*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đây không phải một chương, đây có thể nói chỉ là một đoạn tự truyện nhỏ của mình, nó có thể không liên quan mấy đến câu chuyện này cho lắm. Nhưng dù sao mình cũng muốn đưa vào, là trạm dừng chân, cho nên hãy nghỉ ngơi trước khi bắt đầu chuyến hành trình kế tiếp nhé! 

Xem nào, cũng như chương đầu tiên mình đã viết, tức là mọi người lên cấp ba chỉ cần nộp hồ sơ và duy chỉ có những ai muốn vào trường Chuyên mới cần phải thi. 

Giai đoạn ôn thi quả thật hơi khó khăn một tẹo, vấn đề chính gói gọn trong một chữ lười to bự. Mình nói, chỉ cần chăm chỉ thì tất cả đều thành công, nhưng lười lại là tảng đá ngáng con đường đi đến danh vọng của mình. Và thứ mình muốn nói ở đây, không giống trong truyện, mình không đậu vào trường ngay lần đầu tiên, mà phải đến lần sau đó khi xét nguyện vọng phúc khảo mình mới có cơ hội được vào trường và trải qua những tháng ngày xinh đẹp mà các cậu đã đọc đấy!

Mình không may mắn như Minh Vi đâu, Bảo Khoa vốn dĩ là một nhân vật tưởng tượng đéo có thật các cô ạ! =))) Tui xây dựng cậu ấy từ BTS đó, hợp tính cách từ chính bảy trai mà mình dành trọn tình cảm. Còn các tình huống xảy ra giữa hai người, đa phần là tưởng tượng, phần nhỏ khác là chính mình đã trải qua cho nên một số đoạn có cảm giác "thật" là ở đấy! 

Mình có một mối tình đơn phương 4 tháng với một cậu bạn lớp bên, nhờ đó mình mới quen được Nai chứ không phải tại tụi tui thi chung phòng rồi quen đâu =))) Vô phòng thi run bỏ mẹ ra tâm trạng đâu mà kết bạn xã giao chứ! Tuy là mình đã uncrush rồi nhưng những cảm xúc mà mình có được trong quá trình bốn tháng kia quả thật khiến mình hạnh phúc. Mình khi crush cậu ấy đã viết một nhật ký trong điện thoại, hằng ngày cậu ấy đi qua lớp mình bao nhiêu lần, hôm đó đã xảy ra chuyện gì giữa bọn mình mình đều viết cả vào. Chuyện buồn chuyện vui đều có, bây giờ đọc lại quả thật khiến mình ngượng. Người ta nói con gái thất tình văn tuôn dữ lắm nhưng đến bây giờ mới được chứng kiến :v 

Thứ hai, điều làm mình nhớ nhất chính là màu áo đồng phục thể dục của lớp hồi đầu năm. Mọi người đều là từ những trường khác nhau cùng thi, cùng đậu rồi cùng vào một lớp. Ban đầu khi nhận lớp cả một phòng tràn ngập những màu áo khác nhau, màu trắng của trường Lương Thế Vinh, đỏ của Hồ Thị Kỉ, xanh dương của Võ Thị Sáu hay xanh biển của Nguyễn Thái Bình... à! Có cả màu đỏ đô của trường Quách Văn Phẩm nữa. Tuy là chỉ có một mình nó là học trường ấy, một mình nó mang màu áo khác biệt nhất nhưng sau tất cả đều là một tập thể. 

Hôm học tiết thể dục đầu tiên, vì trời mưa nên không ai dạy, cả bọn lên lớp trú gió lạnh. Lúc đó bọn mình đã chụp một tấm, trong tấm hình đó vẫn chưa có sự đồng nhất, màu áo thể dục vẫn còn khác biệt. Thế nhưng một tháng sau chúng ta lại cùng nhau ngồi ở chỗ đó, không gian không thay đổi, vẫn là ngày mưa tầm tã cùng cái gió đông cắt da, bọn mình cùng nhau chụp hình, nhưng khác nhau ở chỗ, chúng ta rốt cuộc cũng là một tập thể rồi.

Thứ ba, là đánh lộn =))) 

Tui nói chứ tui là học sinh ngoan lắm hic! Hôm đó lớp tui đi tình nguyện ở ngoại ô Thành Phố. Tình nguyện xong là đi đánh lộn luôn. Cả một lớp kéo nhau ra tận Cửu Long Plaza, mình vừa đến nơi đã thấy bên kia hổ báo quá đâm ra sợ run người. Bên đối diện là bạn nữ Chuyên Anh :v cùng với mấy cái xe moto báo gấm của lũ nào đấy kinh khiếp hồn. Mình là lần đầu đi xem mấy vụ này cũng như lần đầu cũng có tham gia :v cho nên sợ vãi linh hồn. Mặc tụi lớp cùng con Lợn đi sâu vào tuốt bên trong "đàm phán" thì mình vẫn một mực đứng bên ngoài. 

Tui vừa đứng canh công an vừa mở máy chuẩn bị chạy, cứ hễ mà công an tới tui sẽ hô lớn một tiếng sau đó rồ ga bay đi luôn vậy đó. May sao hôm đó không có đánh cái quần gì hết, mà ngặt nỗi lúc chạy xe về nhà lại gặp ba :V Nhưng Ông Trời còn thương cho nên không bị tra hỏi gì :v Tui nói tui đi xuống nhà mấy sơ tìm tư liệu làm đề án Anh Văn =))) 

Năm qua nói vui cũng vui mà nói nhạt cũng nhạt, tính mình đó giờ rất nhút nhát, tuy đã có sự xuất hiện của Bangtan trong đời và làm nó trở nên muôn màu muôn sắc thì mình vẫn là một con người hướng nội ngại giao tiếp. Thế nên nói chung là năm lớp 10 cũng trôi qua êm đềm xinh đẹp lắm tuy rằng bạn bè cũng không có nhiêu, đôi khi cũng thấy hơi lạc lõng tẹo :< 

Nhưng không sao hết, vì dù sao lên năm 11 mình đã có thể tự phá vỡ vỏ bọc mà bước ra thế giới, năm lớp 11 này phải nói nó tuyệt hơn chữ tuyệt nữa mấy cô ạ :3 Tuy rằng tui vẫn chưa có người yêu và tỏ tình crush thì bị nó từ chối =)) Ôi địt mẹ đời! 🙂

Thôi tâm sự nhiêu đây là được rồi ❤ Hẹn các cậu trong trạm dừng chân tiếp theo! Lúc đó mình sẽ kể cho các cậu nghe kĩ hơn về năm 11 đáng yêu của mình ~~ 

Thanh Xuân rất vội vã, thay vì cứ mãi chạy thì một lúc nào đó cũng nên đi chậm lại và ngắm nhìn mọi thứ nhé! Có thể rãnh rỗi mà xách cái điện thoại ra, cắm tai nghe vào rồi ra bờ hồ mà tản bộ hít khí trời. Cũng có thể mỗi lần đi đâu hãy tìm một con đường khác, đôi khi thay đổi một chút cũng khiến cuộc sống thú vị hơn!

Vì là tự truyện, mình cũng không biết có ai chịu đọc không nữa :v Cho nên thật lòng cảm ơn các cậu nếu đã đọc đến đây nhé! ❤

Thế thôi, chuyến tàu lại tiếp tục lăn bánh, hãy cùng mình đi tiếp quãng thời gian tuyệt đẹp còn lại nhé!

---

#1: Trạm dừng chân thứ nhất. Viết ngày 14/01/2018.

+) Đây là lúc chọi bột nè :3 Tuy rằng lúc tui bị bột vô mắt là nhỏ bạn giúp tui lấy ra chứ không phải bạn đẹp trai nào hết :v

+) Hồi liên hoan chụp hình trên sân khấu đó! Đây là áo lớp thứ nhất, cái áo màu hồng mặc buổi sáng ngày cắm trại :3 Còn cái áo chuối lớp tui không có chụp hình lớp với nó.

--- 

Cà Mau, 07/02/2018, 4: 47 p.m

Ngoc_vi