Em nói anh có yêu em không.

Đi chơi thì em mang theo anh, anh mang theo tiền. Còn em không mang tiền, nhưng em có tình yêu với anh nha…1. Ban đêm, đi cung đường dành cho người đi bộ quen thuộc, ánh đèn thay đổi liên tục, người đi lại không ngớt, còn có những cặp tình nhân nhỏ dắt tay nhau nữa… “Nè nè nè, em muốn ăn cái đó!” Em chỉ vào tiệm thịt nướng lộ thiên, vui vẻ kéo tay Hàn Tử An. Hàn Tử An nhìn theo tầm mắt cô, xét nét nhìn tiệm thịt nướng, chau mày “Buổi tối ăn đồ dầu mỡ không tốt, hơn nữa…” Tôi nhanh nhẹn đưa tay, che kín miệng anh, cảm xúc trên tay rất mịn màng, tuy là một bạn học nam nhưng da dẻ vẫn tốt phết, “Sao anh giống y chang ba em vậy? Khó lắm mới ra ngoài được một lần, ăn một lần thôi, một lần thôi mà.” Tôi kéo tay anh, nghĩ về xiên thịt thơm ngát, nuốt nước bọt. Anh nhìn tôi hồi lâu, trong mắt mềm mại, vỗ trán tôi một cái, lắc đầu bất đắc dĩ dắt tay tôi, đi đến tiệm thịt nước mua hai xiên…Đúng, hai xiên. Tôi rất tủi thân nhìn anh, anh rụt tay lại: “Tủi thân hả?” Tôi gật đầu. Mắt anh sáng lên, “Tủi thân thì chắc không ăn được nữa.” Cố ý kéo dài âm cuối, lấy mấy xâu thịt trước mặt tôi rồi đứng ra chỗ khác. Tôi nhón chân lên giật lại, vỗ tay anh, vô tình môi anh sượt ngang qua trán tôi, lành lạnh, tôi khước đầu lên: “Không tủi thân, không tủi thân mà, anh là tốt nhất…” Ánh mắt anh tràn ngập nụ cười, đem xiên thịt đưa tới tay tôi, mùi vị thơm ngát, tôi vui vẻ cầm xiên thịt mà ăn. “Em cẩn thận, coi chừng dơ quần áo.” Hàn Tử An lấy giấy trong túi xách ra, bắt đầu liên tục lẩm bẩm. “Rồi, em sẽ cẩn thận, thịt này ngon quá.” “Tối rồi em còn ăn cái này, không sợ mập à? Mập mạp xong lại qua ăn ké đồ nhà anh.” Gì, không cho phép nói tôi mập! Tôi mà mập gì chứ? Hừ. “Ừ.” Miệng tôi đang nhai thịt nên chỉ qua loa đáp anh. “Đồ bên ngoài không sạch sẽ đâu, ăn ít thôi.” Đây là lý do anh chỉ mua cho em có hai xiên á hả? Được rồi, có thể, chỉ có anh là tốt thôi. “Ừ…” Trời đất bao la, ăn là lớn nhất, tôi tiếp tục trả lời qua loa. “Hạ Thanh Ninh, em có nghe không hả?” Hàn Tử An, sao anh dài dòng giống ba em vậy chứ. “Ừ…nghe.” Lúc tôi vừa ăn xong xiên đầu, Hàn Tử An xoay qua cắn một ngụm thật to trên xiên còn lại của tôi. Tôi: “…” Nhìn anh nhai rất say sưa, sau đó còn dùng giấy lau khóe miệng, nở nụ cười đắc ý. Tôi kéo kéo áo anh. Làm gì vậy chứ? Giành đồ ăn của tôi hả? Tôi bất mãn ăn phần thịt nhỏ nhoi còn lại. “Loại đồ ăn này ăn nhiều không tốt, anh chia sẻ giúp em một chút.” Vừa nói vừa lấy khăn giấy tỉ mỉ lau khóe miệng tôi. Hừ ~. Anh nhéo nhéo mặt tôi: “Gương mặt lại sạch sẽ đáng yêu rồi, đi thôi, dẫn em làm chuyện có ý nghĩa một chút.” “Chuyện gì?” Tôi liếc anh. Anh khoác vai tôi: “Đi, anh và em đạp xe về nhà.” Em rất cảm ơn vì anh đã rủ em đạp xe ạ. Sau đó, tôi và anh cùng đạp xe dọc theo sông Dương Tử, buổi tối ở Gianh Thành thật sự rất đẹp, bên kia sông ánh đèn mờ ảo. Gió đêm lất phất, lòng tôi cảm thấy bình yên. Trong đêm chỉ nghe thấy tiếng đạp xe của tôi và anh, và anh luôn đạp đằng sau tôi, không nhanh không chậm… 2. Cũng không biết vì sao mà Hạ Thanh Nghiên và Hàn Tử An lại có quan hệ rất tốt với phái nữ, luôn có người cho họ đồ ăn vặt. Tôi và Hạ Thanh Nghiên cùng một khuôn mặt mà, vì sao không cho tôi? Chẳng lẽ vì tôi cũng là nữ sao… “Nè…Có đồ ăn hả?” Tôi chọt chọt cánh tay Hạ Thanh Nghiên, mắt len lén nhìn cặp sách của nó. Hạ Thanh Nghiên híp mắt nhìn tôi, gật đầu, đôi mắt tràn đầy vẻ ngây thơ nói, “Có, chị cầm ăn đi nè.” Chúng tôi đứng bên bàn học, nhìn giống như đang…chia của? Tôi nhanh chóng lấy quà vặt từ cặp Hạ Thanh Nghiên ra, vui vẻ quay về phòng học, cũng không hiểu vì sao tên Hạ Thanh Nghiên này lại ngoan ngoãn đưa quà vặt ra nữa, không lẽ nó sợ tôi mách ba mẹ? Đối với chuyện có cô gái thích mình, Hạ Thanh Nghiên vẫn hay xấu hổ lắm. Cho đến buổi chiều hôm đó, tôi thấy Hạ Thanh Nghiên và Hàn Tử An đều xách túi vào trong nhà vệ sinh, đặc biệt là Hạ Thanh Nghiên cứ ngó qua ngó lại, làm như sợ người ta biết hai người bí mật chia của vậy đó. Rồi tôi thấy túi của Hạ Thanh Nghiên từ xẹp thành phồng, Hàn Tử An từ phồng về xẹp. Sau khi về nhà, nhìn túi của Hạ Thanh Nghiên tràn đầy thư tình cùng quà vặt, tôi hình như hiểu ra gì đó. Tôi lén quan sát vài ngày, phát hiện trước khi tan học bọn họ sẽ vào nhà vệ sinh, thừa dịp tôi dọn sách vở, trao đổi. Nhất là khi tôi phát hiện hộc bàn Hạ Thanh Nghiên tràn đầy quà vặt. Tôi đổi chỗ, ngồi kế Hạ Thanh Nghiên, mỉm cười đầy thân thiện: “Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị, nói, quà vặt của em ở đâu ra?” Nó nhìn bàn học đầy quà vặt, mất tự nhiên co rụt người, đôi mắt long lanh mà nói: “ Bọn Trần Hân Hân đưa.” Tôi liếc mắt nhìn đủ loại quà vặt, lại gần hơn: “Vậy quà vặt trong túi ở đâu ra?” Tôi rất hiền lành sờ đầu nó, tóc nó mềm mại, lúc này nó cũng không cao hơn tôi là mấy. (Nói thật tôi rất nhớ ngày xưa lúc nó chưa cao bằng tôi, tôi có thể ăn hiếp nó lúc nào cũng được). Nó bĩu môi, quay đầu, không sợ chết ôm túi nhỏ: “Cũng là bọn Trần Hân Hân đưa.” Tôi có cảm giác mình là người lớn đang tra hỏi lũ con nít, tôi có làm gì nó đâu mà nó phải bày ra vẻ này nhỉ? “Phải không?” Tôi ngước mắt nhìn dáng vẻ hồi hộp của nó, nhẹ nhàng cong khóe môi. Nó gật đầu mạnh mẽ, sau đó nó nhìn thấy tôi đang cầm mô hình máy bay quý báu nhất của nó, ngơ ngẩn, hét to: “Em nói, em nói, là anh Tử An cho em, anh ấy không cho em nói với chị! Bỏ xuống…bỏ bảo bối em xuống.” Tôi sững sờ: “Sao anh ấy không nói cho chị?” Hạ Thanh Nghiên cẩn thận lấy lại bảo bối từ tay tôi, ôm mô hình trong ngực hôn chụt một cái,còn sợ tôi giành lại sao? Nó nuốt nước bọt: “Lúc đầu thì quà vặt đó là của anh Tử An, nhưng chắc ảnh thấy em buồn buồn không vui, nên lấy quà vặt của mình cho em, muốn em cho chị á, ảnh nói ảnh không thích ăn, giữ cũng phí.” Tôi ngơ ngác nhìn đống quà vặt, thật ra ban đầu chỉ muốn tìm Hạ Thanh Nghiên lấy quà vặt thôi, tôi tỏ vẻ chị lớn uy hiếp nó lấy đồ ăn vặt. Lúc đó nó chỉ chịu đựng thôi, như con husky ngu ngốc, nhưng về sau tự giác hơn nhiều, tôi cứ nghĩ là do thói quen của nó. Vào thời điểm đó tôi tin lời Hạ Thanh Nghiên nói, không mảy may nghi ngờ. Cấp 2, cấp 3 ai ai cũng bận học, rất ít nữ sinh tặng quà vặt nữa, đa phần là gửi thư tình, cho nên tôi không được chia chiến lợi phẩm nữa… Thật lâu sau này, tôi đột nhiên nhớ lại, Hàn Tử An đang ở bên cạnh chéo chân, nhàn nhã xem tạp chí: “Năm đó anh đưa quà vặt để Hạ Thanh Nghiên chia cho em chắc chỉ vì sợ nó buồn thôi chứ gì.” Tay lật tạp chí của Hàn Tử An dừng lại, rũ mi suy nghĩ, sau đó quay qua búng trán tôi: “Hạ Thanh Ninh em có thể suy nghĩ sâu xa hơn được không? Anh làm vậy tất cả để cho em thôi.” Tôi che trán, nở nụ cười nhìn anh: “Vậy vì sao phải vòng qua Hạ Thanh Nghiên vậy?” Anh cứng họng, mặt sa sầm, sau đó kề sát mặt tôi thì thầm: “Xem tivi của em đi!” Đừng tưởng em không biết là anh xấu hổ nha. Năm lớp sáu, cảm tình gì đó chỉ như một giấc mơ, đối với người khác giới vừa xa lạ mà vừa tò mò, và khi lớn thì người ta không còn cởi mở và thẳng thắn với nhau nữa. Năm đó cũng vì tôi xấu hổ, nên mới đi tìm Hạ Thanh Nghiên lấy quà vặt, chứ không phải tìm anh. 3. Tôi thật sự không bằng anh trong vấn đề nói lời tỏ tình… “Hàn Tử An, em mang anh ra ngoài chơi nha.” Tôi kéo tay anh, vui vẻ đi ra ngoài. “Sau đó, em mang theo anh, anh mang ví tiền theo hả?” Anh nháy mắt đứng dậy, nhìn tôi. Trong mắt tràn ngập nụ cười, lưu luyến cùng dịu dàng. Tôi cười, làm mặt quỷ với anh: “Anh suy nghĩ thử đi, em không mang tiền, nhưng em sẽ mang theo tình yêu và nỗi nhớ đi với anh, được không?” Anh cười, chọt chọt trán tôi, “Ý em là nếu em mang theo tiền thì em sẽ không yêu anh và nhớ anh sao?” Nè… “Không không không, em luôn yêu anh mà, thì lúc đó em sẽ yêu anh hơn!” Tôi quấn quít nửa ngày, sao mấy câu này không giống tôi suy nghĩ vậy ta? Nói nghe cứ là lạ. “Hạ Thanh Ninh, em biết vì sao anh muốn đi ra ngoài với em không?” Anh cũng không đi đâu, đứng đó ôm tay nhìn tôi, nhéo mặt tôi. Tôi nhìn anh lắc đầu. “Bởi vì thế giới quá lớn, anh muốn cùng em đi ra ngoài ngắm nhìn từng thứ một.” 4. Trên internet có một tiết mục nhỏ. Bé gái hỏi bé trai: “Cậu yêu tớ sao?” Bé trai đáp: “Mỗi tháng tớ có 3 đồng tiêu vặt, 2 đồng 5 xu cũng cho cậu mua quà, cậu nói tớ có yêu cậu hay không?” Khi đó, tôi nổi cơn điên đưa đoạn này cho Hàn Tử An xem, anh chỉ cười, “Hạ Thanh Ninh, nếu anh có 3 đồng giống vậy, anh sẽ cho em hết, chỉ cần em muốn, anh sẽ cho em.” Rõ ràng chỉ là một câu nói đùa nhưng trong mắt anh vô cùng chân thành tha thiết. Chỉ cần em nguyện ý, anh có thể mang hết thế giới đến cho em, chỉ cần em muốn mà thôi. Em nói xem, anh có yêu em không?