“Em có biết không, trong hồ sơ nhận nuôi Đồ Giai Giai của Đồ Hạo Nhiên có giấy khai sinh có dấu của thôn chứng nhận khi được nhận làm con nuôi Đồ Giai Giai đã được năm tuổi rồi.”
“Chuyện còn tồi tệ hơn là khi cuốn nhật ký của Đồ Giai Giai trong tay Khả Tĩnh, đã được xem như bằng chứng, tình hình bây giờ là nếu Đồ Giai Giai đã đủ 14 tuổi có quan hệ với với Đồ Hạo Nhiên cách tự nguyện thì không dễ dàng bắt được Đồ Hạo Nhiên đâu.”
Ăn được phân nửa, Cận Hải Dương đột nhiên nói.
Thẩm Lưu Bạch ngẩng đầu nhìn anh, chậm rãi hỏi.
“Đo là lý do…làm tâm trạng của anh không tốt?”
Nghe câu hỏi của cô, Cận Hải Dương cúi đầu cười, sau một hồi im lặng mới trả lời.
“Cũng không phải tất cả là vì chuyện này, mà chủ yếu là…Anh cảm thấy mình đang bị Đồ Hạo Nhiên dắt mũi, cứ như mỗi bước đi đều nằm trong tính toán của hắn vậy.”
Anh dừng lại, như thể đang cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

“Khi hắn đến, còn mang theo hồ sơ nhận nuôi của Đồ Giai Giai, người bình thường thì ai sẽ làm vậy chứ.

Trùng hợp hơn là khi tụi anh tìm đến Kha Tĩnh, cô ấy cũng mang theo nhật ký của Đồ Giai Giai, cô ấy đến nhìn mặt lần cuối con mình cũng không muốn nhìn mà còn mang theo di vật của cô bé bên người, vừa nhìn là biết cố ý rồi.”
Nói xong, anh thở dài một hơi.
“Là vậy đó, anh biết là cố ý nhưng không thể làm gì.

Bị người ta đường đường chính chính đùa giỡn như vậy, anh cảm thấy rất chán nản.”

Nghe anh nói vậy, Thẩm Lưu Bạch khẽ nhíu mày.
“Anh nói Đồ Giai Giai đủ 14 tuổi, không thể nào.”
Cô nghi ngờ nói.
“Xương cùng hai bên của cô bé còn chưa lành…Chẳng lẽ hồ sơ nhận nuôi này đã sai rồi sao?”
Cận Hải Dương gật đầu.
“Anh cũng nghĩ như vậy, nhưng không tìm được lỗi.

Ngày mai Đại Thượng và Bùi Diệu sẽ tới đó, hy vọng có thể tìm ra được sự thật.”
“Nhưng anh nghĩ chúng ta phải bắt đầu với Kha Tĩnh.”
Anh nhấp một ngụm bia rồi nói tiếp.
“Xét theo khẩu cung chiều nay, tinh thần của Kha Tĩnh hoàn toàn ổn, suy nghĩ rất rõ ràng và chính xác, hoàn toàn khác với hôm cô ấy ở phòng làm việc của em.”
Nghe anh nói, Thẩm Lưu Bạch cũng gật đầu.
“Thật ra lúc trước Kha Tĩnh không phải như vậy, chỉ khi Đồ Hạo Nhiên đến cô ấy mới nào loạn như vậy.

Trước đó, cô ây cũng chỉ xúc động một chút không có gì khác thường.”
“Đó gọi là kích động.”
Cận Hải Dương hào hứng nói.
“Anh thấy mỗi lần nhắc đến em thì tâm trạng của Kha Tĩnh sẽ dao động, bởi vậy anh mới gọi em xuống để đóng một màn kịch, quả nhiên là Kha Tĩnh đã mất bình tĩnh.”
Vừa nói, anh vừa gõ những ngón tay dài của mình lên bàn, trên mặt hiện lên vẻ chăm chú suy nghĩ.
“Nên anh nghĩ, điểm yếu của Kha Tĩnh chính là quan hệ giữa em và Đồ Hạo Nhiên…”
Anh thấy sắc mặt Thẩm Lưu Bạch không được tốt cho lắm, liền nói thêm một câu.
“Ý anh là…đó là mối quan hệ trong tưởng tượng của cô ấy.

Màn kịch chúng ta đóng chiều nay nhất định sẽ khiến cô ấy thêm nghi ngờ, nhưng nó sẽ không hoàn toàn thay đổi suy nghĩ của cô ấy, hơn nữa sau khi trở về, Đồ Hạo Nhiên sẽ khống chế cô ấy mạnh mẽ hơn nữa.”
“Vậy nên, anh nghĩ chúng ta có thể châm thêm một ngọn lửa cho cô ấy… “
Nghe anh nói vậy, Thẩm Lưu Bạch lập tức hiểu ý.
“Anh định để tôi liên lạc với Đồ Hạo Nhiên sao? Không sao chứ?”
“Kỳ thật cũng không phải cùng hắn nói cái gì, chỉ là có một ít di vật của Đồ Giai Giai cần giao cho cho gia đình đúng không? Chúng ta sẽ xem như đây là mở đầu…”

Anh nói qua kế hoạch của mình với Thẩm Lưu Bạch một lần, thấy vẻ mặt do dự của cô, anh tiếp tục, đặt quyển sách của Trương Bội lên bàn rồi chỉ vào nó.
“Tiểu Bạch, em xem cái này đi.

Anh đã điều tra rồi, chu kỳ tử vong bốn năm một lần đều liên quan đến quyển sách này, lại khớp với quỹ đạo di chuyển của Đồ Hạo Nhiên, nói là trùng hợp anh cũng không tin!”
“Bây giờ bên Đại Thượng không biết có kết quả tốt hay không, chúng ta không thể cứ nhìn Đồ Hạo Nhiên tiêu hủy chứng cứ, một khi hắn giành lại quyền kiểm soát Kha Tĩnh, sau này có hỏi gì cũng vô dụng.”
Hai mắt Thẩm Lưu Bạch nhìn chăm chú vào quyển sách trước mặt, trong mắt cô hiện lên một tia không thể đoán được, Cận Hải Dương đang nhìn cô cũng không đoán ra được cô đang nghĩ gì.
Nhưng anh cũng không vội vàng với cô, một lúc sau, Thẩm Lưu Bạch mới chậm rãi ngẩng đầu lên, chỉ vào quyển sách trước mặt.
“Cái này…anh còn biết gì nữa không?”
Nghe cô nói vậy, Cận Hải Dương tiếc nuối lắc đầu.
“Không còn gì khác nữa, cái này thoạt nhìn như được truyền lại từ trên mạng, nhưng có thể tra được thời gian chính xác, chính là sau khi Đồ Hạo Nhiên từ Mỹ trở về.”
“Biểu tượng trên trang bìa này trông giống như một biểu tượng, anh đã tìm kiếm trên web, có vẻ nó liên quan đến một nhóm nghiên cứu tâm lý con người.

Nhưng có rất ít thông tin về họ, anh chỉ tìm thấy một tấm ảnh.”
Nói xong, anh lấy điện thoại di động ra, quẹt vài cái rồi chỉ vào một tấm hình.
“Là cái này.

Nhóm nghiên cứu này do một vài nhà khoa học thành lập cách đây mười lăm năm, không phải là một tổ chức chính thức.

Họ chỉ làm giao lưu nghiên cứu thôi.


Họ đã từng sử dụng một dấu hiệu như vậy.”
“Nghiên cứu của họ chủ yếu về bệnh tâm thần phân liệt và đa nhân cách, nhưng nhóm này đã ngừng hoạt động từ lâu, chắc là đã giải tán.”
“Cho nên anh nghi ngờ Đồ Hạo Nhiên có được gợi ý từ nhóm này, cho nên mới mở phòng tư vấn trị liệu gì đó.”
“Nhưng đây đều là nghi ngờ của cá nhân anh.

Muốn biết đã xảy ra chuyện gì thì phải chờ anh bắt được Đồ Hạo Nhiên mới hỏi được.”
Nghe anh nói, Thẩm Lưu Bạch gật đầu.
Cô ấy nhìn đôi mắt với đôi tay trên sách, im lặng một lúc lâu, như thể cô đang nhớ lại một ký ức rất tồi tệ.
Đây là lần thứ hai Cận Hải Dương nhìn thấy cô như thế này, lần cuối cùng cô bất an như vậy là vào đêm giông bão đó.
Anh xác định Thẩm Lưu Bạch có chuyện gì đó, hình như chuyện có liên quan đến quá khứ của cô, nói không muốn biết chỉ là nói dối.
Nhưng vì anh muốn hiểu và quan tâm cô hơn, anh không thể ép buộc cô ấy được, anh muốn đợi đến khi cô tự nguyện nói ra, anh cũng muốn cho cô đủ thời gian để tự giải quyết.
Cận Hải Dương là một người mạnh mẽ, nhưng đối với chuyện tình cảm lại trở nên rất thận trọng, mỗi bước đi của anh đều nằm trong ranh giới của Thẩm Lưu Bạch, để cô có thể chấp nhận mình thì anh không thể đi quá đà, cứ từ từ xâm chiếm từng chút một thì anh mở rộng phạm vi hoạt động của mình.
“Không có gì.”
Anh đưa tay vỗ nhẹ lên bờ vai gầy của cô.
“Em nghỉ ngơi trước đi, sáng mai trả lời anh cũng không muộn, anh sẽ chờ em.”.