Chương 21

Editor: Dứa

Beta: Thuỷ Tiên

Tô Minh Châu biết mình lại nằm mơ.

Trong mười năm trở về nhà họ Tô, thỉnh thoảng anh sẽ nằm mơ, tuy rằng không phải mỗi đêm đều như thế, nhưng nó đã lặp đi lặp lại suốt mười năm nay. Dần dà, anh cũng cực kỳ quen thuộc với giấc mơ này.

Kể từ khi mơ thấy giấc mơ kỳ lạ, Tô Minh Châu đã lên mạng tìm hiểu những kiến thức liên quan đến giấc mơ, đọc được một câu giải thích.

—— Nếu bạn chết trong mơ, bạn sẽ không bao giờ tỉnh lại.

Dù đúng dù sai, anh cũng không bao giờ thử, có thể nói, từ ngày liên tục mơ thấy cùng một giấc mơ tới nay, anh cũng hơi hơi tin tưởng vào những thứ quỷ thần kỳ quái này rồi.

Trong giấc mơ, anh vẫn ở trong xe, nhân viên soát vé kiểm tra vé của từng người một, mọi người lần lượt lên tàu.

Bởi vì mơ rất nhiều năm, nên Tô Minh Châu biết rõ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì —— lát nữa sẽ có một bà lão ôm một con mèo lên xe, sau đó tàu sẽ chạy thẳng đến một địa điểm nào đó không xác định.

Tất nhiên, anh cũng không biết vì sao mình lại ngồi chen chúc với mọi người trên tàu hỏa, anh cũng chưa từng tới được điểm đến cuối cùng… E b ook t r uyen. Ne t

Bên ngoài cửa sổ sương mù mênh mông, bà lão ôm con mèo lên tàu, sau đó ngồi đối diện anh, con mèo màu xám trắng nhìn anh chằm chằm, kêu meo meo.

Tô Minh Châu im lặng nhích sang bên cạnh, hơi thở dồn dập.

Một lát nữa thôi, con mèo này sẽ biến thành một con quái vật người dính đầy máu, hàm răng sắc nhọn như quỷ hút máu, cắn xé mọi người trên tàu, không chừa một ai.

Tàu hoả bắt đầu khởi hành, Tô Minh Châu cảm giác hôm nay mình có chút kỳ lạ, anh đang cẩn thận quan sát con mèo đáng sợ kia.

Con mèo đó trông rất đáng yêu, toàn thân tuyết trắng, chỉ có vầng trán và bốn móng vuốt là màu xám, đôi mắt màu xanh bạc hà đẹp vô cùng, biếng nhác nằm trên đùi bà lão.

Chỉ thấy bộ lông vốn mềm mại ban đầu dần lộ ra màu đỏ, bộ mặt cũng trở nên đáng ghét, nó nhe răng trợn mắt, khe khẽ rống giận.

Tô Minh Châu vẫn đang nhìn con mèo chằm chằm, đồng tử đột nhiên co rút lại.

Anh nhanh chóng rời khỏi vị trí ban đầu, chạy về phía cửa ra vào, anh còn chưa đi được bao xa, phía sau đã vang lên tiếng thét chói tai.

Tô Minh Châu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy con mèo kia đã biến thành quái vật khổng lồ, khắp người dính đầy máu đỏ, túm lấy một hành khách bắt đầu cắn xé.

“A —— cứu mạng!”




“Có chuyện gì vậy?” Nhân viên soát vé nghe thấy động tĩnh thì bước tới, “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Tô Minh Châu nhìn thấy anh ta thì thở phào nhẹ nhõm, ở trong mơ, mặc dù không biết nhân viên soát vé là ai, nhưng anh ta vẫn có thể đối phó với con mèo quái vật kia.

Chẳng qua là, cảnh tượng trước mắt đã nằm ngoài dự kiến của anh ta, nhân viên soát vé vừa bước đến đã bị bắt lấy cấu xé thành hai nửa, khắp toa tàu loang lổ đầy vết máu.

Hiện giờ đã không thể nhìn ra hình dáng cụ thể của con mèo quái vật đó nữa rồi, cả người nó dính đầy máu, thịt vụn dính vào nhau, thậm chí có thể nhìn thấy một vài bộ phận đang căng phồng lên, nó dựng thẳng người nhìn anh chằm chằm.

Điều kỳ lạ chính là, nhìn vẻ ngoài của nó có phần giống với bề mặt da thịt.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Tô Minh Châu đột nhiên chạy như điên về phía trước, động tĩnh phía sau càng lúc càng lớn, thậm chí, tiếng gầm gừ còn ở ngay sát bên tai, móng vuốt sắc bén quét qua thân tàu phát ra âm thanh chói tai, khiến da đầu tê dại.

Mắt thấy có thể nhảy sang một toa tàu khác, không ngờ là toa tàu phía trước đột nhiên tách khỏi toa tàu này, Tô Minh Châu không kịp dừng bước nên lập tức ngã xuống đường ray, nhìn thấy tàu hoả chuẩn bị cán qua người mình, anh vội vã nhắm chặt hai mắt lại.

Về cơ bản, nó đã khác so với giấc mơ trước kia, không ngờ là lần này lại có thay đổi!



Tô Minh Châu bỗng nhiên bừng tỉnh.

“Cậu chủ.” Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Bấy giờ anh mới biết, hóa ra mình ngủ quên trên giường, sau đó nằm mơ.

Giấc mơ vừa rồi còn đáng sợ hơn lúc trước, trong giấc mơ ngày trước, quái vật mèo sẽ cắn xé người trên tàu, sau đó nhân viên soát vé dùng công cụ đánh ngất nó, tàu hoả tiếp tục chạy, còn anh thì tỉnh lại.

Hôm nay giấc mơ đó đã biến thành cơn ác mộng.

Tô Minh Châu đặt chân xuống đất, mặc quần áo, sửa sang lại dáng vẻ rồi mới mở cửa ra.

Người giúp việc đứng cúi đầu, không nói lời nào.

“Ông nội đang ở đâu?” Tô Minh Châu hỏi.

Người giúp việc đáp: “Đại sảnh tầng một.”

Ánh đèn hành lang mờ ảo, Tô Minh Châu đi phía trước, rẽ xuống cầu thang là tới tầng một, khi bước đến đại sảnh, quả nhiên đã nhìn thấy ông nội đang ngồi ở đó, khi này trong lòng anh mới thở phào nhẹ nhõm.

“Minh Châu, qua đây ngồi.”

Gương mặt vốn dĩ tươi cười của Tô Minh Châu chợt khựng lại, anh đứng sững tại chỗ.

Sống cùng ông nội nhiều năm như vậy, anh rất quen thuộc, nhưng hiện giờ trong lòng bỗng xuất hiện cảm giác kỳ quái, không thể nói ra được nó đến từ đâu.


Trong phòng khách sáng lên ánh đèn vàng u ám, ông cụ Tô ngồi đối diện ánh đèn, giấu nửa gương mặt vào bóng đêm, nửa gương mặt còn lại bị chiếu thành màu vàng, ông cụ nheo mắt lại.

Nhìn thấy Tô Minh Châu còn đứng yên ở nơi đó, ông đột nhiên nở nụ cười vui vẻ, nhếch môi hỏi, “Sao không tới đây?”

Nói đoạn, ông đứng dậy, run rẩy đi về phía bên này.

Tô Minh Châu càng cảm thấy kỳ quái hơn nữa, trước nay ông nội chưa từng cười như vậy, anh đột nhiên quay đầu lại, người giúp việc phía sau đã biến mất, hành lang khi nãy cũng biến thành một mảng tối om, giống như một cái hố đen nuốt chửng con người.

Tiếng gió phần phật lướt bên tai, bóng tối chậm rãi cắn nuốt phía trước, nơi đó còn phát ra tiếng khóc than mơ hồ, vô cùng kinh khủng.

Tô Minh Châu hơi sửng sốt đứng ngây ra tại chỗ.

Thế giới này bỗng trở thành thế giới huyền huyễn rồi ư?

Khoảnh khắc anh quay đầu lại, có một thứ gì đó giống như miệng cá mập, hàm răng dày đặc trong cái miệng lớn như bồn chứa máu, bao phủ toàn bộ gương mặt ông cụ Tô, trực tiếp lao về phía anh.

Tô Minh Châu bỗng nhiên tỉnh ngộ, hóa ra mình vẫn đang nằm mơ!

Lần ở trong giấc mơ này, anh lại mơ thêm một giấc mơ khác.

Tô Minh Châu trốn sang bên cạnh, ai ngờ lại đụng phải một v4t cứng cáp, anh cứ thế hôn mê bất tỉnh.



“Tổng giám đốc Tô? Tổng giám đốc Tô?”

Một giọng nói mơ hồ văng vẳng bên tai, Tô Minh Châu mở mắt ra, nhìn thấy thư ký đang đứng trước mặt mình, phản ứng đầu tiên là lùi về phía sau.

Chạm vào lưng ghế.

Thư ký hỏi: “Tổng giám đốc Tô, đây là tài liệu anh cần, anh không sao chứ?”

Tô Minh Châu ho nhẹ, lắc đầu: “Bỏ tài liệu xuống, ra ngoài đi.” Hiện giờ anh có một sự ám ảnh với con người.

Rốt cuộc bây giờ anh đang ở trong mơ hay hiện thực?

Cảm giác tim đập nhanh ngày một rõ ràng hơn, Tô Minh Châu hơi thở d0c, ngón tay chạm phải chiếc điện thoại nằm bên cạnh.



Tiếng thở d0c nhanh chóng dừng lại.


Phản ứng đầu tiên của Cơ Thập Nhất là Tô Minh Châu lại giả vờ, nhưng cảm giác rất giống thật, “Em sao thế? Tim lại khó chịu sao?”

Trong điện thoại truyền ra một tiếng rít khe khẽ, khiến cô càng cảm thấy kỳ lạ hơn, giống như tiếng kêu đau vậy.

Tô Minh Châu xoa cổ tay bị véo đau, cuối cùng cũng xác định mình không nằm mơ, anh nhướng mày khôi phục dáng vẻ tự đắc thường ngày.

Anh cười nói: “Trông em giống người sẽ xảy chuyện lắm sao?”

“Ồ.” Sắc mặt người đối diện lạnh nhạt, “Thế người lúc trước ôm ngực kêu đau là ai?”

Tô Minh Châu: …

Mặc dù nói như vậy, nhưng cô vừa nghe giọng điệu này đã biết có điều gì đó không ổn, “Em lại giấu chị chuyện gì rồi, có phải vừa rồi tim không thoải mái hay không? Có cần đi bệnh viện không?”

“Nào có, em chỉ nằm mơ thôi.” Tô Minh Châu nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ.

“Nằm mơ?” Cơ Thập Nhất đưa mắt nhìn ra bên ngoài, trời vẫn sáng, “Em mơ thấy gì?”

Chuyện lần trước dò hỏi nhưng anh chần chừ mãi không nói lại nổi lên trong lòng, cô nói: “Nói cho chị biết nội dung giấc mơ là gì đi.”

Tô Minh Châu kiêu ngạo: “Không nói.”

Cơ Thập Nhất im lặng vài giây, quyết định dụ dỗ: “Còn đang định gọi em tới đây ——”

Tô Minh Châu vốn đang dựa vào bàn, nghe thấy lời này thì anh lập tức ngồi thẳng người lên, đôi mắt sáng bừng, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Nếu chị đã nói như vậy, em đành miễn cưỡng nói cho chị vậy.”

Giọng nói ở đầu dây bên kia cực kỳ tùy ý, Cơ Thập Nhất cười khẽ, cũng không ngắt lời anh, lẳng lặng nghe anh kể lại nội dung giấc mơ.



Mộng trong mộng.

Không ngờ Minh Châu lại nằm mơ trong một giấc mơ khác.

Cơ Thập Nhất lắp bắp kinh hãi, đặc biệt là sau khi nghe những chuyện khủng khiếp mà anh gặp phải trong hai giấc mơ.

Không phải chưa từng có ai gặp mộng trong mộng, trước kia ở đại lục mộng cảnh cũng có không ít người gặp phải, nhưng cả hai giấc mơ đều là ác mộng như vậy thì thực sự rất hiếm thấy.

Cô thử giải mã, nhưng lại phát hiện mình không nghĩ ra được gì, cô cầm lấy miếng ngọc bội cổ xưa trên cổ.

Tuy nhiên, đáng thất vọng thay, ngọc bội cũng không nhắc nhở cô bất cứ điều gì.

Linh lực đã cạn kiệt.

Cơ Thập Nhất thở ra một hơi, hiển nhiên giấc mơ của Minh Châu không hề đơn giản, chắc chắn có chuyện gì đó, nghĩ tới giấc mơ của Diệp Minh mấy ngày trước, cô có chút suy đoán.

Sợ rằng nó liên quan đến vụ bắt cóc năm đó.

Ở thời hiện đại, cô đã đọc được không ít kiến thức liên quan, có chút hứng thú với việc nghiên cứu ký ức và não bộ.


Giấc mơ cũng có thể gọi là ký ức, ký ức càng sâu sắc thì lại càng lưu trữ sâu trong não bộ.

Mộng trong mộng là những thứ nằm sâu trong ký ức, có một tầng, hai tầng, thậm chí còn có rất nhiều tầng, càng nhiều tầng thì càng cho thấy mức độ ảnh hưởng sâu sắc của chuyện này với con người.

Rõ ràng là giấc mơ của Minh Châu không cùng mức độ khó dễ với những giấc mơ trước đây, vậy nên mới không đủ linh lực để nhắc nhở cô.

“Có phải chị bị dọa sợ rồi đúng không?” Tô Minh Châu ở đầu bên kia lại bắt đầu ghét bỏ.

Cơ Thập Nhất bất chợt có cảm giác muốn đánh người, cô nói: “Vừa rồi chị lừa em đấy.”

Xém chút nữa Tô Minh Châu đã ném điện thoại xuống đất rồi, trước khi cúp máy còn hung tợn nói: “Đêm nay em nhất định phải ở lại!”

Cơ Thập Nhất bật cười, tập trung tìm hiểu giấc mơ.

Nhưng qua rất lâu sau, mộng trong mộng vẫn không có chút tiến triển nào, hiện giờ linh lực bị thiếu hụt, cô không còn cách nào khác, chỉ đành phải dồn sự chú ý vào giấc mộng xuân trong tin nhắn.

Mộng xuân không chỉ ở mặt ngoài, mà còn có rất nhiều tầng ý nghĩa sâu xa.

Đối với người nằm mơ, có lẽ nó là ác mộng, nhưng với giải mộng sư, có khả năng nó lại là một giấc mộng xuân.

Mà hiện giờ, giấc mơ trong tin nhắn này, ngoài mặt có vẻ chỉ là một giấc mơ bình thường, nhưng trên thực tế lại chính là mộng xuân.

Mặc dù Cơ Thập Nhất muốn thông qua việc giải mộng để có được linh lực, nhưng cô cũng không thể ăn nói tùy tiện, cô nhắn tin cho người tên Nhã Nhã kia: “Cô có chắc là muốn biết kết quả không? Có lẽ kết quả này sẽ khiến cô không thể chấp nhận được.”

Nhã Nhã: Có chuyện gì vậy? Không sao, cô cứ nói đi, có gì mà không chấp nhận được đâu chứ.

Nếu cô ấy đã nói như vậy, cô cũng không cần phải che giấu gì nữa.

Nói đúng ra, bị bạn thân gài bẫy như vậy thì thực sự rất quá đáng, nếu không nói ra thì cô cũng cảm thấy tội lỗi.

Dáng vẻ và giọng điệu không chút để ý của Nhã Nhã hiển nhiên là không hiểu rõ tình hình, Cơ Thập Nhất sắp xếp lại những suy nghĩ trước đó.

Mở đầu của giấc mơ này rất êm đềm.

Trong mơ, Nhã Nhã đang chuẩn bị đi du xuân ở vùng ngoại ô, trên đường đi, cô ấy gặp một người đàn ông xa lạ cũng đến đây du xuân, bọn họ nói chuyện với nhau rất vui vẻ.

Phong cảnh ở vùng ngoại ô xinh đẹp vô cùng, hơn nữa còn có người đi cùng, cô ấy vô thức trì hoãn thời gian trở về, nhưng người đàn ông lại nói lời tạm biệt với cô trước một bước.

Điều mà cô ấy không ngờ tới chính là, cách nói lời tạm biệt ấy lại là hôn môi.

Đến khi cô ấy đỏ mặt lấy lại tinh thần, người đàn ông xa lạ kia đã rời đi từ lâu rồi.

Không đợi cô ấy có hành động tiếp theo, trời đang nắng đẹp bỗng đổ mưa rào, trong lúc cuống quýt, cô ấy nhìn thấy một nông trại còn mở cửa cách đó không xa, vì thế nên cô ấy vội vã trốn vào trong đó.

Nông trại tối đen như mực, không thể nhìn rõ thứ gì, cô ấy mở túi xách lấy chiếc đèn pin ra, chờ đợi đến khi cơn mưa này tạnh.

- -----oOo------

*** 21 ***