Biệt thự ba tầng chỉ có bốn phòng một tầng, phần còn lại là sân thượng, có thể dẫn thẳng lên mái nhà.
Không biết duyên cớ gì mà mấy biển số trên cửa phòng tầng ba đều nhìn không rõ.
Để phân biệt phòng của mỗi người, chủ nhà đã dụng tâm treo một biểu tưởng trên cửa.
Ví dụ như phòng của Tiểu Hoan Hoan có khuôn mặt tươi cười, của Hùng Hùng thì có một chú gấu nhỏ đáng yêu, trên cửa của Hòa Thượng Thích Ăn Thịt có hình một cái mõ, của Messi có một quả bóng.
Vì vậy, những người ở tầng ba đều là tổ hai người, hai đôi nam nữ, giới tính cân bằng.
Phòng của Tiểu Hoan Hoan ở phía trong cùng, cạnh sân thượng ngoài trời, đối diện với phòng của Messi.
Bây giờ, mưa rất lớn, xa xa, mơ hồ có tiếng sấm ầm ầm, Cận Hải Dương cảm giác được tay Thẩm Lưu Bạch hơi cứng đờ, vì vậy ôm cô chặt hơn một chút.
Cô sợ sấm sét bởi vì cô có những ký ức tồi tệ về đêm giông bão trong viện nghiên cứu.
Nhóm người đó đánh giá sự sống và cái chết trong đêm giông bão, những người thất bại sẽ không còn tung tích, có lẽ không còn trên thế giới này.
“Không sao đâu, có anh ở đây.
”
Anh cúi đầu thì thầm vào tai cô.
Thẩm Lưu Bạch lấy lại bình tĩnh, tựa vào vòng tay ấm áp của anh, cô cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Cô không biết sự tín nhiệm này đến từ đâu.
Có anh ở đây, những cơn ác mộng từng gây rắc rối cho cô không còn xâm chiếm cô nữa, dần biến mất đến khi tan thành mây khói.
Anh có thể làm cho cô cảm thấy an toàn, vì vậy cô sẵn sàng buông bỏ cảnh giác, chấp nhận cách tiếp cận của anh từng chút một.
Trực giác của cô không bao giờ sai.
“Cốc cốc cốc.
”
Ám Dạ Phi Tinh gõ nhẹ vào cửa phòng Tiểu Hoan Hoan.
Bên trong yên tĩnh, không có bất kỳ âm thanh nào.
“Tiểu Hoan Hoan, cô còn đang ngủ sao?”
Ám Dạ Phi Tinh gõ cửa thêm mấy lần, sau đó nhẹ giọng nói.
Bên trong vẫn không có phản hồi.
Ba người nhìn nhau, Ám Dạ Phi Tinh lại bắt đầu gõ cửa, lần này dùng sức mạnh hơn, ngay cả cửa cũng khẽ rung.
“Không có ai bên trong sao?”
Thẩm Lưu Bạch nhẹ giọng nói, liền bị thanh niên đeo kính phản bác
“Không thể nào!”
Anh chỉ vào màn mưa đen kịt bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt khẳng định.
“Bên ngoài mưa lớn quá, cô ấy không thể ra ngoài được!”
“Hơn nữa, xe xuống núi cũng đã rời đi rồi, muốn đi cũng phải hẹn trước, chiếc xe đó là xe tải, căn bản không thể nào.
”
“Tôi gọi cho cô ấy.
”
Vừa nói chuyện, anh vừa bấm máy.
Trước khi điện thoại được kết nối, một giọng nữ giận dữ từ trong phòng vang lên.
“Làm gì vậy? Tang khóc hay gì? Ngủ một giấc mà mấy người cũng làm phiền, để mặc tôi đi!”
Ám Dạ Phi Tinh bị giọng nói này dọa, vội vã cúp điện thoại.
Anh ta lúng túng gõ cửa, thận trọng nói.
“Tiểu Hoan Hoan, chúng tôi ăn cơm, cô không xuống sao?”
Đợi một lúc, một giọng nói bực mình từ bên trong truyền ra.
“Không! Tôi muốn ngủ!”
“Ừ.
”
Ám Dạ Phi Tinh đáp lại, quay đầu lại nhìn thấy Hùng Hùng đứng ở cầu thang.
Cô ấy mặc một chiếc váy trắng lệch vai, xương quai xanh xinh đẹp lộ ra, mái tóc dài thẳng buông xõa trước người, nhìn từ xa, cô ấy đúng là có khí chất bất phàm.
Cô ta khẽ cười với mấy người rồi nhỏ tiếng nói.
“Tôi nghe thấy mấy người gõ cửa lớn tiếng, tôi lo Tiểu Hoan Hoan xảy ra chuyện nên đi lên đây.
”
Vừa nói, khuôn mặt trắng như sứ của cô ta vừa lộ rõ vẻ áy náy và khó xử.
“Tính tình Hoan Hoan thẳng thắn như vậy, gia đình cô ấy có điều kiện, tuy nóng nảy nhưng tâm địa rất tốt.
Cô ấy chỉ ghét người khác quấy rối giấc ngủ của mình, nếu thái độ cô ấy không tốt thì tôi thay mặt cô ấy xin lỗi mọi người.
”
Nói rồi, nàng hơi cúi đầu, vừa khéo hướng tới Cận Hải Dương.
…
Đội trưởng Cận cười cười, không nói gì, mà lùi lại một bước, ôm Thẩm Lưu Bạch lùi về phía sau.
Anh đã chứng kiến những chiêu trò như vậy nhiều lắm rồi, cái người Hùng gì đó không tính là cao tay, cùng lắm chỉ như mới nhập môn tiêu chuẩn, hơn nữa cô ta cũng chả có gì đáng xem.
Anh luôn chán ghét những người phụ nữ như vậy, anh không có hứng thú trêu đùa với họ, vì vậy chỉ đơn giản tránh né.
“…Vậy được rồi, chúng ta đi ăn cơm trước đi.
”
Ám Dạ Phi Tinh lúng túng nói.
Nói xong, anh ta dẫn đầu, đi về phía cầu thang.
Anh ta đi ở phía trước, Cận Hải Dương nắm tay Thẩm Lưu Bạch đi giữa, Hùng Hùng vốn đang đứng ở cầu thang lại đi cuối cùng.
Mới chậm rãi đi đến tầng hai, anh chợt nghe phía sau có tiếng “ây da”, một thân thể mang theo mùi thơm đến gần anh.
Đội trưởng Cận khéo léo chuyển người, ôm cô gái trong lòng bám vào tay vịn cầu thang, vừa khéo bỏ qua cô gái đang nhào tới.
“A…”
Lần này, đó không phải là một yểu điệu nhẹ nhàng, mà là một tiếng hét chói tai.
Chỉ thấy Hùng Hùng ngã nhào xuống cầu thang, một chiếc giày cao gót của cô bay ra, nếu Ám Dạ Phi Tinh không nhanh chóng đỡ lấy cô ấy thì giây phút sau cô ấy đã lăn xuống cầu thang rồi.
“Cô không sao chứ.
”
Sắc mặt Hùng Hùng tái nhợt, Ám Dạ Phi Tinh lo lắng hỏi.
“Chân … chân dường như bị trẹo rồi…”
Khuôn mặt Hùng Hùng đau đớn.
Cô hơi ngồi xổm xuống vuốt mắt cá chân, đôi mắt sáng ngời đáng thương nhìn Cận Hải Dương, hàm răng trắng cắn môi đỏ mọng, trông thật sự rất đáng thương, mềm mại, đáng yêu.
“Không…không cử động được…anh có thể giúp tôi được không?”
Cận Hải Dương đứng ở bậc thang bên trên ôm Thẩm Lưu Bạch, trên môi nở nụ cười đầy ẩn ý.
“Tôi không biết nắn xương.
”
Anh chế nhạo, bỗng nhiên hét lên với tầng dưới.
“Mọi người, có một cô gái bị thương trên lầu, không có việc gì thì lên giúp đi.
”
Những lời này vừa nói ra, dưới lầu nhanh chóng nghe thấy tiếng bước chân.
Người đầu tiên đi lên là một thanh niên thô bỉ, chính là người tên Hồng Thành Tiểu Soái, khi nhìn thấy Hùng Hùng ngồi xổm trên cầu thang, hai mắt sáng lên, vội vàng chạy tới.
“Là Hùng Hùng, Hùng Hùng có đau không? Không sao đâu, anh ôm em xuống.
”
Nhìn thấy anh ta đưa tay định kéo mình xuống, trên mặt Hùng Hùng lộ ra vẻ chán ghét.
Cô nhìn lại người đàn ông mình thích, lại phát hiện anh ấy đang cúi đầu nói gì đó với cô gái bên cạnh, không hề có ý định giúp đỡ.
Chết tiệt.
Hùng Hùng nghiến răng, thật sự không muốn cho kẻ thô bỉ có cơ hội lợi dụng, liền kéo tay áo Ám Dạ Phi Tinh.
“Anh giúp tôi đi, vừa nãy tôi bị giật mình, bây giờ đã đỡ hơn rồi.
”
Nhìn thấy dáng vẻ mềm yếu của cô ta, ánh mắt Ám Dạ Phi Tinh hơi sáng lên, sau đó thụ sủng nhược kinh đồng ý.
“Được…được…cô nắm tay tôi, tôi đỡ cô từ từ đi xuống.
”
Vừa nói, anh vừa cẩn thận dẫn Hùng Hùng xuống cầu thang giống như kỵ sĩ đang bảo vệ công chúa, còn vội vàng chạy lại nhặt đôi giày cao gót bị rơi của cô rồi đặt trước mặt.
“Chân cô không sao chứ?”
Anh lo lắng hỏi.
“Trên đảo không có bệnh viện, nhưng có một trung tâm y tế, có muốn tôi đưa cô đến đó xem một chút không?”
“Không cần, cám ơn anh, tôi nghỉ ngơi một chút thì được rồi.
”
Hùng Hùng yếu ớt nói, nhân tiện cho anh ta một ánh mắt tràn đầy cảm kích.