“Đừng giày vò tôi...”
Bên tai Trì Gia vang lên tiếng thở dài thỏa hiệp mà dịu dàng của Cảnh Nhuế, trong mỏi mệt bất đắc dĩ lại mang theo quyến luyến không tha, cơ thể cũng bị nhiệt độ cơ thể và mùi hương sở của cô vây quanh.
Khi cánh môi mềm nhẹ của Cảnh Nhuế cọ lên khóe miệng nàng, phòng tuyến trong lòng Trì Gia gần như đã vỡ tan, nàng không khỏi chậm rãi rũ mắt xuống, để Cảnh Nhuế hôn lên môi nàng.

Mặc kệ có phải bị ấm đầu hay không, hiện tại Trì Gia chắc chắn Cảnh Nhuế nhất định cũng nghiêm túc giống như nàng.
Hai làn môi chạm vào nhau như chuồn chuồn lướt nước, rồi lại buông ra, Trì Gia nghiêm túc nhìn Cảnh Nhuế, mà Cảnh Nhuế cũng đồng dạng nghiêm túc chăm chú nhìn nàng.
Chỉ là ánh mắt chạm nhau, mà lòng lại bị đối phương lay động.
Trì Gia cũng từng ôm Cảnh Nhuế như vậy, tuy rằng là hành động ái muội giống nhau, nhưng lại khác với tâm tình ngay lúc này.

Hiện tại, khi nàng bị Cảnh Nhuế ôm như vậy, cảm thấy ngọt ngào lại rối rắm, phải nói là ngọt ngào lớn hơn rối rắm.
Cũng may nàng không lại mạnh miệng từ chối.
Cảnh Nhuế nắm chặt lấy tay Trì Gia, nhẹ nhàng thở ra, cô nhắm mắt lại lẳng lặng ôm lấy cơ thể Trì Gia, tâm tình cuối cùng cũng thoải mái.

Lấy tra tấn tới hình dung cũng không ngoa, Trì Gia chính là đang tra tấn cô, không chỉ một lần tra tấn cô trên phương diện tình cảm, trong lòng rõ ràng đều nhớ thương nhau, còn phải phối hợp với Trì tiểu thư mạnh miệng, nói không quấy rầy nhau.
Vốn tưởng rằng không quấy rầy thì không quấy rầy thôi, còn có thể không quên được? Cảnh Nhuế cũng không nghĩ tới bản thân tài giỏi như vậy, thế mà lại thua trên tay Trì Gia, một “Con cừu trắng nhỏ” mạnh miệng tính tình còn kém này.
Kiên nhẫn cô dành cho Trì Gia là động không đáy? Cảnh Nhuế cũng không phải là người chủ động ở vấn đề tình cảm, thế rồi lại một lần lại thêm một lần chủ động thỏa hiệp với Trì Gia.
Dù có bị dội nước lã, cũng cam tâm tình nguyện.
Nghĩ đến đây, Cảnh Nhuế vây chặt lấy Trì Gia, càng thêm không muốn buông tay, lần đầu tiên như bị thương, khát vọng tìm kiếm trấn an từ trên người nào đó.

Cảnh Nhuế từng chút từng chút gia tăng cái ôm này, tựa như Trì Gia từng chút từng chút rơi vào vũng lầy tình cảm, cuối cùng không thoát được.

Tra tấn nhau hồi lâu, tra tấn đến đến mức tâm khảm.
Trì Gia vừa xoay người lại, đã bị Cảnh Nhuế ôm lấy eo, hai người lại dán vào nhau, lúc này đây, ánh mắt các nàng tụ vào nhau, không né tránh cũng không trốn tránh.

Cảnh Nhuế chưa từng nghĩ tới cho nửa kia cảm giác an toàn, nhưng khi cô nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt Trì Gia, không nhịn được nói: “Tin tưởng tôi một lần, được không?”
Trì Gia nhìn Cảnh Nhuế, ý thức được bản thân “Hết thuốc chữa”, nàng gục đầu xuống dính sát vào trên vai Cảnh Nhuế, rầu rĩ buồn bực dựa vào cô, vẫn luôn có loại cảm giác muốn tới gần, rồi lại do dự.
“Tôi chờ cô.” Cảnh Nhuế đứng ở vị trí Trì Gia mà nghĩ, sự do dự và băn khoăn của Trì Gia, cô đều hiểu, Trì Gia cần có thời gian cô sẽ cho, nhưng không có nghĩa là sẽ từ bỏ dễ dàng.

Trong khoảng thời gian này, Cảnh Nhuế cũng ý thức được, đối với người nói một đằng nghĩ một nẻo như Trì tiểu thư, tuyệt đối không thể dựa vào lời mạnh miệng của nàng.
Cảnh Nhuế nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng của Trì Gia, không tiếng động mà dùng ấm áp trấn an nàng, không kháng cự có lẽ là đáp án tốt nhất mà hiện tại cô có thể nhận được từ trên người Trì Gia.
Một câu “Tôi chờ cô” và ôm ấp, làm Trì Gia vừa an tâm lại cảm động, người bình thường không đứng đắn lúc đứng đắn lên đúng là muốn mệnh mà, Trì Gia trộm cười, không cầm lòng được mà nâng tay cũng muốn ôm chặt lấy Cảnh Nhuế, cánh tay mới vừa chạm được vào eo cô, lại nghe được ngoài nhà bếp có người gọi: “Cảnh Nhuế ——”
“Cần bọn tôi giúp không?” Bạn của Cảnh Nhuế đứng ở cửa.
Thấy có người tới, hai người mới kết thúc cái tư thế ái muội làm người ngấy này, nhưng một cảnh này, đã sớm bị người ta thu vào đáy mắt, hiển nhiên trong phòng bếp không cần người dư thừa lẫn vào.
Trì tiểu thư còn làm bộ làm tịch mà cầm lấy dao thái rau, Cảnh Nhuế sợ nàng thái vào tay, bèn không để cho nàng chạm vào dao, còn trêu chọc nàng: “Chân tay vụng về, chỉ biết ăn mà không làm.”
Trì Gia không phục: “Cho nên mới phải học.”
“Về sau tôi từ từ dạy cho cô, hôm nay đừng quấy rối.” Cảnh Nhuế thay Trì Gia cầm lấy dao.
“Không phải cô bảo tôi vào giúp sao...” Trì Gia theo thói quen nhỏ giọng thầm mắng.


Khi Cảnh Nhuế nhìn khuôn mặt Trì Gia, không nhịn được duỗi tay xoa xoa, mau mau vuốt lông cho nàng, cứ như dỗ trẻ nhỏ: “Ngoan ——, giúp tôi đi lấy bộ đồ ăn.”
Trì Gia chính là thích bộ dáng Cảnh Nhuế nhỏ giọng nói chuyện với mình, khi đang nói chuyện về phương án thiết kế, nàng không ít bị Cảnh Nhuế làm khổ, Cảnh Nhuế dùng lời lẽ sắc bén còn không thèm cho nàng chút mặt mũi.

Cho nên Trì Gia vô cùng thích Cảnh Nhuế lén hạ giá, tìm mọi cách đến dỗ nàng, dù sao trước kia nàng ở chỗ hồ ly tinh chịu quá quá nhiều tức giận.
“Nếm thử.”
Trong phòng bếp thật đúng là chốn làm ái muội tốt, khi Cảnh Nhuế gắp đồ ăn cho Trì Gia, Trì Gia còn do dự một lát, về sau mới không được tự nhiên mà mở miệng nhận, Khi Cảnh Nhuế tri kỷ giúp nàng lau khóe miệng, nàng đã quên mất hương vị đồ ăn.

“Thế nào?” Cảnh Nhuế hỏi.
“Thì...!cũng thế.” Trì Gia đưa ra câu trả lời theo hình thức mạnh miệng tiêu chuẩn của bản thân.
Cảnh Nhuế cười mà không nói, bởi vì đã thấu tính tình của Trì Gia, cô cúi đầu tiếp tục bận rộn, dao pháp thuần thục.
Trì Gia tuy rằng không biết nấu cơm, nhưng thấy Cảnh Nhuế chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, đều là mấy thứ ngày thường mình thích ăn, khi nào Cảnh Nhuế đã biết khẩu vị của nàng rõ ràng như vậy...!Trì Gia nhìn phần nghiêng gương mặt của Cảnh Nhuế, lại âm thầm cảm động.
“Chừng nào thì cô có suất diễn?”
“Hử?”
Cảnh Nhuế lại nói: “Tôi muốn nghe cô hát.”
Sang năm mới Trì Gia cũng không đi hát nữa, đến quán bar N cũng không còn thường xuyên như trước nữa, nhưng nghe Cảnh Nhuế hỏi như vậy, Trì Gia bèn trả lời: “Buổi tối thứ tư này.”
“Buổi tối thứ tư, cùng nhau ăn cơm đi.” Cảnh Nhuế nhớ lại lịch trình, thứ tư cô cũng đã đi công tác ở nơi khác về rồi, cô xoay người nhìn thẳng Trì Gia, nói: “Chỉ có hai chúng ta, tôi có món quà muốn tặng cho cô.”

“Quà...!Cho tôi?”
Cảnh Nhuế dừng một chút, đúng sự thật mà trả lời: “Đêm Bình An năm ngoái đã chuẩn bị quà cho cô, bây giờ, tôi vẫn muốn tặng cho cô.”
Tuy rằng ngày thường Trì Gia thoạt nhìn tính cách lớn lối, nhưng tâm tư lại rất tỉ mỉ, Những lời này của Cảnh Nhuế cũng coi như thổ lộ trá hình, bởi vì đêm Bình An ngày đó, Cảnh Nhuế cũng thổ lộ với nàng, chẳng qua khi đó, nàng từ chối đến dứt khoát kiên quyết.
“Có thời gian không? Chúng ta tận tình tâm sự.” Cảnh Nhuế cảm thấy cô và Trì Gia đều cần thẳng thắn thành khẩn một chút, từ từ nói chuyện.
“Ừm.” Trì Gia nghĩ, cuối cùng vẫn gật đầu.
Thời gian thật sự có thể nói cho người đáp án, có người có thể qua đi, có người lại không qua được, có người từ bỏ thì từ bỏ, có người vẫn cứ lưu luyến không bỏ.
Lúc trước Trì Gia lấy một câu “Không phải ngoài cô ra thì không được” từ chối Cảnh Nhuế, lúc đó nghĩ đến quá đơn giản, nhưng tình cảm lại rất phức tạp, ôm chấp niệm, rối rắm lại lặp đi lặp lại, cũng là tự tra tấn chính mình...
Nghe được Trì Gia nhỏ giọng hừ đáp, ý cười trên mặt Cảnh Nhuế có xu thế sắp không khống chế được, mấy tháng này, Trì Gia đúng là đã lăn lộn cô quá mức, có lẽ là cô đã đem kiên nhẫn của tình cảm đều giao cho Trì tiểu thư, thế cho nên đối mặt với những người phụ nữ khác không dậy nổi một chút hứng thú.
Khi nhìn thấy nụ cười động lòng người trên mặt Cảnh Nhuế, Trì Gia mím mím môi, cũng không nhịn được mà nở nụ cười, tuy vẫn còn có vài phần không được tự nhiên, nhưng tâm tình của nàng dường như đã thản nhiên thoải mái rất nhiều.
Trốn tránh lâu như vậy, hiện tại Trì Gia muốn cho bản thân mình một cơ hội, mỗi lần tiếp xúc với Cảnh Nhuế đều phải giả vờ như không có việc gì, thật sự khó.

Đêm đó Cảnh Nhuế yên lặng xuất hiện ở bên cạnh nàng, khi cô vì nàng che ô, nàng thật sự rất muốn đi cùng Cảnh Nhuế.
Trì Gia phát hiện, từ chối Cảnh Nhuế và tiếp nhận Cảnh Nhuế, đều cần rất nhiều dũng khí.
Chạng vạng Cảnh Nhuế đã phải bay đến nơi khác, mấy ngày nay đều có việc phải bận rộn, nếu không phải không có thời gian rảnh, cô nhất định chắc chắn phải đi quấn lấy Trì Gia, Trì tiểu thư vất vả lắm mới không còn mạnh miệng như bây giờ.
Gây đây Trì Gia phải tăng ca nhiều ghê gớm, cho nên buổi tối không đi ra ngoài quẩy, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.

Dính trên sô pha xem show truyền hình, mơ mơ màng màng sắp ngủ, lúc Trì Gia vừa cảm thấy nhàm chán, có người lại gọi điện thoại đến cho nàng.
Là Cảnh Nhuế.
Trì Gia tỉnh ngủ: “A lô...”
“Ở nhà?” Cảnh Nhuế nghe chung quanh nàng thấy rất an tĩnh, cô ấy thế mà lại ngoan ngoãn ở trong nhà, không đến quán bar, nhưng mà ít đi quán bar uống rượu là chuyện tốt.
“Ừm, ở nhà.”

“Buổi tối ăn cái gì?”
Trì Gia với lấy con thú bông bên cạnh ôm vào trong ngực, tuy rằng hai người gọi điện thoại nói mấy chuyện này rất bình thường, nhưng nàng vẫn là không nhịn được mắng Cảnh Nhuế: “Vấn đề chị hỏi nhàm chán thật đấy.”
Cảnh Nhuế đang ở chỗ chờ máy bay, nghe thấy được giọng nói của Trì Gia làm cho tâm trạng rất tốt, tiếp tục cái đề tài nhàm chán này: “Muốn biết.”
“Gà hầm nấm hương...”
“Cô biết làm?”
Trì Gia sau một hồi thở mạnh, mới nói: “...!Vị mì ăn liền.”
Đầu bên kia điện thoại là tiếng cười của Cảnh Nhuế, còn cười một lúc thật lâu, cười đến khiến Trì Gia cạn lời, quả nhiên nàng và Cảnh tiểu thư không có cách nào nói chuyện bình thường được.
“Ăn ít cái kia thôi, không tốt cho sức khỏe.”
“Có phải chị nhàm chán lắm phải không.” Nghe được Cảnh Nhuế vẫn luôn cười, Trì Gia cắn môi, khóe miệng cũng mang theo ý cười, nhưng cố tình giọng điệu nói ra thật ghét bỏ.
“Muốn nghe giọng của cô, không được sao?”
Trì Gia: “...”
“Đêm nay tôi bay đến thành phố Y, phải bận mất mấy ngày, thứ tư mới trở về.” Cảnh Nhuế kiên nhẫn báo cáo hành trình của bản thân.
Trì Gia tạm dừng, rồi tiếp tục nói: “Tự dưng chị nói mấy cái này với tôi làm cái gì?”
Quả đúng là sát thủ trò chuyện, Trì Gia với người khác không như vậy, chỉ là vừa nói cùng với Cảnh Nhuế, lại theo bản năng mà “Tranh cãi” các loại, lại không muốn theo tâm ý của Cảnh Nhuế.
“Trì Gia.” Cảnh Nhuế đối với Trì Gia thật là vừa tức lại yêu, cô cũng hạ giọng nói: “Cô cứ thế mà không muốn nói chuyện với tôi sao?”
Muốn chứ, tự lòng mình mà còn không biết sao? Vừa thấy gọi đến là hồ ly tinh, Trì tiểu thư đang buồn ngủ cũng phải tỉnh.
“...!Còn có việc gì khác không?” Trì Gia lựa chọn trốn tránh cái vấn đề kia, ý đồ nói lảng sang chuyện khác.
“Có.”
“Chuyện gì?”
Cảnh Nhuế cười, có vài phần trẻ con mà nói: “Sau này, mỗi đêm tôi đều sẽ gọi điện thoại cho cô.”.