Văn Vũ thả con chim. Con chim bay rất cao, tựa như tránh tiếng nhạc. Mà cũng phải thôi, cả trăm tiếng đàn, mỗi người một bài, nghe rối loạn cả lên. Con chim cứ liệng liệng lui trên bầu trời, đôi lúc đột nhiên sà xuống thấp gần một người nào đó rồi lại đột ngột liệng lên cao, bỏ lại cho người đó một cảm giác hụt hẫng. Họ thi cả ngày mà con chim không đậu xuống. Họ nhanh chóng chịu thua.- Bệ hạ! Con chim này quả thật ngu ngốc! Nó không biết tiếng nhạc hay hay dỡ!- Một cô gái lên tiếng.

- Là người đánh dỡ thôi!- Văn Vũ hằm hè.- Đừng biện minh!

Rồi hắn lấy cây sáo ra thổi. Tiếng sáo thanh thanh, trong trẻo. Quả thật con chim bay về chỗ hắn trước sự ngỡ ngàng của mọi người.