Lâm Mộc Chi với bề ngoài đẹp trai, diễn xuất tốt, có thâm niên trong giới điện ảnh và phim truyền hình, một diễn viên thiên tài đoạt được danh hiệu ảnh đế năm mười sáu tuổi nhưng lại có kỹ năng nấu nướng đến chó cũng chê.

Lúc anh ta xuống bếp lần đầu, Lâm Diêu Chi đang học tiểu học. Cô đi học về đúng lúc bố mẹ vắng nhà, vì thế người anh trai không đáng tin cậy kia đã vỗ ngực nói mình sẽ làm hai món cứng cho em gái ăn.

Lâm Diêu Chi cực kỳ vui vẻ phấn khích và vẫn tiếp tục như vậy cho đến khi Lâm Mộc Chi bưng đồ ăn đặt lên bàn rồi mới thôi.

Ngày hôm đó, khi chọc vào cái bánh bột ngô còn cứng hơn cả chiếc đũa trước mặt, trong thế giới của Lâm Diêu Chi, hai chữ món cứng được định nghĩa lại. Món cứng nhà người ta là cứng ở hương vị, món cứng của anh trai lại cứng ở cảm giác khi ăn… Thật sự cứng đến mức chó nhà Lâm Diêu Chi cũng không gặm nổi.

Sau đó, Lâm Mộc Chi không cam lòng làm lại lần thứ hai, lần thứ ba để thử nghiệm, có lẽ do chấp niệm trong lòng anh ta quá mạnh mẽ nên kỳ tích đã xảy ra, phòng bếp nhà bọn họ nổ luôn.

“Từ hôm nay trở đi, Lâm Mộc Chi phải cách phòng bếp thật xa, mẹ còn thấy con bén mảng lại gần phòng bếp thì mẹ sẽ đánh chết con.” Vì sự an toàn của cả nhà, mẹ Lâm tuyên bố một quyết định tàn khốc, từ đây, giấc mộng trở thành đầu bếp của Lâm Mộc Chi vỡ tan, anh ta bị ép trở thành một diễn viên.

“Mơ ước lớn nhất của tôi là diễn vai đầu bếp.” Nhớ lại lúc phỏng vấn, Lâm Mộc Chi đã tỏ vẻ thản nhiên như thế, “Tốt nhất là người có tay nghề vô cùng cao siêu, nhân vật phản diện cũng không sao.”

Chỉ tiếc có lẽ Lâm Mộc Chi quá đẹp trai, không phù hợp với nghề đầu bếp nên đến bây giờ giấc mộng của anh ta vẫn không thực hiện được.

Bây giờ Lâm Diêu Chi và Lâm Mộc Chi ở chung, không có đại ma vương là mẹ Lâm trấn áp, tình yêu nấu ăn của Lâm Mộc Chi lại bắt đầu rục rịch.

Sau khi Lâm Diêu Chi ngăn cản thất bại thì rất tụt hứng, hơn nữa còn khéo léo hỏi Hà Miểu Miểu muốn đổi thời gian đến nhà mình chơi không.

“Sao thế? Anh trai em có chuyện gì à?” Hà Miểu Miểu hiểu lầm ý của Lâm Diêu Chi, “Nếu chị đến mà không tiện thì chị không đến nữa, em tìm thời gian đưa chữ kí cho chị là được.”

Lâm Diêu Chi nói: “Không phải, là thế này, anh của em nói ngày mai sẽ xuống bếp.”

Hà Miểu Miểu vui vẻ lên tiếng: “Cái gì, Hoàng Thiên Viên cũng biết nấu ăn sao? Quá tuyệt vời rồi!”

Lâm Diêu Chi nghĩ thầm, ai mà chẳng biết nấu ăn, vấn đề là nấu xong có ăn được không mới quan trọng, có điều Hà Miểu Miểu đến chơi là chuyện tốt, ít nhất có thể chia sẻ giúp cô một phần, hơn nữa còn có người ngoài, Lâm Mộc Chi sẽ khiêm tốn hơn chút.

Lâm Diêu Chi nghĩ như vậy thì quyết định không ngăn cản Hà Miểu Miểu nữa, để cô ấy biết một ít về bộ mặt thật của Lâm Mộc Chi, có lẽ sau đó cô ấy lại hết hâm mộ cũng không biết chừng.

Sự nhiệt tình của Lâm Mộc Chi về việc thể hiện tài nấu ăn ngày mai khiến Lâm Diêu Chi sởn cả gai ốc, thậm chí buổi tối anh ta đã bắt đầu lên trang bán hàng trực tuyến mua nguyên liệu nấu ăn cho ngày mai, Lâm Diêu Chi nhìn mà hãi hùng khiếp vía.

Nhưng điều gì đến vẫn đến, tám giờ sáng hôm sau, lúc Lâm Diêu Chi còn mơ màng ngủ thì bị Lâm Mộc Chi lôi ra khỏi chăn. Lâm Mộc Chi buộc một nhúm tóc, mặc tạp dề, vung cái thìa nấu ăn lên lớn tiếng tuyên bố: “Anh đã chuẩn bị thực đơn cho hôm nay rồi.”

Lâm Diêu Chi bỗng chốc bị dọa mà tỉnh luôn, trợn tròn mắt hoảng sợ á một tiếng.

Nhưng chuyện kinh khủng hơn còn ở phía sau, Lâm Diêu Chi nghe Lâm Mộc Chi đọc nội dung thực đơn, anh ta định nấu gà hoa (1), cá sóc chua ngọt, năng kền ti (2), thịt kho tàu, thịt viên kho tàu!

(1) Gà hoa: Đây là một món ăn truyền thống ở Giang Tô. Món ăn được chế biến từ thịt gà, lá sen và bùn vàng.

(2) Năng kiền ti: Là món ăn khá nổi tiếng ở Dương Châu. Nó sử dụng nước dùng gà và súp giăm bông để nấu súp, vì vậy nó còn được gọi là “gà xé khô”, cộng với tôm, măng, giăm bông, v.v., rất ngon và dày. Mỗi quán trà nổi tiếng ở Dương Châu đều có thể làm món ăn này, và giá không hề thấp.

Lâm Diêu Chi nghe mà choáng, mở miệng hỏi: “Sao anh không nấu món phật nhảy tường (3) luôn đi?”

(3) Phật nhảy tường hay Phật khiêu tường là một loại xúp vi cá mập trong ẩm thực Phúc Kiến. Món ăn do vị bếp trưởng nổi tiếng đồng thời là chủ của nhà hàng Tụ Xuân Viên ở Phúc Châu, Phúc Kiến là Trịnh Thuần Phát sáng chế.

Lâm Mộc Chi lại nghiêm túc trả lời: “Anh cũng nghiên cứu món đó rồi, rất khó nấu, vượt ra khỏi phạm vi năng lực của anh.”

Lâm Diêu Chi nghĩ thầm, thật ra bây giờ anh rán được khoai tây cũng xem như gan lớn rồi, sao anh lại không hiểu chứ…

Lâm Mộc Chi lại nói: “Đứng lên nhanh, đã hơn tám giờ rồi, ăn sáng đi rồi giúp anh nấu ăn.”

Lâm Diêu Chi rất muốn tàn nhẫn từ chối, nhưng cô lại lo lắng lỡ anh trai mình sẽ chết trong phòng bếp khi nấu ăn thì sao, tuy không giúp được gì nhưng ít ra lúc nồi áp suất nổ tung thì cô có thể đưa anh trai ra khỏi đó sớm một chút nhỉ? Thôi được rồi, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp… Hơn nữa đây còn là anh trai ruột của cô đấy.

Thế nên Lâm Diêu Chi chỉ có thể ủ rũ đi đến phòng bếp, cô ngáp một cái, dựa vào bên cạnh ngủ gà ngủ gật, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ.

Hà Miểu Miểu nói cô ấy sẽ tới sớm để giúp đỡ, Lâm Diêu Chi chỉ mong cô ấy có thể đến đây ngay lập tức.

Cũng may không lâu lắm, tiếng chuông cửa vang lên, Lâm Diêu Chi xông ra phòng khách như một cơn gió, mở cửa cho Hà Miểu Miểu đang đứng ngoài.

Tay Hà Miểu Miểu vừa ấn hai cái thì cửa đã mở làm cô ấy sợ hết hồn.

“Miểu Miểu, chị đến rồi!” Lâm Diêu Chi nắm tay Hà Miểu Miểu dắt vào nhà, thân mật gọi tên của cô ấy, “Em chờ chị lâu rồi!”

Hà Miểu Miểu hỏi: “Ừ, anh trai em bắt đầu nấu ăn rồi sao?”

Lâm Diêu Chi trả lời: “Đúng thế đúng thế, em đang đợi chị đến đấy, chị biết nấu ăn đúng không? Nhanh vào phòng bếp theo dõi anh ấy, em sợ anh ấy sẽ đốt phòng bếp mất.” Hôm qua cô đã xác nhận Hà Miểu Miểu biết nấu ăn rồi, nếu không dù Lâm Mộc Chi không biết xấu hổ lăn lộn trên đất thì cô cũng kéo anh ta ra ngoài ăn.

Hà Miểu Miểu nở nụ cười: “Làm gì mà nghiêm trọng thế, nấu ăn thôi mà.” Cô ấy nói xong thì vào phòng bếp với Lâm Diêu Chi.

Lâm Mộc Chi đang mày mò chuẩn bị trong phòng bếp, nghe tiếng bước chân của Hà Miểu Miểu thì quay đầu nở một nụ cười thân thiện với cô ấy.

Nụ cười trên môi Hà Miểu Miểu càng tươi hơn, cô ấy đứng sau lưng Lâm Mộc Chi, nhìn động tác trên tay của anh ta.

Đại khái khoảng một phút sau, Lâm Diêu Chi tận mắt thấy nụ cười xán lạn của Hà Miểu Miểu dần dần cứng lại, cuối cùng biến thành khiếp sợ và không thể tưởng tượng nổi.

“Anh trai em đang làm gì thế?” Hà Miểu Miểu nhỏ giọng hỏi Lâm Diêu Chi.

“Anh ấy nói anh ấy đang nấu món gà hoa.” Lâm Diêu Chi đáp, “Em cũng không biết nấu ăn nên nhìn cũng không hiểu lắm.”

Hà Miểu Miểu: “…”

“Sao thế?” Lâm Mộc Chi cũng nghe được cuộc nói chuyện của họ, quay đầu hỏi, “Quy trình nấu có vấn đề gì à? Tôi đều xem sách nấu ăn để nấu đấy!”

“Cái đó…” Hà Miểu Miểu nói, “Gà của anh, anh đã làm sạch chưa ạ?”

Lâm Mộc Chi: “Làm sạch hả? Ha ha, đương nhiên, tôi còn biết nhổ lông gà đó.”

Hà Miểu Miểu: “Không phải, ý của em là, anh mổ bụng gà chưa ạ?”

Lâm Mộc Chi sửng sốt, Lâm Diêu Chi cũng ngẩn người, vẻ mặt ngạc nhiên của hai anh em vô cùng giống nhau, ngay cả lời nói cũng giống: “Mổ bụng gà để làm gì?”

Hà Miểu Miểu che mặt.

Không khí ngưng đọng vài giây, Hà Miểu Miểu điều chỉnh tâm trạng mình rồi mới nói: “Để em làm cho.” Cô ấy xắn tay áo lên cao, sau đó bảo Lâm Mộc Chi đưa tạp dề cho mình.

Hôm nay Hà Miểu Miểu ăn mặc rất đẹp, khuôn mặt cũng trang điểm đầy tinh tế, mái tóc dài uốn sóng lọn to mềm mại rủ xuống một bên mặt, trên người còn xịt chút nước hoa, nhìn thế nào cũng thấy không hợp với phong cách của phòng bếp. Nhưng lúc Hà Miểu Miểu cầm con dao phay lên, xử lí xong con gà bị Lâm Mộc Chi giày vò nãy giờ thì Lâm Diêu Chi mới thấy trên người Hà Miểu Miểu có một thần thái tự tin rất khó nói nên lời.

“Gà anh chọn có tuổi thọ quá lớn, để làm gà hoa thì hơi già rồi.” Động tác tay của Hà Miểu Miểu gọn gàng, xẻ một đường trên bụng gà, lấy hết nội tạng bên trong ra, “Dùng để hầm làm canh hoặc kho lên thì ngon hơn, anh thấy được không ạ?” Cô ấy hỏi Lâm Mộc Chi.

Lâm Mộc Chi sững sờ một lúc, lập tức gật đầu: “Được chứ.”

Hà Miểu Miểu nói: “Vậy thì tốt rồi, còn nữa, động tác tay khi thái thịt của anh không đúng, sẽ cắt trúng tay đấy.” Cô ấy nói xong thì hất cằm với Lâm Mộc Chi, “Đến đây đi, xem em này, khoảng cách hơi xa một chút, thật ra không được để ngón tay ở phía trước, lúc cắt xuống không quá mạnh, nói trắng ra thì vẫn là quen tay mới hay việc…”

Lâm Mộc Chi đứng cạnh ngoan ngoãn lắng nghe giống như một học sinh tiểu học.

Lâm Diêu Chi thở phào nhẹ nhõm, cô biết hôm nay dạ dày của mình được cứu rồi, ở phòng bếp cũng không giúp đỡ được gì nên cô dứt khoát đi ra ngoài, tìm túi quả hạch, ngồi trên sofa vừa ăn vừa xem TV.

Trong phòng bếp vô cùng hài hòa, cũng không có chuyện gì phát sinh, việc nổ nồi áp suất mà Lâm Diêu Chi lo lắng chắc sẽ không xảy ra trong hôm nay.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, mới đó đã đến mười hai giờ, vài món ăn còn bốc hơi nóng được đặt lên bàn, Hà Miểu Miểu cởi tạp dề, lúc này mới trở lại dáng vẻ khi vừa mới đến, hơi ngại ngùng nhìn Lâm Mộc Chi.

Ngược lại Lâm Mộc Chi đã quen với ánh mắt như thế, không quá mất tự nhiên, chính xác mà nói, anh ta đang đặt tất cả sự chú ý lên số thức ăn mà mình và Hà Miểu Miểu cùng nấu.

“Đây đúng là đồ ăn tôi nấu sao?” Lâm Mộc Chi không thể tưởng tượng nổi hỏi: “Tôi thật sự thành công rồi à?”

“Đúng vậy, anh thành công rồi.” Hà Miểu Miểu dịu dàng nhìn Lâm Mộc Chi, chỉ vào món hành lá trộn đậu phụ, nói, “Đây là hành do chính tay anh bóc đấy.”

Lâm Diêu Chi: “…” Hai người này thật buồn nôn.

Lâm Mộc Chi kích động nói: “Anh thành công rồi, Diêu Diêu, cuối cùng anh cũng thành công, thành công làm ra món ăn trong mơ của mình rồi!”

Hà Miểu Miểu chỉ kém nước đứng bên cạnh vỗ tay cho Lâm Mộc Chi thôi.

“Đến đây, ăn thử đi, món ăn anh tự tay làm đấy.” Tình yêu thương trong mắt Hà Miểu Miểu sắp tràn ra rồi, cô ấy nói với Lâm Mộc Chi, “Chắc chắn sẽ rất ngon.”

Lâm Mộc Chi vui vẻ gật đầu.

Lâm Diêu Chi ngồi bên cạnh, cảm giác hình ảnh trước mắt này có gì đó không thích hợp lắm, nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại không tìm ra chỗ nào có vấn đề, cho đến lúc Lâm Mộc Chi chuẩn bị gắp miếng cá sóc chua ngọt, Hà Miểu Miểu nói một câu: “Chi Chi, cẩn thận xương cá.”

Lâm Mộc Chi vẫn đang vui vẻ, không phát hiện lời nói của Hà Miểu Miểu có chỗ nào không đúng, còn Lâm Diêu Chi lại đột nhiên bừng tỉnh, giờ phút này, cuối cùng cô đã hiểu chỗ nào có vấn đề rồi.

Chi Chi là nhũ danh của đứa bé ngốc nghếch trong “Khung Ảnh Thân Yêu”, mà nét mặt của Hà Miểu Miểu bây giờ, nhìn thế nào cũng giống một… người mẹ hiền lành.

Mà hiển nhiên anh trai của Lâm Diêu Chi vẫn chưa phát hiện vấn đề, anh ta đặt tất cả sự chú ý lên bàn ăn trước mặt. Bất kể là mùi hương phiêu phiêu của cá sóc chua ngọt hay mùi xì dầu đậm đà của thịt kho tàu đều khiến Lâm Mộc Chi không rời mắt nổi. Thức ăn ngon thì Lâm Mộc Chi đã nếm qua không ít nhưng bàn đồ ăn trước mắt này không giống thế, đây là do tự tay anh ta làm! Tự tay! Làm đấy! Mỗi món ăn trên bàn đều thấm đẫm máu và mồ hôi của anh ta! Đương nhiên, Lâm Mộc Chi không dám nói điều này ra, nếu không anh ta cảm thấy cô em gái mình sẽ lộ vẻ mặt ghét bỏ mất.

Lâm Mộc Chi ăn say sưa ngon lành, Hà Miểu Miểu ngồi cạnh dịu dàng gắp rau cho anh ta, hình ảnh vô cùng hài hòa, vẻ mặt Hà Miểu Miểu hạnh phúc và ngọt ngào, chẳng qua Lâm Diêu Chi đã phát hiện chân tướng lại thấy khá vi diệu, thậm chí còn ném cho anh trai mình một ánh mắt đồng tình.

Lâm Mộc Chi cười híp mắt, hoàn toàn không ý thức được vấn đề, anh ta vui vẻ nhận bữa cơm này, thiện cảm dành cho Hà Miểu Miểu cũng dần tăng lên.

Bây giờ người biết nấu ăn rất nhiều nhưng người nấu ăn giỏi chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, mặc dù Lâm Diêu Chi dốt đặc cán mai về nấu ăn, nhưng cô có thể nhìn ra kỹ năng nấu ăn của Hà Miểu Miểu không phải trong một sớm một chiều mà có được.

“Miểu Miểu, hôm nay làm phiền chị quá!” Đã bảo vệ phòng bếp nhà mình còn giúp Lâm Mộc Chi trải qua cơn nghiện làm đầu bếp, lúc ăn cơm trưa xong, Lâm Diêu Chi vô cùng biết ơn Hà Miểu Miểu, nhiệt tình đứng lên thu dọn bát đũa.

“Không phiền đâu.” Hà Miểu Miểu cười, đưa tay nghịch mấy lọn tóc xoăn rủ xuống, “Rõ ràng là chị làm phiền em mới đúng.” Cô ấy hâm mộ Hoàng Thiên Viêm đã rất nhiều năm nhưng chưa bao giờ nghĩ đến có thể tận mắt nhìn thấy thần tượng, tất cả chuyện này đều nhờ phúc của Lâm Diêu Chi, cô ấy vô cùng biết ơn.

Mặc dù nấu ăn mệt nhưng nấu ăn chung với thần tượng thì không giống bình thường, Hà Miểu Miểu cảm thấy dù làm thêm một bàn tiệc nữa cũng sẽ vô cùng hạnh phúc. Vốn dĩ cô ấy còn định rửa bát, lại bị Lâm Diêu Chi cướp mất, Lâm Diêu Chi nháy mắt ra hiệu với Hà Miểu Miểu, nói: “Anh trai em ăn cơm xong rất thích chơi game, chị chơi với anh ấy nhé.”

Hà Miểu Miểu thấy vẻ mặt của Lâm Diêu Chi thì lập tức hiểu ý, đang định nhỏ giọng cảm ơn thì Lâm Diêu Chi đã mang bát đũa vào phòng bếp.

Quả nhiên Lâm Mộc Chi ngồi trên sofa mở laptop, anh ta vừa ăn no nên lúc này tâm trạng cực kỳ tốt, nói chuyện cũng nhiều hơn bình thường một chút: “Cô chơi game không?”

Hà Miểu Miểu: “Chơi ạ.”

Lâm Mộc Chi: “Chơi trò gì?”

“Trò nào cũng chơi.” Hà Miểu Miểu ngồi cách Lâm Mộc Chi không xa, thấy màn hình laptop của anh, “Anh chơi game online ạ?”

Lâm Mộc Chi: “Ừ, bình thường lúc mệt mỏi thì chơi một lúc.”

Trò này Hà Miểu Miểu biết, là game online khá thịnh hành bây giờ, chẳng qua một số bình luận của người chơi trò này không tốt lắm, dùng cách nói của người chơi thì là: trò khác chỉ cần bạn nạp đủ tiền công ty trò chơi sẽ gọi bạn là bố, còn trò này thì đợi bạn nạp đủ tiền mới có tư cách gọi công ty trò chơi là bố.

Nói trắng ra thì đây là trò chơi đào mỏ, nhưng may là đồ họa rất đẹp, mô hình và hiệu ứng khá đặc biệt nên dù không công bằng thì vẫn có không ít người chơi.

Lâm Mộc Chi vui vẻ chơi tiếp, Hà Miểu Miểu ngồi cạnh xem, xem một lát cô ấy sinh lòng nghi ngờ: “Anh đang làm gì thế ạ?”

“Chơi chứ còn gì.” Lâm Mộc Chi trả lời.

Hà Miểu Miểu: “Sao anh không đi làm nhiệm vụ hằng ngày, đứng đó làm gì ạ?”

Mặt mũi Lâm Mộc Chi mờ mịt, rõ ràng không hiểu Hà Miểu Miểu đang nói gì: “Nhiệm vụ hằng ngày là cái gì?”

Hà Miểu Miểu: “…”

Nhiệm vụ hằng ngày là mỗi ngày người chơi phải đi làm nhiệm vụ, kiếm tiền và vài trang bị cần thiết.

Mà sau khi Lâm Mộc Chi mở trò chơi ra, chuyện duy nhất anh ta làm là đứng tại chỗ không ngừng mua chìa khóa mở rương. Rương trong trò chơi được bán trong Thương Thành, 20 tệ một cái, có thể sử dụng chìa khóa khác nhau để mở trang bị và vật liệu khác nhau.

Hà Miểu Miểu khéo léo hỏi: “Thế anh mở rương làm gì vậy?”

Lâm Mộc Chi đáp: “Chơi vui mà.” Nói đến chuyện này, một người đàn ông hơn hai mươi tuổi cười như một bạn nhỏ phát hiện đồ chơi mới trong nhà trẻ, cực kỳ đáng yêu, “Mở rương màu vàng sẽ có bông tuyết rơi trên màn hình, còn có rất nhiều người lén hỏi mua đồ của tôi.”

Hà Miểu Miểu: “Ồ, thì ra anh mua đi bán lại ạ?” Trong trò chơi cũng có thương nhân như thế, chuyên mở rương kiếm tiền, chỉ là những người làm việc này đều tính toán rất tỉ mỉ, nào có ai tiêu tiền như nước giống Lâm Mộc Chi chứ.

“Không phải.” Lâm Mộc Chi phủ nhận, vẻ mặt anh ta rất lạnh nhạt, nói: “Tôi không bán đồ, bán đồ phiền phức lắm.”

Hà Miểu Miểu lập tức bái phục, vẻ mặt đầy hoảng hốt, cô ấy thấy một mớ hỗn độn trong kho tài khoản trò chơi của Lâm Mộc Chi, nghĩ thầm đây mới đúng là “chơi” thật sự.

Lâm Mộc Chi nhiệt tình hỏi Hà Miểu Miểu muốn chơi không, anh còn một cây kèn muốn tặng cho cô ấy. Trước lời mời của thần tượng, Hà Miểu Miểu lập tức động lòng, bây giờ cô ấy đang chơi mấy trò thi đấu thể thao có tính cạnh tranh tương đối cao, chỉ cần có kỹ thuật tốt, không giao lưu với người khác cũng được.

Lâm Diêu Chi từ phòng bếp đi ra đã thấy anh trai mình đang chơi game vô cùng vui vẻ với Hà Miểu Miểu, cô nhìn đồng hồ, nói: “Anh trai, chị Miểu Miểu, em đi ngủ trưa nhé, hai người cứ chơi đi.”

“Em lấy laptop cho anh mượn một lát.” Lâm Mộc Chi nói, “Anh muốn dạy Miểu Miểu chơi game.”

Lâm Diêu Chi nghe thế thì khá ngạc nhiên, không phải vì Lâm Mộc Chi muốn chơi game với Hà Miểu Miểu mà là vì anh ta gọi nhũ danh của Hà Miểu Miểu, rất tự nhiên thân thiết, phải biết vì vấn đề thân phận nên anh trai cô luôn nghiêm khắc đề phòng các cô gái, từ trước đến nay luôn gọi mấy người bạn nữ giới như Hà Miểu Miểu bằng cả họ tên.

“Miểu Miểu, chị chơi game ạ?” Lâm Diêu Chi tò mò hỏi.

“Chơi một chút thôi.” Hà Miểu Miểu cười, “Bình thường không có việc gì làm chị cũng chơi.”

Lâm Diêu Chi khâm phục: “Chị thật lợi hại, em không tin được, em chơi trò gì cũng rất tệ, cùng lắm chỉ chơi Lianliankan…” (4)

(4) Lianliankan: Giống trò Pikachu mà giới trẻ Việt Nam hay chơi.

Hà Miểu Miểu cười nói: “Lianliankan cũng rất thú vị.”

Lâm Mộc Chi ngồi cạnh giục giã, dáng vẻ gấp gáp không chịu nổi.

Lâm Diêu Chi vào phòng ngủ lấy laptop ra đưa Hà Miểu Miểu, nói mật khẩu khởi động máy sau đó về phòng ngủ trưa, trước khi ngủ không quên nói với hai người họ trong tủ lạnh có bánh ngọt, có thể làm một bữa trà chiều.

Tuy rằng Lâm Mộc Chi rất nổi tiếng nhưng thật ra bạn bè cũng không nhiều, anh ta không thích xã giao, cũng không quen những quy tắc ngầm trong giới giải trí, phần lớn thời gian nghỉ ngơi anh ta đều ở nhà xem TV với Lâm Diêu Chi hoặc chơi game. Lâm Diêu Chi không thích chơi game nên không có ai chơi với anh ta. Hôm nay Hà Miểu Miểu thể hiện kỹ năng nấu ăn tuyệt vời khiến Lâm Mộc Chi ngạc nhiên, sau đó có vẻ cũng rất giỏi chơi game, Lâm Mộc Chi lập tức có cảm giác hối hận vì quen biết cô ấy quá muộn.

Lúc Lâm Mộc Chi nói chuyện, Hà Miểu Miểu mỉm cười ngồi cạnh nghe, cô ấy phát hiện Lâm Mộc Chi hơi khác kiểu người u buồn trên màn ảnh kia, ngược lại người trước mắt càng khiến cô ấy thấy hứng thú hơn.

Ngoại hình của Lâm Mộc Chi không phải quá tuấn tú nhưng trên người lại có một khí chất đặc biệt khó mà diễn tả bằng lời, lúc anh ta không nói chuyện thì khí chất này càng rõ ràng hơn, một vị đạo diễn nổi tiếng nào đó từng hình dung Lâm Mộc Chi là người có ngoại hình và khí chất cao cấp, người như vậy cực kỳ thích hợp để xuất hiện trên màn ảnh lớn, tuy gương mặt anh ta không hoàn mỹ nhưng lại là một trong số ít diễn viên nam thuộc giới nghệ sĩ có thể chụp cận mặt, Lâm Mộc Chi là người tồn tại để thu hút ánh mắt của khán giả.

Mà người đại diện của Lâm Mộc Chi cũng biết rõ đạo lý này, nên bình thường Lâm Mộc Chi sẽ không vì tần suất xuất hiện mà tùy tiện nhận quảng cáo, cho dù nhận cũng đều là một vài thương hiệu nổi tiếng.

Nhưng một người tồn tại trên màn ảnh, nhìn qua cao quý như vậy, lúc này lại đang chơi trò chơi trẻ con trước mặt mình, còn cười híp mắt.

“Miểu Miểu?” Giọng nói của Lâm Mộc Chi làm Hà Miểu Miểu đang ngây người bừng tỉnh.

“Dạ?” Hà Miểu Miểu hỏi, “Sao thế ạ?”

“Cô nói có thể lấy cái này làm trang bị đúng không?” Lâm Mộc Chi lại gần Hà Miểu Miểu, cất giọng nói rất vui vẻ, “Làm thế nào vậy, cô chỉ tôi đi, còn có…”

Anh ta nói đến đây thì đột nhiên dừng lại một chút.

Mái tóc dài hơi xoăn của Hà Miểu Miểu vểnh lên, Lâm Mộc Chi ngửi được một mùi hương cam quýt nhẹ nhàng, hương thơm này hẳn là một loại nước hoa nào đó, khứu giác của Lâm Mộc Chi lập tức bị thu hút, mũi anh ta hơi động đậy, muốn hít mùi hương này nhiều hơn nữa.

“Thiên Viêm?” Hà Miểu Miểu thấy Lâm Mộc Chi không nói tiếp nên hỏi, “Có chuyện gì ạ?”

“Không có chuyện gì hết.” Một giây sau Lâm Mộc Chi đã trở lại như lúc đầu, anh ta cười nói, “Tôi hỏi cô trang bị này phải làm như thế nào.”

“Ồ, cái này ạ?” Hà Miểu Miểu di chuyển con chuột, “Như này nhé, anh kéo hai chúng nó vào thanh tổng hợp, sau đó thêm vật liệu, bên dưới là tỉ lệ thành công, vật liệu cao cấp thì tỉ lệ thành công ít nhất phải đến 80%…” Cô ấy cúi đầu, đôi hoa tai đá quý màu đỏ lộ ra từ những sợi tóc, lỗ tai của cô ấy trắng nõn xinh xắn, bên trong vành tai càng giống như ngọc.

Lâm Mộc Chi rời mắt, giả vờ như không để ý rồi đứng lên vào phòng bếp, lúc đi ra, trong tay có thêm hai chai nước lạnh.

Không thể không nói, vẻ đẹp của cô gái như Hà Miểu Miểu đủ để thu hút ánh mắt phần lớn đàn ông, nhưng Lâm Mộc Chi cảm thấy cảm giác của mình với cô ấy chỉ dừng lại ở mức có thiện cảm thôi, còn sự thất lễ khi nãy, Lâm Mộc Chi hoàn toàn không để trong lòng.

Lâm Mộc Chi đã gặp qua quá nhiều người có bề ngoài xinh đẹp, nhưng chưa bao giờ gặp được người có thể thu hút sự hứng thú trong tâm hồn anh ta.

Hà Miểu Miểu không nhìn Lâm Mộc Chi, cô ấy phát hiện Lâm Mộc Chi chơi game thật sự phung phí của trời, rất nhiều vật liệu cao cấp đặt trong kho đến mốc meo, nếu tất cả đều làm thành trang bị, chỉ sợ Lâm Mộc Chi đã thống trị khu vực này rồi. Chẳng qua cô ấy chỉ có một ít hiểu biết về trò chơi này, còn tình huống cụ thể thì phải tốn chút thời gian để phân tích.

Gửi gắm Lâm Mộc Chi cho Hà Miểu Miểu, Lâm Diêu Chi ngủ trưa một giấc thật ngon, sau khi thức dậy thì thấy hai người vẫn còn chơi, cô bảo họ nên cho mắt nghỉ ngơi một chút rồi nhân tiện bàn bạc xem buổi tối sẽ ăn gì.

“Em muốn ăn món gì?” Hà Miểu Miểu đứng lên, duỗi lưng một cái, “Em nói thực đơn trước đi, chị sẽ xem làm luôn được không.”

“Là chúng ta!” Lâm Mộc Chi ở cạnh cũng tham gia náo nhiệt.

“À… em muốn ăn sườn xào chua ngọt.” Lâm Diêu Chi nói, “Nấu thêm canh cá dưa chua được không ạ?”

“Được.” Hà Miểu Miểu nói, “Trong nhà có dưa chua không? Chúng ta có cần đi chợ mua nguyên liệu không?”

“Không cần đâu.” Lâm Diêu Chi cười nói, “Anh trai em ra ngoài không tiện, bình thường đều đặt giao hàng tận nơi, nhất định siêu thị sẽ có dưa chua.”

Vì thế cơm tối cứ vui vẻ quyết định là canh cá dưa chua ngon lành.

Tuy Lâm Diêu Chi bảo có thể đặt giao hàng đến nhưng Hà Miểu Miểu vẫn muốn ra ngoài một chuyến, nói tự mình chọn thì cá mới tươi, còn có thể thuận tiện mua thêm vài món khác.

Bởi vì thân phận minh tinh của Lâm Mộc Chi không tiện nên Lâm Diêu Chi sẽ đi với Hà Miểu Miểu.

“Thấy sao hả, ảo tưởng về anh trai em tiêu tan chưa?” Trong siêu thị, Lâm Diêu Chi vừa giúp Hà Miểu Miểu đẩy xe vừa trò chuyện.

“Tiêu tan ư? Tại sao phải tiêu tan?” Vẻ mặt Hà Miểu Miểu mờ mịt, không hiểu ý nghĩa trong lời nói của Lâm Diêu Chi.

“Đương nhiên vì anh trai em không giống với người trên màn ảnh kia.” Lâm Diêu Chi nói, “Đừng nhìn anh ấy đóng phim nhiều năm, thật ra vẫn vô cùng trẻ con, tính tình giống hệt một anh bạn nhỏ.”

Hà Miểu Miểu thuận tay lấy một gói gia vị, lắc đầu: “Không đâu, chị rất thích anh ấy ngoài đời thật.” Cô ấy dừng một lát, cân nhắc cách dùng từ, “Rất… đáng yêu.” Nói xong không biết nghĩ tới điều gì mà cô ấy lại nở nụ cười.

Lâm Diêu Chi ồ một tiếng, cô nói: “Sinh hoạt cá nhân của anh trai em rất sạch sẽ, những scandal tình cảm với các nữ minh tinh khác đều vì đối phương muốn lăng xê, năm gần đây đã khá hơn nhiều, dù sao địa vị cũng vững rồi, người khác không dám đắc tội với anh ấy.”

Nhắc đến chuyện trong giới, tính nhiều chuyện của Hà Miểu Miểu lập tức trỗi dậy, cô ấy chớp mắt, tò mò hỏi: “Vậy scandal của anh ấy với Bạch Tuyết Hồng cũng chỉ là chuyện không có thật hả?”

“Đúng thế.” Lâm Diêu Chi nói, “Lúc đó không phải hai người họ đang quay phim chung sao, đi ra ngoài ăn một bữa cơm, đúng lúc bị đám chó săn chụp được.” Bạch Tuyết Hồng là minh tinh rất nổi tiếng trong giới, xem như người có địa vị về mảng phim truyền hình, khuôn mặt xinh đẹp, danh tiếng cũng tốt, có điều Lâm Diêu Chi đã gặp qua cô ta vài lần, cô thấy cô gái này thật sự không thích hợp với anh trai.

“Ừ.” Hà Miểu Miểu cất giọng đáp.

Lâm Diêu Chi ở cạnh quan sát biểu cảm của Hà Miểu Miểu, nhìn thế nào cũng cảm thấy không đúng, cô nghi ngờ hỏi: “Miểu Miểu, tại sao trông chị có vẻ rất thất vọng thế?”

Hà Miểu Miểu nói: “Có hả?”

Lâm Diêu Chi gật đầu.

Hà Miểu Miểu xấu hổ cười: “À… Có lẽ vì chị thấy Bạch Tuyết Hồng cũng không tệ lắm, nếu Chi Chi bỏ lỡ sẽ rất đáng tiếc.”

Lâm Diêu Chi nghe xong lập tức ngẩn người.

Hà Miểu Miểu không chú ý tới sự khác thường của Lâm Diêu Chi, tiếp tục dịu dàng giải thích: “Dù sao Chi Chi cũng sắp ba mươi rồi, mặc dù kết hôn không vội nhưng yêu đương cũng rất tốt.”

Lâm Diêu Chi sởn hết cả gai ốc trước giọng điệu của Hà Miểu Miểu, cất giọng run rẩy hỏi: “Chị… không phải chị là fan của anh trai em ạ? Chị nghe thấy anh ấy yêu đương mà không ghen sao?” Mỗi lần anh trai cô xuất hiện scandal tình cảm, phần lớn fan đều kêu rên khắp nơi.

“Ghen? Sao chị phải ghen?” Hà Miểu Miểu khó hiểu, “Chuyện minh tinh yêu đương không phải rất bình thường sao? Tuy chị thích anh trai em nhưng cũng đâu thể không cho anh trai em yêu đương.”

Lâm Diêu Chi: “…” Cô nhớ lại hình ảnh hài hòa ấm áp trên bàn ăn của Hà Miểu Miểu và anh trai mình thì như bị sét đánh, trong đầu xuất hiện một suy đoán đáng sợ.

“Thế nên anh trai em yêu đương gì đó, chị hoàn toàn không để ý phải không ạ?” Lâm Diêu Chi hỏi.

Hà Miểu Miểu thản nhiên gật đầu.

Lâm Diêu Chi hỏi tiếp: “Xem như tìm một người bình thường chị cũng không để ý?”

Hà Miểu Miểu đáp: “Đúng thế, nhưng nhất định phải tìm người có nhân phẩm tốt, cưới vợ là việc lớn nên không thể tùy tiện được.”

Lâm Diêu Chi nghe Hà Miểu Miểu nói chuyện như bà mẹ già đang càm ràm, nhất thời càng không biết phải nói gì, đúng thế, hiển nhiên Hà Miểu Miểu không phải fan bạn gái (5) của Lâm Mộc Chi, chẳng những cô ấy không phản đối chuyện Lâm Mộc Chi yêu đương mà còn giữ thái độ ủng hộ. Mà ngoại trừ fan bạn gái ra thì còn một loại fan khác, dùng tình cảm khác để yêu quý thần tượng của mình, tên của fan hâm mộ này là: Fan mẹ. (6)

(5) Fan bạn gái: Kiểu fan coi thần tượng như người yêu mình.

(6) Fan mẹ: những fan thương yêu và coi thần tượng như con của mình.

Hy vọng thần tượng của mình càng ngày càng phát triển, hy vọng người đó có một cuộc sống hạnh phúc, tình cảm thuận lời, nói tóm lại, dùng ánh mắt nhìn con cái để nhìn thần tượng của mình, ước gì người đó càng ngày càng tốt hơn.

Trước đây Lâm Diêu Chi có nghe từ fan mẹ này nhưng xem như hôm nay đã được chứng kiến trên người Hà Miểu Miểu rồi, cũng không biết sau khi anh trai mình biết sự thật thì tâm trạng sẽ phức tạp đến mức nào…

Mua xong tất cả nguyên liệu cần thiết, Lâm Diêu Chi và Hà Miểu Miểu trở về.

Cơm tối là món canh cá dưa chua và sườn xào chua ngọt mà Lâm Diêu Chi thích nhất, vốn dĩ Lâm Mộc Chi định ăn tối chung với hai người nhưng bị người đại diện gọi đi, mặc dù nói hôm nay được nghỉ nhưng công việc cần thì anh ta vẫn phải ưu tiên đi xử lí công việc.

Mặc dù hơi đáng tiếc nhưng Hà Miểu Miểu cũng không thể hiện sự mất mát quá lớn, sau khi ăn tối xong, Lâm Diêu Chi kiên trì muốn đưa Hà Miểu Miểu về nhà.

“Đều là con gái, em đưa chị về xong em cũng phải quay về một mình đấy.” Hà Miểu Miểu từ chối theo bản năng.

Lâm Diêu Chi nói: “Không sao, em từng học tán thủ, cũng không có mấy người đánh thắng em.”

Hà Miểu Miểu còn muốn nói nhưng thấy thái độ kiên quyết của Lâm Diêu Chi, cuối cùng chỉ có thể đồng ý, may mà tiểu khu của Hà Miểu Miểu cách nhà Lâm Diêu Chi không xa, đi bộ hơn mười phút là tới, cũng chẳng cần lái xe.

Đã đến dưới tầng tiểu khu, Hà Miểu Miểu nhiệt tình mời Lâm Diêu Chi lên nhà ngồi ngồi một lát.

Lâm Diêu Chi đồng ý.

Trong lúc đi lên, Lâm Diêu Chi biết Hà Miểu Miểu cũng ở chung nhà với anh trai, chẳng qua anh trai cô ấy là phóng viên, bình thường lúc nào cũng biệt tăm biệt tích.

Lâm Diêu Chi nhớ lần trước đưa Hà Miểu Miểu về nhà, đúng lúc gặp một người đàn ông, có lẽ người đó là anh trai mà Hà Miểu Miểu nói đến.

“Lại đây, chị cho em xem cái này.” Ngồi trong phòng khách một lát cho vơi đi cái nóng trên người, Hà Miểu Miểu vẫy tay với Lâm Diêu Chi, ý bảo cô đến phòng ngủ của mình.

Lâm Diêu Chi tò mò bước đến, nhìn thấy khung cảnh phòng ngủ của Hà Miểu Miểu. Không nhìn thì thôi, nhìn xong lập tức giật mình, trên giá sách bày đủ loại đĩa phim khác nhau, tất cả đều là tác phẩm của Lâm Mộc Chi, cảnh tượng này và bề ngoài của Hà Miểu Miểu quả thật không hợp nhau, ai có thể ngờ một ngự tỷ nhìn qua vô cùng lạnh lùng nhưng lại là người điên cuồng theo đuổi minh tinh cơ chứ.

“Chị thích anh ấy rất nhiều năm rồi.” Ngược lại Hà Miểu Miểu không thấy ngại ngùng gì, thản nhiên cười, cô ấy nói, “Lúc ấy xem hết phim, chị nhớ mãi không quên được anh ấy, sau đó xem tác phẩm khác của anh ấy lại càng thích…”

Lâm Diêu Chi nói: “Em không nhìn ra chị lại là người theo đuổi minh tinh đấy.”

“Ừ.” Hà Miểu Miểu tiếp tục, “Chị thích phim của anh ấy nên mỗi tác phẩm chị thường mua ít nhất ba đĩa.” Cô ấy vạch ngón tay, “Một đĩa để xem, một đĩa để giữ gìn, một đĩa để dự bị.”

Lâm Diêu Chi quan sát kĩ giá sách một chút, cảm thấy mình còn không sưu tầm đủ bằng Hà Miểu Miểu.

“Cảm ơn em nhé Diêu Diêu, không ngờ đời này chị có thể thấy Thiên Viêm thật.” Hà Miểu Miểu cười nói, “Còn có thể ngồi chung bàn ăn cơm với anh ấy…”

Lâm Diêu Chi nói: “Không có gì, sau này còn nhiều cơ hội lắm, anh trai em thích nhất là nấu ăn nhưng kỹ thuật thì…” Cô để lộ biểu cảm không nỡ nhìn.

Hà Miểu Miểu thấy thế thì bật cười: “Thật đáng yêu.”

Hai người lại nói chuyện phiếm một lát, Lâm Diêu Chi thấy thời gian không còn sớm mới vội nói tạm biệt. Lúc cô về đến nhà Lâm Mộc Chi cũng về rồi, đang ngồi trong phòng khách ăn kem, thấy cô thì hỏi một câu: “Miểu Miểu về rồi à?”

“Về rồi.” Lâm Diêu Chi nói, “Sao anh về sớm thế?”

“Ừ.” Lâm Mộc Chi nói, “Dù sao cũng không phải chuyện quan trọng gì, anh bảo anh ta đưa anh về nhà trước, canh cá dưa chua còn không, dưa chua do anh rửa đấy, anh còn chưa được nếm thử.”

Lâm Diêu Chi đáp: “Còn ạ, hâm lại là ăn được.”

“Thế để lát nữa ăn.” Lâm Mộc Chi hỏi, “Cô ấy thật sự là bạn gái cũ của Tần Lộc sao?”

“Vâng.” Lâm Diêu Chi nói, “Một cô gái rất tốt, em khá thích chị ấy.” Bình thường trông kiêu căng lạnh lùng nhưng sau khi tiếp xúc mới phát hiện tính tình không tệ.

“Ừ, không tệ lắm.” Lâm Mộc Chi ậm ờ nói, “Đúng rồi, anh chưa thêm WeChat với cô ấy, em cho anh WeChat của cô ấy đi, anh hẹn cô ấy chơi game.”

Lâm Diêu Chi cười như không cười đưa điện thoại cho Lâm Mộc Chi: “Thế nào, vừa ý rồi ạ?”

Lâm Mộc Chi kiêu ngạo hừ một tiếng: “Không được nói lung tung, đây chỉ là tình cảm của thần tượng dành cho fan thôi.”

Lâm Diêu Chi nghe xong cũng không phản bác, nghĩ thầm, cô mặc kệ có phải tình cảm thần tượng dành cho fan không, dù sao tình cảm cô ấy dành cho anh là tình mẹ con, ước gì anh sớm ngày cưới vợ sinh con, con cháu đầy đàn…

Đương nhiên Lâm Diêu Chi không nói ra điều này, chỉ đưa thông tin liên lạc của Hà Miểu Miểu cho Lâm Mộc Chi.

Sau khi Lâm Mộc Chi thêm bạn, hai người nói chuyện một lát, cuối cùng Lâm Mộc Chi dứt khoát cầm máy tính, vui vẻ chơi game, đến món canh cá dưa chua luôn tâm tâm niệm niệm cũng quên ăn.

Lâm Diêu Chi nhìn Lâm Mộc Chi vui tươi hớn hở như thế, chợt để lộ biểu cảm đồng tình với anh ta, cô đã mơ hồ cảm nhận được đường tình duyên lận đận trong tương lai của Lâm Mộc Chi rồi…