một khi Hoắc Minh Lâu hỏi tới chuyện này... nhà họ Cố sợ là phải trải qua một kiếp nạn, nghĩ đến đây, cả người Cố Minh Vinh nhất thời nơm nớp lo sợ, không còn cảm giác mừng thầm như lúc nãy khi vừa mới nhìn thấy Hoắc Minh Lâu và Cận Bắc Xuyên.

Quả nhiên sắc mặt của Hoắc Minh Lâu dừng lại, nói: “Có chuyện này nữa?”

Dừng lại một chút, anh ta trầm ngâm trong chốc lát rồi nói với Mặc Diệu Dương: “Diệu Dương, chuyện giữa vợ chồng với nhau, tôi không tiện nói cái gì, nhưng mà cậu cũng tùy hứng quá đó. Tôi đã gặp Long Đình Đình rồi, đó là một cô gái rất có chủ kiến, chắc là sẽ không tùy ý làm ra chuyện như vậy, nói thật thì bên phía Hải Thành chẳng ra làm sao cả, tôi thấy là tôi cần phải cho một số người đến đó điều tra một chút.”

Câu nói này vừa mới nói ra khỏi miệng, Cố Minh Vinh chỉ muốn che lấy trái tim của mình, sợ là bệnh tim nhiều năm lại tái phát.

Cũng may lời nói Hoắc Minh Lâu xoay chuyển, nói tiếp: “Diệu Dương, bạn bè nam nữ bình thường cũng có, con người của cậu ấy hả, tôi hiểu cậu rất rõ, bá đạo chuyên chế, có lúc nào chịu để ý đến người khác, nhất định là cậu đã khi dễ em dâu cho nên em dâu mới tức giận, mới có thể không thèm để ý tới cậu.”

Qúy Đình Kiêu nói: “Còn không phải nữa à, con người của Diệu Dương chúng ta cũng không phải là không hiểu rõ, liên quan gì tới đàn ông nhà người ta.”

Đầu của Cố Minh Vinh sắp phát nổ đến nơi, mấy người bọn họ đều là con cháu nhà giàu, sao mà vừa mới ngồi xuống bàn thì lại thảo luận loại chuyện cũ rích liên quan đến phụ nữ như thế này, chuyện này... hình như là chuyện này không nên.

“Người đàn ông đó là ai vậy?” Sau đó Cố Minh Vinh lại mở miệng hỏi.

Cố Minh Vinh cầm cái khăn ra lau mồ hôi ở trên trán, cười tủm tỉm làm bộ như hòa giải nói: “Hiểu lầm hiểu lầm cả thôi, chắc chắn là hiểu lầm thôi, điều kiện của cậu Mặc ưu tú như thế, sao phụ nữ lại có thể rời khỏi cậu ấy được.”

“Ông Cố, ông cũng cảm thấy như vậy à? Ừ, tôi cũng cảm thấy như vậy đó.” Hoắc Minh Lâu nói, mắt nhìn thẳng: “Tôi đã nghe nói là gần đây tâm trạng của cậu em Diệu Dương không tốt cho lắm, là bởi vì chuyện gì đó, tôi cũng không hiểu rất rõ, tôi thân là anh cả lại không thể nhúng tay vào chuyện gia đình của các cặp vợ chồng này có đúng không? Cho nên ngày hôm nay tôi đã cố ý chạy đến đây ăn một bữa cơm, có chuyện gì thì phải thương lượng đàng hoàng với em dâu, hai người đã gặp nhau rồi, tôi cũng nghe nói là cậu với em dâu quả thật có duyên phận với nhau, nhất định phải nắm chắc phần duyên phận này.”

Đám người nghe nói như vậy đồng loạt gật đầu.

Tiêu Quân khoát khoát tay nói: “Được rồi được rồi, đừng đề cập đến những chuyện không vui nữa, ngày hôm nay vất vả lắm anh cả mới có thể dành ra chút thời gian để đi ăn với chúng ta, chúng ta nên vui vẻ mới đúng.”