Edit by Shmily
#Do not reup#
------------------------------
Cố Trì lấy điện thoại ra click mở vào app chiếu phim để mua vé, hỏi cô: "Tích Tích muốn xem phim gì?"
Vì để tiện cho cô chọn, anh còn cố ý để điện thoại xuống thấp một chút.
Thời Tích thò lại gần xem, mặt còn có hơi nóng lên, là bởi vì lời nói ban nãy của anh.
Nhưng... trong lòng lại thật sự vui vẻ.
Được rồi, đến bây giờ cô mới phát hiện ra, bản thân mình thì ra lại là người thích nghe lời ngon tiếng ngọt như vậy.
Tầm mắt dừng lại trên màn hình đang phát sáng, cô vươn ngón tay ra, lướt lướt trên điện thoại hai lần.
Nhìn thấy hai bộ phim tình cảm ở dưới, nhưng mà đánh giá sao có chút thấp, lỡ xem xong không hay thật thì phí tiền quá.
Phim có điểm cao thì lại chiếu lúc 10 giờ, xem xong phim đó thì lúc về cũng đã muộn rồi.
Rối rắm một lúc lâu cô cũng chưa thể quyết định được, buồn rầu ngẩng đầu nhìn về phía Cố Trì.
Trên mặt anh mang theo tươi cười, không có lấy một chút mất kiên nhẫn nào: "Chưa nghĩ ra sao?"
Thời Tích lắc đầu: "Phim có thể xem bây giờ thì đánh giá thấp, phim đánh giá cao thì phải đợi tận ba tiếng nữa mới được xem."
Lại nghĩ nghĩ, cô đề nghị nói: "Hay là tới nhà em xem đi, tuy không thể xem được mấy bộ phim mới ra mắt gần đây, nhưng mà có thể xem được một số phim điện ảnh kinh điển lúc trước."
Nói xong liền dâng ánh mắt trông mong lên nhìn anh, một bộ dáng trưng cầu ý kiến của anh.
Cố Trì vốn là không thèm để ý tới việc xem cái gì, chỉ cần xem với cô là được rồi: "Được."
Phòng khách trong nhà có một chiếc TV dài 55 inch, nhưng trước kia Thời Tích cũng không hay xem TV cho nên cơ bản là nó vẫn chưa được ai chạm qua.
Cô gái nhỏ cởϊ áσ khoác đồng phục ra, trên người mặc một cái áo lông in hình con gấu nhỏ, kiểu dáng hơi rộng, đặc biệt đáng yêu.
Vào loại thời điểm này, chỉ cần là nam sinh mà có đầu óc một chút thì đều biết nên chọn xem cái gì.
Khẳng định là phim kinh dị rồi.
Càng máu me càng đáng sợ càng tốt.
Chờ cô gái nhỏ xem đến sợ hãi, run bần bật thì mình có thể thuận thế duỗi tay đem người ôm vào trong ngực nha.
Hôn một cái, xoa đầu một cái, quang minh chính đại chiếm tiện nghi, đúng tình hợp lý.
Phản ứng đầu tiên của Cố Trì cũng là cái này, nhưng bỗng nhiên lại nhớ tới đêm qua nhà cô mất điện, lúc nói chuyện với mình qua điện thoại, cô vô cùng sợ hãi, thanh âm còn hơi run rẩy nữa.
"Xem phim tình cảm đi." Anh nói.
"Được." Thời Tích dùng điều khiển từ xa ấn vào thể loại phim tình cảm, trên TV lập tức hiện lên rất nhiều phim tình cảm kinh điển, từ Hàn đến Âu Mỹ, cả phim trong nước cũng đều hiện lên hết.
Cô chỉ vào một bộ đặc biệt nổi tiếng, hỏi: "Anh có xem phim này chưa?"
"Chưa."
"Vậy chúng ta xem cái này có được không?" Hai mắt cô vừa đen vừa sáng, chờ mong nhìn anh.
Bị đôi con ngươi xinh đẹp như vậy nhìn, có ai mà nỡ từ chối? Anh gật đầu: "Ừ."
Thời Tích lựa chọn phim này, buông điều khiển xuống.
Thừa dịp phim con đang quảng cáo, cô liền chạy vào trong phòng ôm một đống đồ ăn vặt chạy ra, ném hết lên trên bàn trà.
Vì để xây dựng bầu không khí xem phim giống như trong rạp, cô lại chạy ra chỗ cửa tắt đèn phòng khách đi, chỉ để lại đèn trần mập mở bên trên.
TV treo ở trên tường, phát ra ánh sáng xanh, cô cao hứng ngồi bên cạnh anh, phim vừa lúc vào phần mở đầu.
Poster màu ố vàng hiện lên trên màn hình.
Một con thuyền lớn xuất hiện giữa màn hình, người trên thuyền đang thi nhau vẫy tay chào tạm biệt với người bên dưới, trên mặt mỗi người đều mang theo vẻ vui tươi suиɠ sướиɠ, nhưng âm nhạc phát ra lại mang tới cảm giác đau thương nhàn nhạt.
Ngay sau đó, hình ảnh lại chuyển, trên màn hình toàn bộ là màu xanh của nước biển, ở giữa hiện lên tên của bộ phim này: Titanic.
Thời Tích cầm lấy hai bịch khoai tây chiên trên bàn, đưa tới trước mặt Cố Trì, nghiêm túc hỏi anh: "Vị gà sốt cà chua Mexico với vị Italy thơm nồng, anh muốn ăn vị nào?"
"Em thấy cái nào ngon hơn?" Cố Trì hỏi lại.
Thời Tích đáp không cần nghĩ, thanh âm thanh túy: "Vị cà chua."
Cố Trì lấy bịch khoai tây vị cà chua từ trong tay cô, xé mở, lại đặt lại vào trong lòng cô: "Ăn đi."
Còn cái bịch màu xanh lam còn lại liền bị anh đặt trên bàn trà.
Thời Tích cầm cái bịch đã được mở ra, nghi hoặc ơ một tiếng: "Anh không ăn sao?"
"Không ăn." Anh nhìn cô, đáy mắt xẹt qua ý cười, "Anh không tiện."
Cô tò mò, muốn hỏi không tiện chỗ nào.
Lời nói vừa mới ra khỏi miệng, anh đã luồn tay ra sau lưng cô, nâng eo cô lên tách khỏi lưng ghế sofa, thâm nhập vào trong áo lông con gấu của cô, bàn tay dán lên lớp lót hơi mỏng bên trong.
Eo cô bị anh ôm rồi.
Thân thể không nhịn được đổ về phía trước, khoảng cách giữa hai người đột nhiên được kéo gần, cơ hồ là cô sắp dựa cả lên người anh.
Anh cười cười trả lời vấn đề vừa rồi của cô: "Bởi vì anh muốn ôm bạn gái anh."
Thân thể Thời Tích cứng đờ. Thính giác, khứu giác, thị giác, tất cả các giác quan phảng phất như vèo một cái đã mất sạch, chỉ còn lại có xúc cảm.
Xúc cảm truyền tới từ bên hông.
Đây là lần đầu tiên cô bị người khác ôm eo, cảm giác thật xa lạ, lại có chút thoải mái.
Tay anh như mang theo dòng điện, xuyên qua lớp lót mỏng kia một tấc lại một tấc lan tràn bên trong da thịt cô, cuối cùng nhảy thẳng lên xương cột sống.
Ánh sáng TV màu trắng, Cố Trì cúi đầu, thấy má cô quả nhiên hơi phiếm hồng.
Đôi mắt hạnh của cô gái mở lớn, biểu tình còn có chút dại ra, giống như là động vật nhỏ chịu phải kinh hách quá lớn.
Thân thể vốn mềm mại trong ngực anh cũng đã trở nên cứng đờ.
Anh cười, tiếng nói trầm thấp, đầu cúi sát bên tai cô nói: "Thì ra không phải chỉ có lỗ tai của Tích Tích là mẫn cảm, chỗ eo này cũng vậy nhỉ."
"..."
Gương mặt vốn là đang phiếm hồng của Thời Tích lúc này lại bùng lên đỏ thấu.
"Anh... anh đừng nó nói chuyện với em, em muốn tập trung xem phim!"
Nửa là xấu hổ, nửa là bực tức trừng mắt liếc anh một cái, đầu cô vừa xoay thì hai mắt liền nhìn chằm chằm vào TV, không thèm nhìn anh nữa.
Đồng thời lại âm thầm thở phào, hít một hơi thật sâu, dưới đáy lòng tự mình cổ vũ cho chính mình...
Hôn cũng hôn rồi, bị ôm eo một chút thôi thì cũng có tính là gì đâu chứ!
Cô không khẩn trương, một chút cũng không khẩn trương! Cô... cô còn lâu mới để anh chê cười cô!
Tuy nói muốn tập trung xem phim, nhưng qua mười phút cô cũng chưa xem được cái gì vào đầu, trái tim nhỏ cứ đập loạn liên tục.
Thẳng đến lúc phim chiếu tới hồi ức của nữ chính Rose, Leonardo đóng vai Jack lên sân khấu, lực chú ý của Thời Tích mới tập trung hẳn lên màn hình.
Thời còn trẻ, nhan sắc của Tiểu Lý Tử* quả thực là cực phẩm, tóc vàng mắt xanh, ngũ quan lập thể, đẹp trai ngút trời.
*Tiểu Lý Tử: Hình như là tên Trung Quốc của Leonardo, mình không xem phim này, không thần tượng anh này nên không rõ lắm. Nhưng cũng biết qua chút chút, anh này đẹp trai xỉu up xỉu down luôn, tiếc là gu mình là mấy anh trai trắng trẻo thư sinh cơ ^^
Lý do cô lựa chọn phim này, nguyên nhân lớn nhất cũng là vì nhan sắc của Tiểu Lý Tử mà.
Có cô gái nhan khống* nào có thể chống cực được giá trị nhan sắc ở thời kỳ đỉnh cao của Tiểu Lý Tử chứ?! Không có!!!
*Nhan khống: Chỉ những người có niềm đam mê, sở thích với gương mặt đẹp trai, xinh gái
Trong lòng Cố Trì bắt đầu toát ra cỗ ghen tuông ê ẩm.
Từ lúc nam chính kia xuất hiện, tầm mắt của cô gái nhỏ liền không hề dời đi đâu hết.
Khoai tây chiên cũng không ăn, hai mắt nhìn chăm chú vào màn hình, so với lúc nhìn anh còn chuyên chú hơn nhiều.
Anh nhẹ nhàng bóp bóp má cô, ý đồ muốn dời lực chú ý của cô về phía mình: "Nam chính đẹp trai như vậy sao?"
Thời Tích thực sự thích nhan sắc của Leonardo, lập tức khẳng định nói: "Đương nhiên rồi! Phim này Tiểu Lý Tử siêu cấp vô địch cực kỳ đẹp trai, với nhan sắc này của anh ấy, quả thực là y như từ trong truyện tranh bước ra mà, trong số minh tinh Âu Mỹ em biết thì em cảm thấy anh ấy là đẹp trai nhất."
Cố Trì: "..."
Ừm, có thể nói là thích thú ghê gớm.
Cô gái nhỏ thổi phồng nam chính xong, cũng không nghe thấy người kia phản hồi lại gì.
Cô quay đầu, thấy anh đang nhíu mày, cả gương mặt biểu lộ rõ vẻ không cao hứng.
"Anh sao thế?" Thời Tích chớp mắt hỏi.
Cố Trì mím môi, không nói lời nào, kỳ thật anh cũng chẳng biết nói gì. Cô gái nhỏ thích mấy nam minh tinh đẹp trai đều là chuyện rất bình thường, không phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên cả.
Bây giờ nữ sinh truy tinh* quả thực quá nhiều, lại còn liên mồm thân mật gọi chồng ơi chồng à.
*Truy tinh: Theo đuổi thần tượng
Cô cùng lắm mới chỉ khen nam minh tinh kia đẹp trai mà thôi, bản thân mình tự dưng đi ăn dấm cái gì chứ?
Ghen vì mấy chuyện như này, thật ngu ngốc mà.
Anh không nói lời nào, Thời Tích lại chớp hai mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm anh.
Nhìn một lúc liền có cảm giác hình như tình cảnh này có chút quen thuộc.
Biểu tình khó ở như thế, từng xuất hiện một lần lúc kỳ thi giữa kì diễn ra.
Tối ngày hôm đó, anh đứng ở trước cửa tiểu khu, nói với cô là đừng tùy tiện để người khác ôm, bằng không anh sẽ ghen.
Vậy bây giờ anh cũng là đang ghen sao? Cô nghĩ rồi lại nghĩ, chỉ có thể nghĩ đến một khả năng này.
Bàn tay thò vào trong bịch khoai lát lấy ra một miếng, Thời Tích đưa tới bên miệng anh, âm thanh mềm mại: "Em cảm thấy anh so với anh ấy đẹp trai hơn nhiều, em thích anh hơn anh ấy, thích anh nhất trên đời."
Nói thẳng ra thì vẫn thật xấu hổ, mặt cũng theo đó mà nóng lên.
Nhưng mà, lúc cô nghe thấy anh nói anh thích cô, cô thực sự thấy vui vẻ. Vậy ngược lại, anh hẳn cũng sẽ như vậy đi.
Cố Trì đem miếng khoai lát cô đưa tới ăn luôn, dấm chua trong lòng cũng bị lời nói của cô cọ rửa tới không còn một mảnh.
Anh ôm cô, môi nhếch lên: "Tiếp tục xem phim đi."
Mắt Thời Tích cong cong, lộ ra nụ cười, lại bón cho anh thêm hai miếng khoai nữa, sau đó mới chuyển đầu về phía TV.
Tình tiết phía sau vô cùng lãng mạn, Jack muốn cứu Rose đang có ý định muốn tự sát, liền mang cô đi dự party*.
*Chỗ này cũng không biết mình có dịch đúng chi tiết không nữa, nếu sai thì các bạn cmt cho mình với nhé!
Còn có một màn vô cùng kinh điển nữa là hai người ở trên boong tàu hóng gió, Jack đứng sau lưng ôm Rose, nàng giang hai tay đón gió biển, giống như con bươm bướm giương cánh muốn bay.
Phim chiếu được hơn nửa, đến đoạn Jack vẽ tranh cho Rose, nàng mang viên kim cương Hải Dương Chi Tâm, tóc dài màu vàng kim buông xõa, sau đó... cởi bỏ chiếc áo ngoài duy nhất ở trên người.
Thời Tích sửng sốt: "...!!"
Tuy cô chưa từng xem phim này, nhưng trước kia cũng từng biết tới có một cảnh như này, hẳn là sau đó là cởi hết nha.
Cảnh này! Thế mà! Không có! Cắt đi a a a!
Mặt cô đỏ lên, sau hai giây sửng sốt, phản ứng đầu tiên là giơ tay che mắt Cố Trì!
Cố Trì bị cô gái nhỏ bất thình lình che mắt lại làm cho ngây ngốc.
Vài giây mờ mịt qua đi, anh bật cười, biết rõ còn cố hỏi: "Che mắt anh làm gì?"
Thời Tích đỏ mặt, không biết nói gì mới tốt.
Bản thân cô cũng có chút ngốc ra, ban nãy sao lại theo bản năng che mắt anh lại chứ?!
Lúc này, phim đã chiếu tới cảnh Rose nằm trên sofa, Jack đang cầm bút phác họa vẽ tranh cho nàng.
Máy quay ngẫu nhiên cũng sẽ chiếu những cảnh đặc tả của Rose, nhưng mà cũng không có mạnh mẽ đánh sâu vào thị giác như ban nãy.
Cô xấu hổ thu tay lại, anh lại không xem TV mà nhìn cô chằm chằm, môi hơi hơi câu lên: "Không muốn để anh nhìn thấy người phụ nữ khác cởϊ qυầи áo hả?"
Thời Tích đỏ mặt, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng nhả ra một chữ: "Ừm."
Ánh mắt đen nhánh của Cố Trì nhìn cô, cười rộ lên: "Được, anh không xem người phụ nữ khác cởϊ qυầи áo."
Dừng một chút, lại cười nhìn cô: "Sau này anh chỉ xem Tích Tích cởi, được không?"
Thời Tích ngẩn ngơ.
Ý thức được ý tứ trong lời nói của anh, khuôn mặt nhỏ của cô trong phút chốc đã hồng lên như quả cà chua nhỏ in trên bịch khoai tây chiên.
Cô tức giận mắng anh một câu không biết xấu hổ, thanh âm lại rất kiêu ngạo: "Anh muốn cởϊ qυầи áo cho anh xem? Nằm mơ đi!"
Anh nâng tay lên nhẹ chọc chọc gương mặt nóng lên của cô, cố ý hỏi: "Sao lại không cho anh xem, muốn anh làm hòa thượng cả đời sao? Sao có thể nhẫn tâm như vậy chứ?"
Thời Tích cắn môi, trong đầu là một chuỗi a a a a. Sao người này suốt ngày cứ nghĩ lung tung cái gì vậy!
Kỳ thật Cố Trì cũng chỉ muốn chọc cô mà thôi, không chờ mong gì có thể nghe được đáp án từ cô.
Rốt cuộc thì da mặt cô gái nhỏ cũng rất mỏng.
Đến tận bây giờ, tiến triển lớn nhất của hai người bất quá cũng chỉ là môi chạm môi một chút.
Tuy thực tế là không thể làm, nhưng chiếm tiện nghi bằng lời nói cũng rất tuyệt.
Đặc biệt là nói tới mức cô gái nhỏ mặt đỏ tai hồng thành như vậy, làm cô dùng loại biểu tình tự cho là hung dữ nhưng kỳ thật lại siêu cấp đáng yêu kia trừng mình.
Thực... thích muốn chết.
Anh xoa xoa đầu nhỏ của cô, vui đùa nói: "Không cho xem thì không cho xem, làm hòa thượng cả đời với em cũng được."
Từ một khắc gặp được cô, tình yêu tìиɦ ɖu͙ƈ của anh đều chỉ thuộc về cô.
"Không... không muốn để anh làm hòa thượng cả đời." Hơn nửa ngày cô mới nhỏ giọng nói.
"Cái gì?" Mi anh nhướng lên.
Tĩnh một lát, Cố Trì nghe thấy người trong ngực nhỏ giọng mà nói: "Những chuyện đó, phải đợi sau này lớn lên mới làm được, bây giờ chúng ta còn nhỏ."
Hai mắt đen nhánh của cô gái nhỏ thực sạch sẽ, cho dù thẹn thùng nhưng biểu tình vừa ngoan lại nghiêm túc, thanh âm mềm mại nói đạo lý với anh sau này mới có thể làm những chuyện kia.
Quả thực là muốn mạng mà.
"Ừ." Yết hầu anh có chút khô, đem cô ôm càng chặt hơn, thanh âm khàn khàn, ý cười tản ra nơi đáy mắt, "Tích Tích nói đúng, chờ Tích Tích trưởng thành, lại làm."