Ngày khởi hành, Cận Hải Dương lái xe đưa Thẩm Lưu Bạch đến sân bay Hải Đô.

Hai người đậu xe rồi kéo hành lý ra ngoài thì bắt gặp một nhóm người quen mặt.

“Âm Âm.


Vệ Nguyên nhìn thấy Thẩm Lưu Bạch từ xa, liền vẫy tay, lớn tiếng gọi cô.

Một người đàn ông và một phụ nữ theo sau anh ta.

Người đàn ông có chút lớn tuổi, người ngoại quốc, tóc hoa râm, mang kính gọng vàng, thân hình và lưng đều thẳng tắp, nhìn qua rất có phong độ quý ông.

Một người khác có dáng vẻ của một người phụ nữ phương Đông, mặc đầm xanh với kính râm lớn, không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng khí chất tinh anh rất dễ dàng để người ta nhận ra.

Thẩm Lưu Bạch nhíu mày.

Cô luôn cảm thấy người phụ nữ đeo kính râm nhìn rất quen, nhưng nửa khuôn mặt lại bị che mất, nên cô thật sự không thể xác nhận được.

“Không ngờ lại gặp được em, đúng là duyên phận.


Vệ Nguyên cười nói.

“Đây là người quen trước đây mà ông muốn gặp, con gái của tiến sĩ Thẩm, Thẩm Âm, Sheen.

Âm Âm, em còn nhớ giáo sư Patrick Lý không, trước đây ông ấy cũng ở cùng thị trấn với chúng ta.


Thật lòng mà nói, Thẩm Lưu Bạch thật sự không muốn gặp lại vị giáo sư Lý này.


Tuy nhiên gặp rồi thì cô không còn cách nào khác nên đành gượng cười chào hỏi.

“À quên giới thiệu, đây là anh Cận, bạn của Sheen, còn đây là cô Sara, trợ lý của giáo sư Patrick Lý.


Vệ Nguyên cười thêm một tiếng, cố ý làm mờ nhạt sự hiện diện của Cận Hải Dương, khiến người đối diện chế nhạo.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Vệ Nguyên đột nhiên vang lên.

Khi nhìn thấy tên người gọi trên màn hình, anh khẽ nhíu mày, cáo lỗi với mọi người rồi đi qua bên cạnh nghe điện thoại.

Cận Hải Dương không nói gì, nhưng cô gái bên cạnh giáo sư nhếch môi đỏ mọng đột nhiên nói.

“Đây là bạn trai của cô Thẩm à, trai tài gái sắc thật làm người ta ghen tị.


Vừa mở miệng, Thẩm Lưu Bạch và Cận Hải Dương đồng loạt nhìn nhau, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Giọng nói này, nếu không nghe lầm, chắc là một người quen.

Đôi mắt của người đàn ông quan sát một vòng, lập tức nở nụ cười tươi với đối phương.

“Ồ, quý ông này, bạn gái của anh vẫn ở ngay đây, anh nhìn tôi như vậy có chút ngượng ngùng đó.


“Ha ha.


Người đàn ông mỉm cười và liếc nhìn cô một lúc.

“Giọng của cô Sara rất chuẩn, chắc là làm việc ở trong nước lâu rồi đúng không.


“Luôn cảm thấy có gió biển thổi mạnh.

Không biết ở Anh có loài tảo cát biến dị nào không, có thể nuôi chơi được không?”
Vừa nói ra những lời này, Thẩm Lưu Bạch cũng phản ứng lại đây, cảm thấy chuyện này rất quen.

Khuôn mặt người này hầu hết đều bị che kín, nhưng đường nét và giọng nói rất giống Văn Nguyên Hinh, người được cho là đã đi du học cách đây một thời gian.

Không ngờ cô ấy trở về hoành tráng như vậy.

“Lần này tôi nên gọi cô là gì? Cô Văn? Cô Vu?”
Người đàn ông cao lớn xoa cằm châm chọc nói, Văn Nguyên Hinh đang định trả lời, nhưng lại bị giáo sư Patrick Lý ở bên cạnh cắt ngang.

Thấy người đàn ông trung niên ngoại quốc tóc hoa râm bước tới, vươn tay về phía Thẩm Lưu Bạch.

“Sheen baby, đã lâu không gặp, trông con thật giống Florin.


Florin là tên tiếng Anh của mẹ Thẩm Lưu Bạch, Patrick và Thẩm Kiến Vĩ là anh em đồng môn nên không xa lạ gì với mẹ của Thẩm Lưu Bạch.

Cô gái lặng lẽ bắt tay với ông ta, lòng bàn tay bên kia ướt át và lạnh lẽo, khiến cô rơi vào ảo tưởng mình trẻ lại, như bị rắn cuốn vào, da đầu âm ỉ tê dại.

Đây là cơ thể của cô báo cho cô một tín hiệu nguy hiểm, cô đã từng dựa vào trực giác này để thoát khỏi một số bài kiểm tra ác ý và sống sót sau tai nạn đó.


10 năm trước, từ khi rời khỏi viện, cô không có trực giác rõ ràng như vậy, ngay cả Đồ Hạo Nhiên, Thôi Thư Ny cũng chỉ là chán ghét.

Patrick Lý này là một người nguy hiểm và đầy ác ý đối với cô.

Cô nhanh chóng rút tay về, lùi lại một bước, đứng bên cạnh Cận Hải Dương, bình tĩnh nhìn người đàn ông trung niên ngoại quốc trước mặt.

“Giáo sư Lý, ông nhớ lầm rồi, tôi giống ba mình hơn, mẹ tôi là con lai, đường nét cũng sâu hơn nhiều.


Cô nhẹ nhàng nói.

Người đàn ông trung niên tóc hoa râm trong chốc lát hơi cứng đờ, ngay sau đó cười nói.

“Chắc là vậy, cuối cùng bác cũng không thể phân biệt được khuôn mặt của người phương Đông, ha ha.


“Thật tiếc khi biết rằng con đã chọn học y khoa.

Cả ba và mẹ của con đều là những người có thiên phú, con nên theo nghiệp của họ.


Thấy Thẩm Lưu Bạch không muốn nói về đề tài này, Patrick mỉm cười chuẩn bị cho mình một bước lui.

“Tuy nhiên y học và nghiên cứu của ba con cũng có liên quan.

Lần này bác ở Hoa Quốc tham dự cuộc họp thường niên, lúc đó chúng ta có thể trao đổi một chút, về lĩnh vực mà bác có thể làm, bác rất sẵn lòng hỗ trợ con.


“Cần gì có thể liên hệ trực tiếp với trợ lý của bác – cô Sara, tiếng Trung tên là Văn Trăn, hai người cũng trạc tuổi nhau, nhất định sẽ có chủ đề chung để nói chuyện.


Nói rồi, ông ta liếc nhìn Sara.

Sara lập tức hiểu ra, mỉm cười bước tới đưa tay chào Thẩm Lưu Bạch.

“Cô Thẩm, tôi là trợ lý của giáo sư Lý, cô có chuyện gì cứ gọi điện thoại trực tiếp cho tôi, tôi sẽ làm theo yêu cầu của giáo sư.


Thẩm Lưu Bạch nhìn nàng một cái, sau đó chậm rãi cầm lấy bàn tay trắng nõn mềm mại.


“Xin chào, cô “Văn Trăn”…”
Lúc này, Vệ Nguyên cúp điện thoại, nghiêm mặt quay lại.

Họ đang đứng ở cổng sân bay, cách phía trước không xa có một tấm bảng điện tử khổng lồ, hoa văn trên đó không ngừng thay đổi, màu sắc chói lóa nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người đi qua.

Đó là bức tranh của một người đàn ông trẻ tuổi.

Mỉm cười, cười nhẹ, cười lớn, vô số khuôn mặt tươi cười xuất hiện trên màn ảnh, tận tình phơi bày phong thái đẹp đẽ của người đàn ông.

Khoảng một phút cuối quảng cáo, đầu của một người đàn ông và một phụ nữ xuất hiện cạnh nhau trên màn hình.

Dù chỉ là ảnh đơn độc lập nhưng cả hai đều nở nụ cười rất hạnh phúc, hơn nữa còn có màu sắc mơ mộng và câu chữ lãng mạng, nhìn qua như một màn hình kết hôn, tràn ngập ý nghĩa, yêu thương.

Em yêu anh.

Ở dưới cùng của màn hình, một dòng chữ màu hồng nhạt từ từ hiện ra, nằm giữa khuôn mặt tươi cười của hai người, làm dấy lên những tràng pháo tay và tiếng huýt sáo nhiệt tình của những người qua đường.

Vẻ mặt của Vệ Nguyên khó coi bởi vì người đàn ông đang cười trên màn hình là bản thân mình.

Và cô gái hết mực si tình kia cũng không phải ai xa lạ, chính là Phùng Vi thường xuyên được nhìn thấy ở dưới lầu nhà Thẩm Lưu Bạch dạo gần đây.

“Đúng là một lời tỏ tình lãng mạn.


Văn Trăn tháo kính râm xuống, liếc nhìn Vệ Nguyên cười nửa miệng, nhẹ giọng nói.

 
------oOo------