Trong khi đang suy nghĩ, giáo sư Thẩm đã cố thoát khỏi tay anh, lén lút chuyển ghế sang một bên.
Nếu tất cả băng ghi hình không được sao chép trên máy tính này, chắc hẳn bà ấy đã đổi máy từ sớm.
Cận Hải Dương bắt gặp cô lén lút chà xát tay với nhau, khóe môi hơi nhếch lên một đường vòng cung đẹp mắt, nhưng cũng không có ép buộc cô.
“Sáng sớm hôm đó khi tôi đến nhận thi thể, tôi không thấy bà ấy mang theo chiếc túi da này.
Có vẻ như bà ấy không nói sự thật”.
Người đàn ông sờ cằm, biểu cảm trên mặt có phần khó hiểu.
“Hãy xem thêm camera xem hai mẹ con đã đi đâu sau khi rời khỏi công ty Nông nghiệp Niên Phong và túi của bà ấy có còn ở đó không…”
Cận Hải Dương ở bên cạnh dặn dò công việc, cuối cùng Thẩm Lưu Bạch cũng có cơ hội tìm kiếm manh mối mà mình muốn.
Cô điều chỉnh thời gian của băng ghi hình sang đoạn sau khi cúp điện, khoảng 10 phút sau khi hiện trường được ghi hình, trên màn hình lại có ánh sáng từ khung cửa sổ phòng của người chết.
Đèn sẽ tự động bật.
Thẩm Lưu Bạch lại kéo thanh thời gian, thời gian hiển thị trên màn hình đã đến 11 giờ 59 phút.
Ngay sau đó, một thứ gì đó lao ra ngoài cửa sổ làm vỡ tất cả kính, Thẩm Lưu Bạch nhanh chóng nhấn nút tạm dừng, rê chuột để chụp lại bức ảnh của khoảnh khắc này.
Cô muốn phóng to hình ảnh để tiện quan sát, như Cận Hải Dương đã từng làm trước đây, nhưng cô không thể làm rõ như anh mà biến hình ảnh thành một đống hình ô vuông.
Cô có chút bối rối quay đầu, nhìn về phía Cận Hải Dương.
Vừa quay đầu đã bắt gặp một đôi mắt sâu thẳm của anh.
Thì ra là anh vẫn luôn nhìn cô, không biết đã bao lâu rồi.
Giáo sư Thẩm nhìn ảnh chụp màn hình của mình, thấy hơi xấu hổ, cô chột dạ nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện trong phòng kỹ thuật không còn ai, chỉ còn hai người họ ở trong văn phòng to như vậy.
“Sao nào? Muốn anh giúp sao?”
Anh nhìn cô cười, thân hình to lớn lười biếng dựa vào ghế, toàn bộ ngôn ngữ cơ thể đều truyền đến không khí ý nói “em cầu xin anh đi”.
Thẩm Lưu Bạch bị bộ dạng của anh làm cho nản lòng, nhưng sau khi xem hình chụp màn hình thảm không nhìn ra được, cuối cùng cũng cúi đầu.
“Đội trưởng Cận, làm ơn giúp tôi chuyện này.”
“Không được.”
Người đàn ông từ chối cô một cách gọn gàng, ngay cả khi cô giận dữ trừng mắt nhìn anh, anh vẫn chưa không nhượng bộ.
“Nếu em gọi anh là đội trưởng Cận, đó là việc công.
Theo thỏa thuận giữa Trung Tâm Pháp Y và phân cục, em muốn anh hợp tác thì cần có công văn và thư giới thiệu.
Giấy tờ của em đâu?”
Anh nhìn đôi má phồng lên như chuột trữ thức ăn của cô, tâm trạng rất vui vẻ, lập tức nói thêm một câu đặc biệt làm người ta khó chịu hơn nữa.
“Đừng tức giận, không phải chúng ta đang làm việc công sao?”
Thẩm Lưu Bạch nhìn chằm chằm một hồi cũng vô ích, biết hôm nay tên này phải chiếm được tiện nghi gì đó mới chịu giúp, đành cam chịu đáp.
“Việc tư thì sao?”
“Ồ.”
Người đàn ông chậm rãi gật đầu, nhưng không nói, chỉ nhìn cô bằng một đôi mắt sáng ngời, như đang chờ phản ứng tiếp theo của cô, hai người nhìn nhau một lúc, cuối cùng Thẩm Lưu Bạch đầu hàng, yếu ớt nói.
“Cận Hải Dương, làm ơn giúp tôi đi.”
“Ồ, để anh nghĩ lại.”
Nghe anh nói, Thẩm Lưu Bạch đứng dậy rời đi không nói lời nào, nhưng người đàn ông bên cạnh đã nắm lấy vai anh cô.
“Nóng dữ vậy, nói trở mặt thì trở mặt liền sao.”
Anh cười nói.
“Ta chỉ nói nghĩ lại, không nói không giúp, da mặt mỏng vậy, gọi là anh hay mấy kiểu giống như vậy, hay như trên mạng không được sao.”
Thấy trên mặt cô vẫn còn biểu cảm không tốt, anh liền bỏ cuộc kéo cô ngồi vào ghế, sau đó dùng chuột và bàn phím bắt đầu xử lý hình ảnh.
Anh làm rất nghiêm túc, dáng vẻ tỉ mỉ của anh hoàn toàn khác với khi nãy.
Thẩm Lưu Bạch nhìn chằm chằm màn hình một hồi, cuối cùng đưa mắt nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.
Người ta nói rằng đàn ông khi làm việc là hấp dẫn nhất, quả thật rất đúng.
Tuy anh mím môi nghiêm túc làm, không có một nụ cười, cô vẫn cảm thấy hình tượng chuyên tâm và uy nghiêm như vậy hợp với anh hơn, dễ dàng khiến trái tim người ta tan vỡ hơn.
“Sao anh biết làm mấy cái này?”
Cô khó khăn rời khỏi mặt anh, tùy tiện hỏi một câu.
“À, hồi đó anh ở trong quân đội có quen một người bạn chuyên về kỹ thuật máy tính, vì vậy an đã học được khá nhiều từ anh ấy.”
“Được rồi.”
Anh chạm vào nút Enter cuối cùng, hình ảnh phóng to hiện ra rõ ràng trong tầm nhìn của Thẩm Lưu Bạch.
“Đây là cái gì?”
Thẩm Lưu Bạch cẩn thận nhìn chằm chằm vật thể không rõ ở trung tâm bức ảnh, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu.
“Tôi không biết…Nó giống như một cây gậy.”
Cận Hải Dương phóng to một chút, nhưng hiệu quả không tốt, camera mà công ty Niên Phong sử dụng không chất lượng lắm, hình ảnh chỉ có thể làm rõ đến đó là cực hạn.
“Lát nữa quay lại xem, căn cứ theo đường bay chúng ta có thể dự đoán được điểm rơi của nó, còn có bảo vệ ở hiện trường nữa…”
Thẩm Lưu Bạch nhìn Cận Hải Dương trước, thấy anh gật đầu khẳng định, lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Lý Thành.
Lý Thành còn hơi bất ngờ khi nhìn thấy thông báo cuộc gọi, anh đã thức thời rời khỏi thế giới hai người, không ngờ giáo sư Thẩm lại gọi nhanh như vậy, anh sợ mình đi chậm sẽ thành bóng đèn.
Sau khi kết nối, nghe lời dặn ở đầu dây bên kia, sắc mặt anh lập tức trở nên nghiêm túc.
“Được rồi, tôi hiểu rồi, tôi sẽ đến hiện trường ngay bây giờ.
Ừ, tôi biết bãi cỏ ở phía đông, là một dải cỏ xanh, chỉ mong vật kia không rơi trên đường…”
Đặt điện thoại xuống, Lý Thành lập tức đem theo thùng dụng cụ chạy tới hiện trường vụ án.
Anh tìm kiếm trong khu vực do Thẩm Lưu Bạch suy đoán và tìm thấy vật đó trong một cái hố gần nắp cống ngầm.
Đây là một tấm kim loại mỏng, do tác động của vụ nổ nên nó đã bị biến dạng hoàn toàn, không còn thấy hình dạng ban đầu nữa.
Thẩm Lưu Bạch dùng nhíp nhìn một lúc lâu cũng không nhìn ra được là vật gì nên vội vàng cất vật phẩm trở lại túi chứng cứ, trên mặt có vẻ nghiêm trọng.
“Có thể là một linh kiện của máy tính?”
Lý Thành đột nhiên có ý tưởng, phát hiện ra một khả năng.
Nghe anh nói, Thẩm Lưu Bạch đột nhiên cảm thấy rất có lý, trong máy tính có rất nhiều linh kiện, phần lớn linh kiện được làm từ kim loại, có lẽ đây là một trong số đó.
“Nếu muốn kiểm tra máy tính, chỉ cần kiểm tra tất cả các thiết bị điện tử trong phòng.
Vụ cháy lớn như vậy, không biết dữ liệu trong ở cứng có thể khôi phục lại được không.”
Cô dừng lại, hiếm khi đưa ra một suy đoán mà hoàn toàn không có bằng chứng chứng minh.
“Trễ vậy rồi người chết còn làm việc, có lẽ trong máy tính có manh mối quan trọng nào đó.
Hung thủ chọn hôm đó để ra tay, có thể là bởi vì nguyên nhân này…”.