Chúc Ôn Thư mơ màng mở mắt ra, giờ phút này, ánh đèn mờ tối cũng có vẻ chói mắt.

Bóng dáng người đàn ông gần trong gang tấc lại trở nên mông lung, đường nét rắn chắc dường như bị mồ hôi làm mờ nhạt.

Khi tên đã trên dây, thanh âm Lệnh Sâm khàn đặc, thanh âm ấy bị hơi thở gấp gáp bao vây, khó có thể nghe rõ từng chữ.

"Hỏi em lần cuối cùng, em chắc chắn?"

Chúc Ôn Thư nhìn những giọt mồ hôi rịn ra từ lông mày của anh, chúng lăn xuống xương trán, cuối cùng biến mất ở cằm.

Cô nâng tay, dùng đầu ngón tay vuốt ve khuôn mặt Lệnh Sâm, yên lặng không nói gì.

Chúc Ôn Thư biết giờ phút này bản thân choáng váng say, nhìn rất giống vẻ rượu vào làm loạn.

Nhưng nếu không say, Chúc Ôn Thư sẽ không biết nên biểu đạt với Lệnh Sâm thế nào, cô toàn tâm toàn ý tiếp nhận anh, yêu anh.

Cô không hy vọng anh cẩn thận nâng niu cô từng chút, giống như không chú ý sẽ mất đi. Gọi hơn chục cuộc không nghe máy đã vội vàng quay về trong đêm.

Hệt như, với Lệnh Sâm, cô là người ban ân, có thể rời đi bất kỳ lúc nào.

Cho nên đêm nay Chúc Ôn Thư mới không nén nổi tình cảm mà dùng ánh mắt mời gọi.

Khi nụ hôn của anh dán xuống, Chúc Ôn Thư giống như đang trôi nổi giữa không trung, không khí rất loãng. Nên cô muốn xuống dưới đất, muốn có cảm giác thân mật chân thực hơn.

"Em rất tỉnh táo."

Chúc Ôn Thư nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.

Cô rất muốn nói cho Lệnh Sâm biết rằng, anh đừng lo lắng cô sẽ hối hận.

"Hiện tại em và anh giống nhau." Chúc Ôn Thư chống nửa người lên, hôn vào trái cổ anh: "Em rất thích anh."

Ấn đường Lệnh Sâm run rẩy, anh gắt gao nhìn chằm chằm Chúc Ôn Thư, như thể muốn thiêu rụi cô vào trong trái tim tại giờ phút này.

Khăn trải giường, vỏ chăn mới tinh vẫn còn mùi giặt rũ, nhưng cuối cùng lại bị mồ hôi ẩm ướt và hơi thở nồng dậm bao trùm.

Chúc Ôn Thư vốn tưởng rằng, Lệnh Sâm sẽ dịu dàng, sẽ ôm cô vào trong lồng ngực cũng đã đủ thoả mãn hệt như mấy ngày ở Lê Thành.

Giọng nói mát lạnh tự nhiên của anh lần đầu tiên khàn khàn hỗn loạn.

Bầu trời bình minh u ám như mực, những ngôi sao thưa thớt cũng bị mây đen cuồn cuộn nhấn chìm, cả đầu trời đêm tựa như đại dương sâu thẳm, sóng lớn dập dềnh.

May mà sau đó gió tới, đám mây dày đặc bắt đầu chậm rãi tan ra.

Cuối cùng chân trời mới hiện lên một tia nắng ban mai.

-

Dự báo thời tiết nói hôm nay Giang Thành có mưa nhỏ.

Nắng ấm mùa đông chỉ mới hé lộ, nhưng chưa đợi được sương mù tản hết thì mây đen đã nối đuôi tràn tới bầu trời thành phố.

Không biết qua bao lâu, Chúc Ôn Thư nghe thấy tiếng nước chảy tí tách.

Cô rất ít khi thèm ngủ như vậy, sau khi cố gắng mở mắt, thứ đập vào mắt đầu tiên chính là tia sáng nhỏ xíu xuyên qua rèm cửa sổ.

Không giống như mưa.

Chúc Ôn Thư choáng váng chống người ngồi dậy, đưa mắt nhìn quanh bốn phía, cuối cùng nhìn ánh đèn trong phòng tắm, cô mới nhận ra đây là tiếng nước chứ không phải tiếng mưa.

Cô mê mang chăm chú nhìn ánh sáng đó, không hiểu tại sao Lệnh Sâm lại đi tắm.

Tính cả lúc hai người nửa đường tắm rửa thì hôm nay đã là lần thứ tư Lệnh Sâm tắm rồi.

Nghiện sạch sẽ à?

Đang ngẫm nghĩ, tiếng nước đột nhiên dừng lại.

Chúc Ôn Thư chui vào trong chăn theo phản xạ, cô ngoảnh lưng về phía phòng tắm, giả bộ ngủ.

Căn phòng được trải thảm mềm mại, không thể nghe thấy tiếng bước chân.

Nhưng vài phút sau, Chúc Ôn Thư cảm thấy Lệnh Sâm đang tới gần.

Hiện tại cô vô cùng mẫn cảm với hơi thở của Lệnh Sâm, gần như có thể dựa vào cảm giác mà đoán được anh đàn cách bao xa.

Đợi sau khi người đàn ông lên giường, Chúc Ôn Thư lập tức nhắm mắt.

Chiếc bóng phủ lên trên người, hơi thở của Lệnh Sâm lướt nhẹ qua mặt Chúc Ôn Thư.

Vài giây này dài một cách lạ thường, Lệnh Sâm không làm gì, cũng không nói chuyện, chỉ lặng lặng ở đó nhìn cô.

Qua lúc lâu, khi Chúc Ôn Thư sắp nhịn không nổi nữa, một chiếc hôn nhẹ nhàng bỗng nhiên rơi xuống trán.

Khoảnh khắc da thịt chạm nhau, cảm giác thân mật ấy lại như quay trở về buổi sáng tinh mơ, thân mật khăng khít.

Vì nụ hôn này mà Chúc Ôn Thư thả lỏng hơn rất nhiều, cô thở dài một hơi xua tan căng thẳng lo lắng.

Nhưng có thể do động tác thả lỏng quá thong thả, nên còn chưa mở mắt, Lệnh Sâm đã lên tiếng: "Còn chuẩn bị giả vờ ngủ?"

"..."

Chúc Ôn Thư bị phát hiện, khi mở mắt ra lần nữa, khuôn mặt Lệnh Sâm hiện ra ngay trước mặt.

Tóc anh vẫn chưa khô hết, vài sợi tóc dính trên trán, bọt nước nhỏ từng giọt.

Hệt như bộ dạng mấy giờ trước, anh chống trên người cô, mồ hôi chảy ròng ròng.

Nhưng lúc này anh nhìn cô, trong con ngươi đen láy vẫn chưa tan hết tình nồng, hệt như giây tiếp theo anh sẽ nói ra lời khiến cho Chúc Ôn Thư thẹn thùng lại chìm đắm.

"Em không giả vờ."

Chúc Ôn Thư vội vàng tránh ánh mắt anh, giãy dụa muốn ngồi dậy: "Mấy giờ rồi?"

Khi xốc chăn lên, Chúc Ôn Thư nghe thấy Lệnh Sâm nói: "Năm giờ."

"Năm giờ?!"

Động tác của cô cứng đờ chốc lát, sau đó lập tức cuống quýt xuống giường.

Lúc hai chân chạm đất, cô cúi đầu nhìn đôi chân trần của mình. Không còn đêm tối che chắn, những ký ức tiếp xúc thân thể dần dần hiện rõ trong tâm trí.

Thậm chí, Chúc Ôn Thư còn không nhịn được mà tưởng tượng dáng vẻ bản thân dưới góc nhìn của Lệnh Sâm. Khi động tình chẳng cảm giác gì, nhưng hiện tại trời đã sáng, người cũng tỉnh táo, cảm giác thẹn thùng nhanh chóng ùn ùn kéo tới.

Chúc Ôn Thư nhắm chặt mắt, rất muốn nói với Lệnh Sâm rằng liệu về sau anh có thể đừng nâng chân cô lên nữa không, cô không chấp nhận được.

Nhưng Chúc Ôn Thư chợt nhớ ra, hình như bản thân từng nói lời này rồi.

Nghĩ đến đây, khuôn mặt cô lại càng đỏ hơn.

"Em phải về."

Chúc Ôn Thư xuống giường đi tìm quần áo của mình.

Sáng sớm Lệnh Sâm đưa cho cô chiếc áo sơ mi ngắn tay rộng thùng thình, có thể coi là váy ngủ cũng được.

Lúc tìm thấy quần, Chúc Ôn Thư định khom người mặc vào, Lệnh Sâm bất thình lình lên tiếng: "Anh chỉ biết."

Cô dừng động tác, quay đầu nhìn Lệnh Sâm.

"Cái gì?"

Lệnh Sâm cúi đầu nhìn chiếc quần cô cầm trong tay, sau đó lại ngước mắt nhìn cô bằng cảm giác áp bức.

"Em làm xong chuyện xách quần bỏ đi."

"..."

Sau khi tắm, anh mặc bộ quần áo ngủ màu đen, đai lưng buộc lỏng quanh eo, lộ ra vùng ngực lớn.

Lúc này Lệnh Sâm tựa nửa người ngồi ở mép giường, tóc khô một nửa, trên cổ còn đọng lại vài giọt nước, anh nghiêng đầu nhìn Chúc Ôn Thư, khóe miệng vương vấn ý cười.

Dù biết anh không thật sự lên án mình, nhưng Chúc Ôn Thư vẫn bị bộ dạng của anh mê hoặc.

Cô cảm thấy hình như mình hơi quá đáng thật.

Nghĩ ngẫm chốc lát, Chúc Ôn Thư để quần áo xuống, quay về cạnh giường.

Lệnh Sâm chậm rãi ngồi thẳng, khi cô tới gần, anh vươn tay kéo, Chúc Ôn Thư thuận thế ngồi lên trên đùi anh.

"Em có việc phải làm mà". Chúc Ôn Thư cúi đầu, bưng khuôn mặt anh: "Mấy bài dạy online chưa làm, em không muốn mang nó về nhà ăn Tết cùng."

"À."

Lệnh Sâm cọ sườn mặt trong lòng bàn tay cô, nhìn vô cùng ngoan ngoãn.

Nhưng hai tay anh lại vén chiếc áo rộng thùng thình lên, sau đó đỡ eo Chúc Ôn Thư.

Xúc cảm thô ráp ấm áp hệt như ngọn lửa cháy lan ra đồng cỏ, khiến cho dây thần kinh toàn thân Chúc Ôn Thư theo đó run rẩy.

Cô kêu lên, ấn tay Lệnh Sâm lại.

"Ây, đừng, trời sắp tối rồi."

Lệnh Sâm yên lặng, cũng không làm gì nữa.

Anh vùi đầu vào hõm cổ cô, qua lúc lâu, thanh âm mới truyền ra từ trong ra thịt.

"Ăn chút gì rồi hẵng đi."

Hô hấp Chúc Ôn Thư đình trệ chốc lát, cô muốn nâng đầu anh lên nhưng mãi vẫn không thể nâng được, cuối cùng bất lực nhìn sang hướng khác.

"Lệnh Sâm, anh là nhân vật công chúng."

"Hửm?"

"Đừng hạ lưu như vậy."

"..."

Sau lúc lâu, bên bả vai truyền đến tiếng cười bất đắc dĩ.

"Cô giáo Chúc, em là giáo viên nhân dân, sao đầu toàn mấy thứ linh tinh không hợp vậy."

Lệnh Sâm hơi ngả người ra sau, anh nâng cằm Chúc Ôn Thư, bắt cô nhìn mình.

"Anh nói là", Cánh tay kia của anh bỗng nhiên siết chặt, ôm Chúc Ôn Thư vào trong lồng ngực, chạm chóp mũi cô với chóp mũi mình: "Chỉ ăn cơm đơn thuần thôi."

"..."

-

Chúc Ôn Thư không biết Lệnh Sâm đã gọi bữa tối từ bao giờ.

Anh mở hộp ra, đặt các món lên bàn, cùng lúc đó, Chúc Ôn Thư quay đầu nhìn khắp ngôi nhà một lượt.

Từ tối qua tới đây, Chúc Ôn Thư trong phòng Lệnh Sâm mười mấy tiếng, đây là lần đầu tiên đi ra ngoài.

Lệnh Sâm nói không sai, căn nhà này rất giống nhà mẫu.

Trang trí đơn giản theo phong cách thịnh hành, cách bài trí từ phân chia bố cục đến ấm trà, toàn bộ đều tinh xảo không thấy khuyết điểm.

Đáng tiếc lại không có hơi thở của con người, ngay cả bài trí đồ trên bàn cũng thuộc kiểu đã được dày công thiết kế.

"Đây là nhà mới của anh à?"

"Không phải."

Lệnh Sâm nói: "Mới sửa chữa lại thôi."

"À..." Chúc Ôn Thư gật đầu, đột nhiên nghĩ đến gì đó, cô quay đầu nhìn Lệnh Sâm: "Vậy chẳng phải là có rất nhiều fomaldehyde à?"

"Đúng vậy."

Lệnh Sâm mở túi đựng đũa bát, cụp mắt cười khẽ: "Chờ em tới khử đấy."

"?"

Đây là lời mà loài người nói được à?

Chúc Ôn Thư trợn tròn mắt, hai tay chống lên ghế, chuẩn bị sẵn tư thế có thể chạy đi bất kỳ lúc nào.

Cô đang ở thời kỳ phong nhã hào hoa nhất của cuộc đời, chưa muốn mắc bệnh ung thư sớm đâu.

Lệnh Sâm nhìn cô, sau đó đưa đũa tới.

"Sao tối đó lúc ôm Lệnh Tư Uyên lăn trên đất lại không thấy em trân trọng mạng sống của mình."

Có lẽ do tác dụng của rượu quá lớn, nên Chúc Ôn Thư nghe anh nói xong mới chợt nhận ra, nếu căn phòng này thật sự mới sửa xong, vậy sao Lệnh Sâm có thể đưa cô tới đây.

Chắc cũng đã được để trống mấy tháng rồi.

"Sao anh vẫn mãi ở trong nhà Uyên Uyên? Bản thân có nhà mà."

Ánh mắt Lệnh Sâm dừng trên đồ ăn chốc lát, sau đó nhẹ nhàng tự nhiên nói: "Lười chuyển."

Trước khi Chúc Ôn Thư hỏi, anh thật sự chưa từng nghĩ đến vấn đề này.

Lư Mạn Mạn cũng đã nhắc đến hai lần, hỏi anh khi nào chuyển về, cô nàng sẽ đi chuẩn bị.

Nhưng Lệnh Sâm vẫn dùng ba chữ "nói sau đi" để trả lời, cuối cùng chẳng quan tâm, cứ ở lì trong nhà Lệnh Hưng Ngôn.

Bây giờ nghĩ lại, là anh đã quen với việc trong nhà có tiếng người, nên không muốn quay về căn nhà như bản mẫu này.

Thế nhưng tới giờ phút hiện tại, Lệnh Sâm lại hoàn toàn không có cảm giác đó.

Đơn giản là vì Chúc Ôn Thư đang ngồi trước mặt.

"Ôn Thư."

Lệnh Sâm bất chợt lên tiếng.

"Vâng?"

Chúc Ôn Thư còn đang đánh giá cách trang trí của căn nhà, cô không để ý đến anh: "Gì vậy?"

"Em cảm thấy căn nhà này đẹp không?"

"Đẹp."

Chúc Ôn Thư đưa ra đánh giá quan trọng, sau đó bổ sung thêm ý kiến của mình: "Nhưng em không thích phong cách này, giống tác phẩm nghệ thuật quá, không giống một ngôi nhà."

Lệnh Sâm buông đũa, ngồi thẳng nhìn Chúc Ôn Thư.

"Vậy em thích phong cách nào?"

"Phong cách nông thôn Mỹ." Chúc Ôn Thư quay đầu, cô không để ý đến vẻ mặt Lệnh Sâm, chỉ chống cằm nhìn bức tranh trắng đen trước mặt: "Nếu trong phòng ăn bài trí thêm hoa cỏ khác với phóng cách hậu hiện đại này, có khiến người khác thèm ăn hơn không?"

"Ừm."

Lệnh Sâm gật đầu, không nói gì nữa.

-

Chạng vạng tối nay mới bắt đầu có mưa, sắc trời tối sớm hơn thường lệ.

Chưa tới bảy giờ, nhà nhà trong khu chung cư đã sáng đèn.

Sau khi Ứng Phi ngủ dậy, cô nàng lê bước chân mệt mỏi ra ngoài. Vừa định đi vệ sinh, nhưng đi được mấy bước lại bị tiếng nức nở trong phòng khách thu hút sự chú ý.

Cô từ từ quay đầu nhìn người nằm trên sô pha.

"Sao cô còn chưa về?"

Tối qua sau khi Lệnh Sâm đưa Chúc Ôn Thư rời khỏi, Ứng Phi và Thi Tuyết Nhi ngồi yên trong phòng ăn khoảng 30 đến 40 phút.

Sau đấy Ứng Phi không chống đỡ nổi nữa, đi thẳng về phòng ngủ.

Đêm nay cô nàng vừa khóc vừa say, còn bị hoảng sợ nữa, nên lúc tỉnh lại đầu đau như búa bổ.

Bây giờ thấy Thi Tuyết Nhi, Ứng hi nhớ đến tối qua mình khóc lóc thảm thiết nước mắt nước mũi dòng dòng trước mặt cô nàng, khóc xong còn thuận miệng khen Lệnh Sâm hai câu, lúc này chỉ hận không thể tát cho mình thêm cái nữa.

"Tôi không đi."

Thi Tuyết Nhi ôm bụng lẩm bẩm nói: "Tôi phải đợi cô giáo Chúc về."

"..."

Ứng Phi khinh bỉ: "Hai người block nhau rồi à? Sao không gọi điện thoại?"

"Không block, không gọi."

Thi Tuyết Nhi cắn môi, nhỏ giọng nói: "Tôi sợ quấy rầy bọn họ."

Thấy Ứng Phi sững sờ bất động, Thi Tuyết Nhi nói tiếp: "Có gì ăn không? Tôi đau dạ dày."

"Không."

Ứng Phi quay đầu bước đi.

"Ôi...Nếu không uống rượu với ai kia, liệu tôi có bị đau dạ dày thế không?"

Thi Tuyết Nhi ôm gối lăn hai vòng: "Bỏ đi, tôi vẫn nên gọi đồ ăn ngoài."

"Phiền chết mất!"

Ứng Phi dậm chân, nổi giận đùng đi vào phòng bếp, cọc cằn lấy nồi nhỏ sau đó bắt đầu vo gạo.

Sau một đêm xây dựng lại tâm lý, Ứng Phi vẫn chưa thể chấp nhận được việc Lệnh Sâm là bạn trai Chúc Ôn Thư.

Nhưng có thấy mới tin, cô nàng không thể tự lừa mình.

Hơn nữa bản thân còn là anti fan đầu tàu của Lệnh Sâm, bình thường lên mạng mắng Lệnh Sâm đủ kiểu thì chẳng sợ sệt gì cả, bởi vì khi ấy được ngăn cách bằng thứ được gọi là internet.

Thế nhưng hiện tại đã đứng cả trước mặt chính chủ, Ứng Phi cảm thấy trước mắt tối sầm, cô có dự cảm mình sẽ bị Lệnh Sâm đích thân đưa vào đồn cảnh sát.

Cô vẫn còn trẻ, chưa muốn ăn cơm tù.

Vì thế, cô quay lưng về phía Thi Tuyết Nhi, nói: "Ờ, đợi cậu ấy về rồi cô đi hỏi đi."

"Dựa vào đâu?!"

Thi Tuyết Nhi nói: "Hai người là bạn cùng nhà, cô thân với cô ấy hơn, cô đi hỏi đi."

So với anti fan thì fan cuồng như Thi Tuyết Nhi cũng chẳng khá hơn là bao.

Sau cú sốc, nhớ đến lúc bình thường ở trước mặt Chúc Ôn Thư bản thân hay làm điên làm khùng, thậm chí si mê cả bạn trai người ta, cô chỉ muốn đào một cái hố để chôn mình xuống.

Hình như còn từng nói muốn ngủ với Lệnh Sâm.

Không biết Chúc Ôn Thư có coi mình là người thứ ba không.

Hu hu hu cô chỉ đang chém gió thôi mà.

"Tôi không thân với cậu ấy!"

Ứng Phi nói: "Cô với cậu ấy là bạn tốt, cô đi hỏi đi."

"Không hề! Tôi và cô ấy mới quen nhau mấy tháng, quan hệ không tốt!"

"Tôi là anti fan của Lệnh Sâm! Tôi không hỏi được!"

"Tôi là fan cuồng của Lệnh Sâm! Tôi càng không hỏi được!"

Vừa dứt lời, cửa nhà đột nhiên mở ra.

Khi Chúc Ôn Thư đi vào, hai người trong phòng như bị ấn nút tạm dừng, nhìn chằm chằm vào cô.

"Có chuyện gì thế?"

Chúc Ôn Thư hỏi.

Đột nhiên Ứng Phi dựng thẳng hai ngón tay: "Mình thề, từ nay về sau mình sẽ chuyển từ anti fan sang fan của Lệnh Sâm!"

"?"

Thi Tuyết Nhi trợn tròn mắt nhìn Ứng Phi, sau đó cũng học theo dựng thẳng hai ngón tay: "Từ nay về sau tôi chuyển từ fan sang anti fan!"

___________________

Lệnh Sâm: Từ chối nhận nha.