Cận Hải Dương vừa đi vào, đúng lúc nghe được kết luận của Lý Thành, lập tức nhướng mày hứng thú.
“Tự mình cắt sao?”
“Đó là tự bản thân cô ấy làm hay do sử dụng ma túy?”
Nghe câu hỏi của anh, Thẩm Lưu Bạch khẽ lắc đầu.
Cô cắt một ít tóc, móng tay và một ít da của người chết, cẩn thận cho vào một chiếc túi kín rồi nghiêm túc nói.
“Hiện vẫn chưa rõ ràng, phải chờ chúng tôi kiểm tra mới có thể đưa ra kết luận.”
Khi Cận Hải Dương tìm hiểu, giáo sư Thẩm là loại pháp y không được yêu thích nhất, chỉ nói chuyện dựa vào chứng cứ, một câu cũng không nói thêm, càng không bao giờ đưa ra những suy đoán vô căn cứ.
Về cơ bản là không thể nhận được những câu trả lời chủ quan từ miệng của cô.
Thi thể nữ xuất hiện một cách bí ẩn này sẽ không đến nỗi khiến mọi người bất ngờ.
Cận Hải Dương đã sắp xếp cho Bùi Diệu và Vương Dật đến cửa hàng tiện lợi mà anh và Thẩm Lưu Bạch ghé hôm qua, đồng thời đưa nhân viên trực đêm hôm qua đến nhờ cô ấy nhận dạng thi thể.
Sau khi Thẩm Lưu Bạch khám nghiệm sơ bộ xong, anh sẽ dẫn theo vài người lên du thuyền xem có thể tìm ra thêm manh mối nào khác không.
Tóm lại, phòng giải phẫu là bước đệm thôi.
Trong anh âm thầm tính toán, Thẩm Lưu Bạch không hay biết gì.
Mọi sự chú ý của cô đều đổ dồn vào thi thể trước mặt, cô nhìn từ đầu đến chân, càng nhìn càng nhíu mày.
Quần áo rách nát của cái xác bị cắt ra, thứ phơi bày trên bàn giải phẫu là một cái xác đầy vết thương.
Phần bụng của tử thi có ba vết thương hở, miệng vết thương rất sâu, gan gần như bị xé toạc, một phần ruột non lộ ra bên ngoài cơ thể.
Trên mắt cá của thi thể có một vết sẹo lâu năm, bề mặt da tổn thương tương đối nghiêm trọng, như là dùng thứ gì đó treo ngược lên tạo thành.
“Đây là…bị chém chết sao?”
Cận Hải Dương nhìn thi thể người phụ nữ với những vết thương khủng khiếp trước mặt, vừa sờ cằm vừa đoán.
Thẩm Lưu Bạch lắc đầu.
“Không, người chết đã chết đuối, hai vết thương này chắc là do chuyển động quay của cánh quạt tạo thành.”
“Khi cánh quạt quay ở tốc độ cao, vết thương tạo ra thường có tình trạng giống nhau, mặt trong vết thương chủ yếu là hình vòng cung, nó được sắp xếp song song với sự dịch chuyển của vật thể, thời gian như nhau, giống như bị chém bằng dao.”
Cô chỉ vào vết thương trên thi thể, ra hiệu cho Cận Hải Dương, Lý Thành và những người khác nhìn sang, bình tĩnh nói.
“Nhìn đi, đây là một vết thương điển hình ở cổ tay, nguyên nhân là do lưỡi dao cắt theo hướng vuông góc hoặc gần như vuông góc, bề ngoài giống với vết thương do vũ khí sắc bén gây ra, chủ yếu là hình vòng cung, bề mặt vết thương rất dài, đy vết thương từ trung tâm sẽ cạn dần về phía trước.”
“Tuy nhiên, những vết thương này được hình thành sau khi chết, không phải là nguyên nhân tử vong chính”.
“Với lại, người nhà của người chết vẫn chưa xuất hiện.
Theo quy định, chúng tôi không thể khám nghiệm tử thi thêm.
Cái chết này không đơn giản.
Tôi đề nghị các anh nhanh chóng xác định danh tính và liên hệ ngay với người nhà nạn nhân để có thể tiến hành khám nghiệm tử thi.”
Cận Hải Dương gật đầu.
Về mặt chuyên môn, Thẩm Lưu Bạch là một người đặc biệt đáng tin cậy, nếu cô nói thi thể có vấn đề thì anh cũng phải quan tâm nhiều hơn.
“Anh đã cử người đến cửa hàng tiện lợi, lát nữa người trên du thuyền sẽ đến nhận dạng.
Sẽ nhanh chóng có kết quả thôi.”
Đội trưởng Cận không nói dối, mười lăm phút sau, Tô Bồi Hằng được đưa vào phòng giải phẫu số 2 của Trung Tâm Pháp Y.
Khoảnh khắc nhìn thấy thi thể nữ nằm trên bàn giải phẫu, vẻ mặt anh ta từ kinh ngạc sau đó chuyển sang nghi ngờ.
Người đàn ông cảm thấy thích thú trước biểu hiện mâu thuẫn của anh ta.
“Gật đầu rồi lắc đầu, cậu muốn nói cái gì?”
Anh hỏi với sự mỉa mai.
Tô Bồi Hằng xấu hổ cười, không quên hiện tại mình đang ở đâu, vội vàng giải thích.
“Ý tôi là tôi biết người phụ nữ này, nhưng cô ấy không phải là người cùng lên thuyền với chúng tôi!”
“Ồ? Cậu biết cô ấy? Lai lịch của cô ấy thế nào?”
Tô Bồi Hằng do dự, vẻ mặt tái nhợt lộ ra vẻ xấu hổ.
“Cô ấy tên là Văn Nguyên Hinh.
Đúng.
Cô ấy là vợ chưa cưới của tôi”
“Phốc.”
Lý Thành không nhịn được bật cười, anh nhìn anh chàng sành điệu trước mặt với bộ dạng ngốc nghếch, vẻ mặt kỳ quái hỏi.
“Không phải anh nói Vương Bối Bối là vợ chưa cưới của anh sao? Tại sao lại trở thành Văn Nguyên Hinh rồi? Anh có bao người vợ chưa cưới vậy? Đất nước chúng ta theo chế độ mộy vợ một chồng đó.”
Nghe anh hỏi như vậy, sắc mặt Tô Bồi Hằng càng xấu.
Anh ta do dự hồi lâu, cuối cùng cũng nói ra sự thật.
“Vương Bối Bối là vị hôn thê cũ của tôi, cả hai chúng tôi lớn lên cùng nhau, chúng tôi đều muốn kết hôn.”
“Nhưng do ba tôi.
Ba tôi không thích gia đình Bối Bối.
Ông ấy nghĩ rằng gia đình cô ấy chỉ mở nhà hàng, không thể giúp cho tôi, vì vậy ông ấy đã sắp đặt cho tôi kết hôn với con gái nhà họ Văn.”
“Tôi và Văn Nguyên Hinh không quen biết nhau, tôi cũng không muốn cưới cô ấy.
Nhưng ba tôi nói, nếu tôi không nghe theo sự sắp xếp của ông ấy, tôi sẽ bị đuổi ra khỏi nhà, đóng băng tài chính của tôi, tôi đành phải nghe theo ông ấy chia tay với Bối Bối.”
“Thật ra, lần này là chuyến đi chia tay của tôi và Bối Bối.
Nếu anh không tin có thể hỏi bạn của tôi, bạn tôi đều biết chuyện này.”
Anh ta thành khẩn nói, cũng không giống như đang nói dối, cuối cùng xúc động nước mắt rưng rưng, nhìn qua có chút xót xa.
“Năng lực để lấy được người mình thích cậu cũng không có thì có gì mà khóc? Tôi nghĩ người khóc phải là vị hôn thê cũ của cậu mới đúng.”
Cận Hải Dương mỉa mai, lạnh lùng nói.
Anh là đại thiếu gia cao cấp trong giới, đã từng chứng kiến rất nhiều cuộc hôn nhân thương mại của các đại gia đình, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một kẻ vô dụng chấp nhận nhượng bộ vì không có tiền tiêu.
Anh biết nhà họ Văn sở hữu một chuỗi siêu thị lớn, cũng có tiếng ở Hải Đô.
Mặc dù anh đã không lăn lộn trong giới lâu rồi, nhưng những thông tin mà anh nên biết vẫn rất rõ, luôn có người bên cạnh kể cho anh nghe những tin đồn trong giới này.
Nhà họ Tô đã đến mức phải bán hôn nhân của con trai mình để tồn tại sao?
“Cậu nói đây là Văn Nguyên Hinh hả, làm sao chứng minh?”
Anh hỏi.
Làm thế nào để chứng minh?
Trên mặt Tô Bồi Hằng lộ ra vẻ nghi ngờ.
Thật ra anh cũng không quen Văn Nguyên Hinh, mới gặp hai lần ở tiệc rượu, cũng chỉ có ấn tượng sơ thôi.
Anh nghĩ chỉ cảm thấy giống nhau thôi, làm sao anh có thể chứng minh được?
Không biết có phải tác dụng của thuốc giảm bớt hay không mà đại não của Tô Bồi Hằng bỗng trở nên linh hoạt, anh vội vàng nói.
“Anh đi hỏi nhà họ Văn đi?”
“Nhà họ Văn gia có một đứa con gái là Văn Nguyên Hinh, nếu cô ấy mất tích, họ nhất định sẽ báo cảnh sát để tìm người, nói không chừng mọi người đã nhận được báo án mất tích rồi!”
“Nếu anh không tin những gì tôi nói, vậy thì hãy để người nhà cô ấy đến nhận dạng đi! Họ sẽ không nhận sai đâu!”.