Cô không trả lời anh, anh kiên nhẫn chờ đợi, chậm rãi vuốt v e lưng cô, nhưng không để cô đứng dậy.
Một lúc lâu sau, giọng nói yếu ớt của cô vang lên trong căn phòng yên tĩnh này.
“Cận Hải Dương, anh có biết em là người như thế nào không?”
Không đợi câu trả lời của anh, cô tiếp tục nói.
“Em đã từng không có bạn bè, không đi học, em sống trong một viện nghiên cứu từ khi em còn nhỏ.”
“Em có ba có mẹ, nhưng họ cũng là nghiên cứu viên của em, em giống như chuột bạch vậy, là đối tượng nghiên cứu của họ.”
“Trước khi em 14 tuổi, em không biết thế giới bình thường là như thế nào.”
“Tất cả những sự giáo dục và nhận thức của em đều sai lệch.

Em đã nghĩ thế giới đúng như những gì họ nói, một khu rừng của những kẻ yếu đuối, nơi miễn là bạn có sức mạnh, bạn có thể làm bất cứ điều gì bạn muốn.”
“Chúng tôi bị cố tình bồi dưỡng để trở nên hung hãn, giống như những con sâu trong bình, chỉ những con mạnh nhất mới có thể sống sót, những con còn lại sẽ bị đào thải và tiêu diệt trong các cuộc kiểm tra thường xuyên.”
Cô dừng lại và nhẹ giọng nói.
“Tất cả những cơn dông bão nhằm nuôi dưỡng cảm giác sợ hãi để có thể kiểm soát chúng tôi.”
“Em bí mật quan sát những nhà nghiên cứu đó, tìm hiểu từng chút một về cách cư xử của họ…”
Nói đến đây, cô hơi tự giễu cười.
“Thật đáng tiếc là học không thành, bởi vì bản thân họ cũng không phải là người bình thường.”
“Về sau các nghiên cứu ngày càng quá đáng, đối tượng nghiên cứu lần lượt chết đi, em cảm thấy rất nhanh sẽ đến lượt mình.”
“Em không muốn ngồi yên chờ chết nên lợi dụng sự cố kia để trốn thoát.


Em không biết còn bao nhiêu người còn sống, có phải họ đang tìm em ở khắp nói không, họ là một lũ người điên cố chấp.”
“Thật ra cho tới bây giờ, em vẫn chưa thích nghi được với thế giới này, cũng thường không biết cách đối nhân xử thế.”
Cô ngẩng đầu, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, nhưng lời nói lại vô cùng bình tĩnh.
“Anh có chắc là muốn hẹn hò với em như thế này không?”
Người đàn ông lặng lẽ nghe cô nói, nắm chặt tay cô, không hề có ý định thả lỏng.
“Vậy là…em vì những điều này…mà từ chối anh từ đó đến giờ sao?”
Anh có chút buồn cười hỏi.
“Tiểu Bạch, không có câu trả lời tiêu chuẩn nào cho quá trình trưởng thành.

Những gì em và anh nhìn thấy đều là hiện tại.

Nếu em không thích quá khứ thì hãy quên nó đi.”
“Em không phải tham khảo cuộc sống của người khác nữa, chỉ cần nhìn anh, em chỉ cần nhìn anh, anh chắc chắn em sẽ có tam quan ngay thẳng, chính trực.”
Nghe thấy anh lại bắt đầu khoác lác, Thẩm Lưu Bạch khẽ khịt mũi, nhưng bàn tay lại lặng lẽ vươn ra, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo của anh.
Dưới ánh đèn dịu dàng, hai người lặng lẽ ôm lấy nhau, trong phòng chỉ có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ.
“Tiểu Bạch…Anh xem như em đồng ý rồi đó nha…”
Người đàn ông trầm giọng thì thầm, hơi thở của anh bắt đầu trở nên gấp gáp hơn.
“Người ở thế giới bình thường không thể sinh sản đơn tính, anh sẽ chờ em chuẩn bị, nhưng em cũng biết anh không thể chờ quá lâu.”
Anh cắn răng nói.
“Không muốn làm tại chỗ thì đừng gây sự, đến lúc đó người khóc là em đó!”
Đột nhiên, anh thấp giọng cười một tiếng, vươn tay sờ lưng cô, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét.
“Sau khi trở về, mỗi sáng em có thể cùng anh chạy bộ.”
Nhìn thấy vẻ mặt ngây ngô của cô, anh hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, xấu xa nói.
“Thể lực của anh tốt hơn người thường rất nhiều.

Thân hình nhỏ bé của em không đủ để anh lăn qua lăn lại một bữa nữa.

Để tránh cho anh có cơ hội ra ngoài ăn vụn, em phải tập thể dục càng sớm càng tốt.”
Nghe anh nói, Thẩm Lưu Bạch lập tức buông tay đang ôm anh, tức giận trừng mắt.
“Anh đang nói cái gì vậy! Anh là cảnh sát đó, sao lại bẩn thỉu như vậy?”
Người đàn ông lắc đầu.
“Cảnh sát cũng là con người, không đụng được vợ mình thì khóc thét mất.”

Anh mạnh mẽ nâng cả người cô lên, xoay người đặt cô lên giường.
Thẩm Lưu Bạch bị anh làm cho đầu óc choáng váng, vừa muốn bỏ đi, nhưng anh đột nhiên đè thẳng người cô ra, đôi môi rực lửa lại phủ lên môi cô.
Thật lâu sau, cuối cùng anh cũng buông cô ra…
“Đừng nhúc nhích, cứ nằm với anh một lát.”
Giọng nói anh khàn khàn.
Thẩm Lưu Bạch không dám nhúc nhích, chỉ còn lại có hai mắt sáng ngời cứ đảo qua đảo lại.
Người đàn ông ôm cô thật chặt khiến cô cảm thấy hơi đau.
Tuy nhiên, cô không ghét cảm giác này, cô tự hỏi liệu có phải mình giống với những đối tượng thí nghiệm kia hay không, đúng người thì sẽ sinh ra cảm giác ỷ lại.
Cô đang suy nghĩ miên man thì đột nhiên cảm thấy trên người nhẹ đi, Cận Hải Dương lăn người từ trên người cô xuống, nằm bên cạnh cô trên giường lớn.
“Sự sắp xếp này rất tốt, còn là giường đôi lớn.”
Anh hài lòng nói.
Thẩm Lưu Bạch muốn đứng dậy sửa soạn lại, nhưng người đàn ông bên cạnh đã vươn tay kéo lại.

Anh ôm cô lăn trên giường, để cho cô nằm trong lòng mình, đôi tay vững chắc lần nữa ôm trên eo cô.
“Anh đừng trẻ con như vậy.

Thời gian không còn sớm, chúng ta nên ra ngoài xem một chút!”
“Trẻ con em cũng phải chịu, bây giờ không cách nào trả lại hàng đâu!”
“Em nhìn chằm chằm anh làm gì? Muốn trêu chọc anh sao?”
“Thẩm Lưu Bạch, anh nói cho em biết, anh không còn đủ bình tĩnh cho em nữa đâu, em mà cứ âm thầm nhìn anh như vậy, anh làm thì em đừng khóc đó.”
Thẩm Lưu Bạch bật cười trước lời nhận xét thái quá của anh ta.
Cô không thèm để ý đến anh, cô duỗi tay chống giường cố gắng đứng dậy.
“Đừng nhúc nhích, anh đang nói chuyện với em.”
Người đàn ông lười biếng nói.

“Khi nào chúng ta trở về, em với anh về Kinh Thành thăm ông anh nha.”
“Em có thể chuyển qua chỗ của anh, chúng ta có thể đến căn biệt thự ở Tân Hải…À, chỉ có chút xa, còn phải trang trí lại nữa…Hay em có thích khu vực nào hay căn hộ nào không, chúng ta cùng đi xem.”
Thẩm Lưu Bạch ngây người nhìn anh một lát.
“Bây giờ nói chuyện đó có phải hơi sớm không?”
Nghe cô nói, mắt người đàn ông hơi nheo lại, vẻ mặt nguy hiểm hỏi.
“Vậy mà sớm nữa sao?”
“Anh nói này…giáo sư Thẩm, em không có ý định dùng xong anh rồi bỏ chứ…hả?”
“Ui, anh thật sự nhìn không ra nha, em có tâm địa gian xảo thật đó!”
“Anh nói rõ với em, em sớm chết tâm tư này đi là tốt nhất.

Bây giờ em đang ở trên giường anh thì chính là người của anh, đừng có học mấy cái thanh xuân não tàn gì đó, phải ngoan ngoãn nghe lời nha!”
Anh nói lời lẽ nghiêm chỉnh, giống như người vợ bị người chồng đào hoa bỏ rơi, cực kỳ khẳng khái.
Thẩm Lưu Bạch bị anh mặt dày đổi trắng thay đen hù dọa, tay run rẩy chỉ vào anh một lúc lâu cũng không nói nên lời…
“Cận … Cận Hải Dương! Anh có biết xấu hổ hay không!”
Đội trưởng Cận biểu hiện lúc này anh có thể không biết xấu hổ.