Một tuần mới lại trôi đi, từ giờ cách tiệc đính hôn chỉ còn có ba ngày.

Khương Chỉ còn bị Nhạc Nhiễm gọi điện thoại cằn nhằn mỗi ngày.

“Liên tiếp suốt bảy ngày nay, ngày nào cũng phải gọi điện thoại cho con nói chuyện suốt hai tiếng đồng hồ. Mẹ ơi, con chỉ là đính hôn thôi mà, có phải kết hôn đâu, cần phải xác nhận từng bước kỹ càng tỉ mỉ như vậy, long trọng đến vậy sao?”

Bây giờ, chỉ cần nhìn thấy Nhạc Nhiễm gọi điện thoại đến, Khương Chỉ liền cảm thấy đau đầu.

“Đính hôn cũng rất quan trọng mà”.

Nhạc Nhiễm buồn bực bĩu môi, quay sang oán giận với Khương Thuận Nghiêu đang gọt táo cho bà.

“Con gái của ông chê tôi phiền kìa, con bé không muốn gọi điện thoại cho tôi!”

Khương Thuận Nghiêu tỏ vẻ bất đắc dĩ mà lắc đầu, cắt một miếng táo nhỏ bằng nửa ngón tay cái nhẹ nhàng đút vào miệng Nhạc Nhiễm.

Trong lúc bà đang mải nhấm nháp miếng táo ngọt lịm, ông nghiêm khắc nói chuyện với Khương Chỉ qua điện thoại.

“Mẹ con vì muốn con có một tiệc đính hôn hoàn hảo nên cả ngày thức đêm lo nghĩ cho con. Mẹ con không chê phiền thì thôi, con còn dám ngại bà ấy phiền sao?”

Đôi vợ chồng già liên thủ dạy dỗ Khương Chỉ, khiến cho cô càng thêm nhức đầu.

“…… Con cũng đâu còn nói là cảm thấy phiền, chỉ là thuận miệng oán giận hai câu thôi mà”.

“Thuận miệng oán giận cũng không được!”

Nhạc Nhiễm giận dỗi hừ lạnh một tiếng.

“Mẹ đồng ý cho con gả cho Trì Triệt đã tốt lắm rồi. Bây giờ còn bỏ ra bao nhiêu sức lực lao tâm khổ tứ giúp con chuẩn bị tiệc đính hôn cho chu toàn, không để con phải mất mặt với người ngoài. Vậy mà con còn dám oán giận với mẹ?”

Nhạc Nhiễm vẫn luôn bất mãn với quyết định lúc trước của Khương Thuận Nghiêu. Từ khi ông đồng ý cho Trì Triệt mang Khương Chỉ trở về nhà họ Trì, bà thường xuyên gây chuyện giận dỗi Khương Thuận Nghiêu, dùng lời nói chỉ trích ông.

Tuy Khương Thuận Nghiêu không cảm thấy quyết định của chính mình có sai lầm, nhưng dù sao cũng là làm trái lại ý muốn của Nhạc Nhiễm, nên đáng bị chỉ trích.

Cho nên mỗi ngày đều thành thành thật thật ngoan ngoãn nghe bà chèn ép chính mình.

Dù sao chờ đến khi Nhạc Nhiễm nhìn ra được ưu điểm của Trì Triệt, bà sẽ không giận dỗi như vậy nữa.

Nào ngờ, Nhạc Nhiễm chưa kịp nhìn ra ưu điểm nào, Khương Chỉ đã gọi điện thoại đến báo cho hai vợ chồng bọn họ biết, ngày tổ chức tiệc đính hôn đã định xong.

Tiền trảm hậu tấu.

Không đáng tin cậy chút nào!

Lần này, đến cả Khương Thuận Nghiêu cũng phải tức giận với Trì Triệt.

Mặc dù ngay sau đó Khương Chỉ lại gọi điện thoại tới giải thích với bọn họ rằng:

“Trì Triệt không đồng ý đính hôn. Anh ấy nói đã có lời hứa với ba từ trước, tuyệt đối không thể thất hứa. Đây là do con tự mình vừa đe dọa vừa dụ dỗ, vừa khóc vừa nháo đòi anh ấy đính hôn cho bằng được, cuối cùng anh ấy mới mềm lòng”.

Khi ấy hai vợ chồng già cũng chỉ là miễn cưỡng tiếp nhận, sau đó lại là càng nghĩ càng giận.

Mỗi buổi tối trước khi đi ngủ, hai người đều phải theo thói quen thở dài một phen.

“Đứa nhỏ Trì Triệt này đúng là ưu tú, lễ vật nhà họ Trì mang đến cũng vô cùng hậu hĩnh, nhưng…… Nhưng tôi cảm thấy dường như người của nhà họ Trì không quá coi trọng Chỉ Chỉ nhà chúng ta thì phải?”

Người nói chính là Nhạc Nhiễm. Từ sau khi quyết định ngày tổ chức tiệc đính hôn, cả ba và mẹ kế của Trì Triệt đều chưa từng liên hệ với bọn họ.

Phảng phất giống như nhà họ Khương không hề tồn tại.

Khương Thuận Nghiêu cũng cảm thấy bất mãn, nhưng ông không thể đổ thêm dầu vào lửa khi Nhạc Nhiễm đang nổi giận bừng bừng như vậy.

Ông cố gắng kìm nén nỗi thất vọng xuống đáy lòng, nhẹ nhàng trấn an bà.

“Không phải ông cụ Trì đã gọi điện thoại cho chúng ta rồi đó sao? Ở trong nhà họ Trì, làm gì có ai có vị trí lớn hơn ông ấy. Ông ấy đã tự mình gọi điện thoại đến, hẹn chúng ta gặp mặt, còn khen ngợi Chỉ Chỉ như vậy, đủ để chứng minh nhà họ Trì rất coi trọng Chỉ Chỉ”.

“Nhưng mà……”

Khương Thuận Nghiêu đánh gãy lời của Nhạc Nhiễm.

“Hai người trưởng bối kia của Trì Triệt vốn đã không đáng tin cậy rồi. Trước khi bọn họ cũng chưa từng làm tròn trách nhiệm của bậc cha mẹ đối với Trì Triệt, bà còn trông cậy bọn họ có lòng gánh vác trách nhiệm tổ chức lễ đính hôn cho Trì Triệt nữa sao?”

Bình thường chỉ cần nói đến đây, cả hai đều sẽ tự động ngừng lại.

Nhạc Nhiễm an tâm ngủ, nhưng Khương Thuận Nghiêu lại không nhắm được mắt, cứ nằm đó ngước mắt nhìn sang ánh trăng ngoài cửa sổ mà lặng lẽ thở dài, buồn bực suy tư không biết quyết định của mình là đúng hay sai.

Mãi đến mấy ngày hôm trước xảy ra sự kiện trên Weibo, chứng kiến Trì Triệt có lòng bảo hộ con gái nhà mình như vậy, hai vợ chồng già mới chính thức tiếp nhận người con rể này.

Không cần biết người trong nhà là loại đức hạnh gì, chỉ cần bản thân Trì Triệt đáng tin cậy là được.

Vì thế, Nhạc Nhiễm cũng bắt đầu nghiêm túc lo liệu tổ chức tiệc đính hôn cho hai người.

Hôm nay kỳ thật chỉ còn lại một nhiệm vụ cuối cùng.

Đó chính là, đối chiếu lại toàn bộ danh sách khách mời thêm một lần nữa.

“Sao khách mời họ hàng thân thích của ba lại ít như vậy?”

Khương Chỉ nhíu mày nhìn danh sách khách mời bên nhà mình.

“Còn không phải bởi vì vụ việc lúc trước sao?. Ba con không phải giới thiệu cho Khương Văn Ý toàn bộ đối tác làm ăn của mình rồi sao. Cậu ta muốn giữ vững quan hệ hợp tác với đám người đó, tung tin đồn ba con lòng dạ hiểm độc ra bên ngoài. Khoảng thời gian ấy, toàn bộ họ hàng thân thích nhà họ Khương đều đứng về phe của Khương Văn Ý, sau khi bỏ ba con đi còn có người bỏ đá xuống giếng, nói bậy về ba con với người ngoài nữa kìa”.

Nhạc Nhiễm nhớ lại những lời đồn xấu xa đó, tâm trạng liền chùng xuống.

Rõ ràng Khương Thuận Nghiêu không hề làm gì cả, bọn họ lại nói như kiểu đã thấy tận mắt, nghe tận tai cả rồi vậy.

“Tuy rằng sau khi lời đồn được làm sáng tỏ, đám người đó lại muốn quay trở về bên phe của ba con, nhưng sao mẹ lại có thể cho bọn họ cơ hội được. À đúng rồi, mấy ngày trước người chú họ tung lời đồn ác độc nhất còn dám mang theo một nhà tới tìm ba mẹ, nói là muốn đến thăm họ hàng”.

“Hả…… Sau đó thì sao?”

Khương Chỉ tò mò hỏi.

“Sau đó mẹ không thèm mở cửa cho bọn họ. Đám người đó đứng trước cửa suốt 20 phút, thấy mẹ thực sự không có ý định ra mở cửa mới hùng hùng hổ hổ bỏ đi”.

Nhạc Nhiễm cười giễu cợt.

“Dù sao họ hàng bên nhà ba con cũng chỉ có ba người nhà cô con đến tham dự. Những người khác thì đừng hòng muốn đến, mẹ không thèm phát cho bọn họ một tấm thiệp mời nào.”

Đồng cam cộng khổ, hoạn nạn có nhau, là bình thường.

Cách làm này của mẹ, cũng rất bình thường.

Khương Chỉ không nói gì nữa, tiếp tục cúi đầu đối chiếu danh sách. Lúc nhìn đến chỗ đăng ký khách mời của nhà họ Nhạc, cô không khỏi nhướng mày.

“Ơ bác con đâu rồi? Sao con không nhìn thấy tên của bác trong này”.

Ở trong mắt Khương Chỉ, họ hàng bên nhà nội của mình không đáng tin cậy thì còn hiểu được. Nhưng họ hàng bên ngoại của cô chính là gia tộc lớn, nhà họ Nhạc đã sừng sừng suốt bao nhiêu năm qua, trải qua bao phen sóng gió, từ già đến trẻ, không có ai là không từng gặp phải sóng to gió lớn.

Không thể nào chỉ vì thấy nhà họ Khương suy tàn liền cố ý lảng tránh như vậy đó chứ?

Nhắc tới anh trai nhà mình, trong lòng Nhạc Nhiễm cảm thấy có chút hụt hẫng, nhưng cũng không định lừa gạt con gái.

Bà kể lại đúng sự thật cho Khương Chỉ nghe.

“Lúc chúng ta mới phá sản, nhà họ Nhạc bị chúng ta làm cho liên lụy, phải chịu lỗ không nhỏ, gây nên tổn thất. Cho nên, kể cả suốt mấy tháng nay bọn họ không liên hệ với mẹ, mẹ cũng chỉ đơn giản nghĩ là bọn họ đang bận rộn bù lỗ, nỗ lực vượt qua thời kỳ khó khăn mà thôi”.

“Nhưng khi tin tức con đính hôn với Trì Triệt truyền ra bên ngoài. Bác trai và bác gái của con đột nhiên liền hết bận, một tuần gọi cho mẹ tới bảy cuộc điện thoại, còn muốn mời mẹ và ba con đến nhà bọn họ ăn cơm”.

“…… À, mẹ cảm thấy người nhà bác là vì tiền nên mới tỏ vẻ thân thiết với mẹ? Cho nên mới không muốn mời bọn họ sao?”

Khương Chỉ cảm thấy Nhạc Nhiễm đang chuyện bé xé ra to.

Nhưng cô cũng hiểu tính cách mẹ già nhà mình, bà vô cùng coi trọng tình cảm.

Bà có thể tiếp nhận đả kích lớn như công ty phá sản gia đình sa sút, nhưng lại không thể chịu đựng một mối quan hệ có tì vết, giống hệt suy nghĩ của đám con nít, ấu trĩ mà lại trân quý vô cùng.

Trò chuyện với mẹ thêm một lúc nữa, Khương Chỉ mới cúp máy. Sau đó cô giống như được giải thoát, duỗi thẳng chân tay nằm nhoài xuống giường.

Trì Triệt ngồi ở bàn làm việc ngay gần đó. Anh đang bận bịu xử lý chuyện công ty.

Nghe thấy tiếng Khương Chỉ nằm ngã xuống giường, anh không cần quay đầu lại cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt thả lỏng thoải mái của cô.

Khóe miệng của anh khẽ nhếch lên một cái.

Cuối cùng cũng ứng phó xong rồi.

Nào ngờ Khương Chỉ ở phía sau bỗng nhiên thở dài thườn thượt, nghe chừng tâm trạng cô đang buồn bực không vui.

Trì Triệt liền gác xuống bút, quay đầu lại nhìn cô, quả nhiên thấy cô đang nhíu mi lại lơ đãng nhìn trần nhà.

“Làm sao vậy?” Anh hỏi.

“Họ hàng bên nhà em có rất ít người đến tham dự tiệc đính hôn, chỉ có mười người”.

Khương Chỉ ngồi dậy, thấy Trì Triệt dường như không hiểu ý tứ của cô, lại bổ sung thêm một câu.

“Như vậy liệu có khiến anh mất mặt trước ba mẹ không? Liệu có khiến ông nội anh không vui không?”

Từng lời nói hành động của Trì Triệt dù nhỏ hay lớn đều phải chịu đủ loại ánh mắt săm soi xét nét của mọi người. Có rất nhiều người chỉ chực chờ tìm được nhược điểm của anh để công kích.

Chuyện người nhà họ Khương tranh đấu nội bộ đã bị lan truyền ra ngoài. Tiệc đính hôn lần này còn không có được mấy người nhà họ Nhạc tới tham dự, liệu đám người rảnh rỗi kia có đoán mò lung tung rằng người nhà họ Nhạc cũng đang tranh đấu nội bộ hay không?

Hoặc là thảm hại hơn, bọn họ liệu có nghĩ rằng cả nhà họ Khương và nhà họ Nhạc đều không thèm cho nhà họ Trì chút mặt mũi nào?

Thì ra là cô đang lo lắng cho mình.

Trì Triệt đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Khương Chỉ bên cạnh, dùng tay vỗ nhẹ lưng cô, trấn an nói.

“Không mất mặt, thế là nhiều rồi”.

Lời nói ra xong, Trì Triệt mới cảm thấy một câu ngắn ngủn chỉ có bảy chữ này có vẻ như quá tùy tiện, quá ứng phó.

Rất không có sức thuyết phục.

Cách an ủi người khác tốt nhất, chính là nêu ra một ví dụ thực tế còn thảm hơn cả cô.

Trì Triệt nghĩ nghĩ, cảm thấy hoàn cảnh của bản thân chính là ví dụ ví dụ.

“Toàn bộ họ hàng thân thích nhà họ Trì đều yêu thương Thừa Phong hơn anh. Nhà họ Nghê bên kia tuy rằng không có tiểu bối cùng tuổi với anh để so sánh, nhưng từ sau khi mẹ anh qua đời, cũng không có ai chịu nhìn đến anh lấy một lần”.

So với Trì Dương, bọn họ còn ghét bỏ Trì Triệt hơn nhiều.

Cảm thấy nếu không phải vì sinh ra Trì Triệt, Nghê Yểu sẽ không phải chết.

Hừm……

Bản thân mình từ lúc nào thì biết Đường Lệnh Vi không phải mẹ đẻ của mình nhỉ?

Tám tuổi, hay là chín tuổi?

Trì Triệt nghĩ không ra, chỉ nhớ hình như là lứa tuổi còn thích ăn kẹo ngọt.

Khi đó anh rất nhỏ, rất đơn thuần, có rất nhiều chuyện không hiểu được. Sự bất công của Đường Lệnh Vi cũng chính là một trong số đó.

Người khác nói với anh rằng: “Không giống nhau, mày và Thừa Phong không giống nhau”.

“Không giống nhau?”

Trì Triệt mê mang không hiểu, đều gọi bà ta là “mẹ”, sao lại không giống nhau?

Hơn nữa thành tích của anh còn tốt hơn Thừa Phong nhiều, anh cũng hiểu chuyện hơn Thừa Phong. Như vậy cho dù là muốn phân biệt đối xử, cũng nên thiên vị anh mới phải chứ? Sau này anh mới biết được, thì ra Đường Lệnh Vi không phải mẹ đẻ của mình. Mẹ đẻ của mình là người khác, một thiên kim tiểu thư của gia tộc giàu có.

Trì Triệt cởi bỏ được khúc mắc, cảm thấy như được giải thoát, thậm chí còn có chút vui mừng.

Bà ta Không phải mẹ đẻ của mình thì tốt rồi. Vậy thì chuyện bà ta phân biệt đối xử với mình, không phải bởi vì mình đã làm sai gì đó.

Tuy rằng mẹ đẻ của anh đã qua đời, nhưng anh vẫn còn ông bà ngoại.

Mặc dù Thừa Phong có mẹ yêu thương, nhưng nó không có ông bà ngoại như anh.

Nghĩ như vậy, Trì Triệt cảm thấy rất vui vẻ, nghe ngóng địa chỉ của nhà họ Nghê rồi trốn học tìm đến tận cửa——

Đó là một dinh thự vô cùng xa hoa, không hề kém cỏi so với nhà họ Trì.

Nhưng Trì Triệt mang theo trái tim tràn đầy hy vọng chờ đợi ở ngoài cửa suốt mười mấy tiếng đồng hồ. Từ khi trời xanh mây trắng cho đến lúc mưa rơi tầm tã, nhưng đến mặt ông bà ngoại trông như thế nào anh vẫn chưa được nhìn thấy.

Ha, cuộc sống không khác gì một đứa trẻ mồ côi không người thân thích.

Ngay lúc đó anh rất khó tiếp thu được cuộc sống nghiệt ngã, tinh thần như sụp đổ hoàn toàn, Thế nhưng giờ đây Trì Triệt không chỉ có thể thản nhiên tiếp thu, thậm chí còn có thể lạnh lùng bình tĩnh kể ra để an ủi Khương Chỉ.

Nhưng chỉ cần là người có lòng thương người, nghe xong những lời này chỉ  có thể càng cảm thấy đau lòng.

Nếu thật sự có người có thể bởi vậy mà cảm thấy được an ủi vui sướng, vậy khẳng định là người có bệnh về tâm thần.

Đầu mũi Khương Chỉ thấy cay cay, vành mắt liền ửng đỏ.

“Anh nói như vậy…… Sao em có thể cảm thấy vui mừng cho được. Thật là, sao anh cứ phải chọc cho em bật khóc vậy hả……”

Mới vừa nói xong, hai mí mắt trên dưới đồng thời chớp một cái, nước mắt liền tuôn rơi.

Tí tách, cứ từng giọt từng giọt nước mắt nóng hổi chảy thẳng xuống mu bàn tay của anh.

Trì Triệt bị cô công kích bằng nước mắt bất thình lình như vậy không biết làm thế nào, ngẩn người một lúc, rồi lại bật cười, vội vàng rút khăn giấy đưa cho Khương Chỉ.

“Sao nói khóc là khóc được luôn rồi”.

Cô cũng cảm thấy thẹn thùng, lấy khăn giấy lau khô nước mắt, sau đó phồng phồng cái mũi ửng đỏ căm giận nói.

“Còn không phải là vì anh cố ý nói ra quá khứ bi thảm của mình để chọc em khóc sao”.

Mỗi lần Khương Chỉ thẹn thùng, trên mặt cô đều sẽ nổi lên những rặng mây màu hồng nhạt, khiến người ta yêu thích không thôi.

Trì Triệt nhìn thấy vẻ mặt này của cô, trái tim không khỏi rung động.

Vừa định cúi đầu hôn cô, thì di động đột nhiên “reng reng” kêu lên hai tiếng.

Anh liếc mắt nhìn tin báo vừa nhảy ra trên màn hình.

【Nhà họ Hà từ hôn, Hà Ngộ chia tay với Nguyễn Điềm Điềm. 】

- ---

Mấy ngày này, Đường Lệnh Vi ngày ăn không ngon đêm ngủ không yên.

Trì Triệt không chỉ điều hành công ty vô cùng nhuần nhuyễn, việc kinh doanh thuận buồm xuôi gió, bây giờ còn sắp cưới vợ luôn rồi.

Chờ đến khi thành gia lập thất anh đều hoàn thành mỹ mãn, vậy chẳng phải vị trí người thừa kế nhà họ Trì của anh sẽ vững như bàn thạch không ai có thể lay chuyển được đó sao?

Đúng lúc bà ta đang nóng lòng như lửa đốt, đột nhiên có người chia sẻ Weibo của Trì Triệt cho bà ta xem.

Nhìn thấy những tấm chi phiếu và đồ vật Khương Chỉ đã từng tặng cho Trì Triệt, Đường Lệnh Vi rốt cuộc lại có  được hy vọng.

Bà ta gọi điện cho ông cụ Trì, làm bộ trong lúc lơ đãng vô tình nhắc tới chuyện này.

Nào ngờ ông cụ Trì lại nói ông ấy đã điều tra hết rồi.

“Thằng bé không hề dùng đến một tờ chi phiếu nào, vẫn luôn giữ ở album làm kỷ niệm”.

“Còn quần áo, giày dép với cả đồng hồ được tặng, nó đều từng mặc lên, đeo lên người cả rồi”.

Đường Lệnh Vi sốt ruột hấp tấp, không cẩn thận tự làm bại lộ mục đích của mình.

Ông cụ Trì “À” một tiếng.

“Ta già rồi, không theo kịp thời đại. Sao hả, bây giờ người trẻ tuổi yêu nhau, tặng nhau đôi ba đồ vật cũng không được nữa sao?”

“Đâu phải chỉ có hai ba đồ vật, 400……”

Đường Lệnh Vi bỗng nhiên im bặt.

Nhưng đã không còn kịp nữa rồi.

Trì lão cười lạnh nói.

“Cô cũng đếm kĩ càng thật đấy”.

Nói chuyện với ông cụ Trì thất bại, Đường Lệnh Vi không khỏi đen mặt tức tối cúp máy. Sau đó lại gọi cho Trì Dương.

Vừa mới mở miệng đã nhõng nhẽo làm nũng.

“Chồng ơi, anh đang làm gì vậy? Bận? Có thể bận đến mức nào chứ? Anh có thể quan tâm đến chuyện quan trọng hơn được không hả?!”

Trì Thừa Phong đang ngồi trên sofa nghịch di động, đột nhiên nghe thấy giọng điệu của mẹ mình trở nên cao vút, liền biết ông ba già của mình nhất định không phải đang bận công việc. 

Có lẽ là bị mẹ nghe thấy âm thanh thân mật* nào đó cũng nên.

*Nguyên văn: 推杯换盏 – cụng chén, kính rượu lẫn nhau, sau này được dùng để chỉ quan hệ thân thiết.

Có lẽ là được Trì Dương an ủi một hai câu, chỉ thấy sắc mặt của Đường Lệnh Vi hòa hoãn hơn nhiều, giọng điệu cũng biến đổi, quay về ý tứ nũng nịu kêu than khổ sở.

“Anh biết không, con trai cả bảo bối của anh làm trái với quy định, trước khi được kế thừa gia nghiệp, nó đã tiếp nhận sự trợ giúp của nhà họ Khương. Vậy mà ông cụ biết được không chỉ mặc kệ, mà còn giúp nó nói lý!”

……

Ba mẹ đang trò chuyện, Trì Thừa Phong lười nghe, nhưng lại không thể bỏ đi.

Bởi vì đây là hai người có thể giúp anh ta cướp lấy vị trí người thừa kế nhà họ Trì của Trì Triệt. Bây giờ bọn họ cũng đang nghĩ cách giúp anh ta, nếu anh ta bỏ đi, chẳng khác nào kẻ vô ơn*, phụ bạc tấm lòng của hai người bọn họ.

*Bản gốc là 白眼狼 (Bạch nhãn lang): là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.

Cho dù Trì Thừa Phong không hề có một chút hứng thú nào đối với việc kế thừa gia nghiệp.

Anh ta lười làm kinh doanh, lười tính toán hơn thua. So với kiếm tiền, anh ta càng muốn làm một thiếu gia nhà giàu ăn chơi trác táng không cần lo nghĩ, cả ngày chỉ có đua xe, đi bar chơi bời.

Thuốc lá rượu ngon gái đẹp bao quanh, mới là tương lai mà anh ta muốn theo đuổi.

Hồi còn trong thời kỳ phản nghịch, Trì Thừa Phong cũng đã từng kháng nghị với Đường Lệnh Vi.

Anh ta hô to cự tuyệt: “Con không cần kế thừa gia nghiệp, con không có hứng thú. Mẹ hãy buông tha con đi mà, đừng động vào con nữa!”

Sau đó anh ta nhìn thấy cảnh tượng ba mình dẫn theo người tình về nhà, khiến cho người mẹ mạnh mẽ vẫn luôn duy trì bộ dạng mỉm cười đối mặt với tất cả sụp đổ tinh thần.

Không ăn không uống, thất hồn lạc phách, cả ngày chỉ che mặt khóc nức nở.

Từ đó về sau, anh ta không bao giờ phản kháng lại mẹ mình nữa.

Bỗng nhiên nhớ lại quá khứ nên không chú tâm nghe ba mẹ nói chuyện. Chờ đến khi anh ta lấy lại được tinh thần, đã thấy Đường Lệnh Vi tức giận cúp máy, cười lạnh một tiếng.

Xem ra là ba không có ý định quản chuyện này.

Trì Thừa Phong nhướng mày, không hề cảm thấy ngoài ý muốn.

Ba của anh ta chính là người như vậy. Cho dù người khác đều nói Trì Dương thiên vị anh ta, nhưng trong lòng Trì Thừa Phong biết rõ, anh ta không hề được thiên vị hơn bất cứ ai cả.

Bởi vì anh ta căn bản không có chí hướng, chính là tên cặn bã, bại hoại, một bãi bùn nhão không trát nổi tường.

“Không sao đâu con trai, đừng lo lắng, mẹ còn có biện pháp khác”.

Đường Lệnh Vi khinh thường Trì Dương, vốn biết ông ta không đáng tin cậy. Muốn trông cậy vào ông ta ư? Đợi đến kiếp sau đi.

“Tiệc đính hôn hai người nữa, mẹ sẽ cho bọn hắn một kinh hỉ. Tuy rằng không đến mức làm cho Trì Triệt mất hết mặt mũi, nhưng nhất định……”

Đường Lệnh Vi tự hào kể ra tỉ mỉ kế hoạch của mình, nhưng Trì Thừa Phong căn bản không thèm nghe vào trong đầu.

Anh ta tò mò nhìn chằm chằm vẻ mặt của mẹ mình, nhìn ra được phẫn nộ, có lạnh lẽo, có không cam lòng, nhưng không hề có buồn bã.

Đối với sự cự tuyệt lạnh lùng từ ba, mẹ thực sự không hề buồn bã một chút nào.

Nghĩ đến xuất thần, Trì Thừa Phong bỗng nhiên không nhịn được mở miệng hỏi một câu.

“Mẹ, mẹ có từng yêu ba không?”

Thấy mẹ mình đột nhiên cứng đờ, nghi hoặc nhìn sang mình, Trì Thừa Phong lắc đầu.

“Không có việc gì, đột nhiên con tò mò, tùy tiện hỏi thôi”.

Nhưng hỏi xong, Trì Thừa Phong liền cảm thấy chính mình là một tên ngu ngốc nhất trần đời. Thời đại nào rồi còn muốn quan tâm đến chuyện yêu hay không yêu này.

Bộ dạng Trì Dương không tồi, lớn lên đẹp trai phong lưu, nhưng lại là một tên cặn bã không hơn không kém. Chỉ cần mẹ mình không mù, tuyệt đối không có khả năng đem lòng yêu Trì Dương.

Nghĩ thế nào cũng chỉ có thể là vì tiền mới chịu gả cho Trì Dương.

Nếu như là yêu, cho dù chỉ là một chút ít ỏi đi chăng nữa, bà sẽ không thể nào thể hiện ra thái độ bình tĩnh ung dung đến vậy khi nhìn thấy Trì Dương dẫn người đàn bà khác về nhà.

Giữa quan hệ nam nữ, anh muốn vẻ ngoài của tôi, tôi muốn tiền tài của anh, mỗi người có nhu cầu riêng là bình thường.

Vợ chồng kết hôn với nhau vì tình yêu nhiều khi còn không lâu bền bằng loại quan hệ đôi bên lợi dụng lẫn nhau này.

Từ sau khi Trì Thừa Phong hỏi câu hỏi sau, Đường Lệnh Vi liền không nói một lời, nụ cười đang dang dở cũng cứng đờ.

Anh ta lại tưởng mẹ mình cảm thấy xấu hổ, liền tùy tiện tìm một cái cớ đi ra ngoài hẹn đám hồ bằng cẩu hữu* chơi bời lêu lổng.

*Hồ bằng cẩu hữu: Bè mà không phải bạn, bạn xấu.

Chờ đến ngày hôm sau, hẳn là hai người có thể quên đi một màn xấu hổ này.

Nhưng sau khi anh ta đi rồi, Đường Lệnh Vi vẫn không thể khôi phục thái độ bình thường. Bà ta thẫn thờ ngồi ở trên sofa một hồi lâu, mãi sau mới đứng dậy đi đến phòng sách.

Trên đường đi, trong đầu bà ta vẫn luôn suy nghĩ quanh quẩn về câu hỏi của con trai.

“Từng yêu sao?”

Bà ta lẩm bẩm nhắc lại một lần, như đánh giá mà lặp lại ba chữ này.

Hẳn là từng yêu đi.

Một người con gái một thân một mình lần đầu đi đến thành phố lớn, mặc dù có vẻ ngoài xinh đẹp, nhưng ngược lại càng phải chịu thêm nhiều sự vũ nhục, từ ông chủ cho đến đồng nghiệp đều chỉ muốn chiếm lợi từ bà ta.

Chiếm lợi xong còn mắng bà ta đê tiện, đây là điều không thể chịu đựng nổi.

Khi đó, Trì Dương đột nhiên xuất hiện, phong độ nhẹ nhàng, mỉm cười dịu dàng, nói thích bà ta.

Dạy bà ta học chữ, cho bà ta đánh đàn, đưa bà ta đi du lịch khắp nơi.

Trước đó bà ta làm gì có cơ hội được tiếp xúc với người như vậy, làm sao có cơ hội được biết thì ra hai người hẹn hò cũng có thể đơn thuần vui vẻ như vậy. Thì ra không phải tất cả đàn ông muốn hẹn hò với bà ta đều là vì muốn chiếm tiện nghi của bà ta.

Đương nhiên bà ta sẽ rung động.

Nhưng từ khi nào mà bà ta không còn yêu Trì Dương nữa?

Bang ——

Bà ta đi đến cửa phòng sách, bật đèn lên, lấy ra quyển sách bà ta từng yêu thích nhất từ trên kệ sách.

Tên sách vô cùng đơn giản, chỉ có hai chữ duy nhất, là《 Cô ấy 》.

Đường Lệnh Vi vốn không biết chữ, khi đó cũng chỉ từng được đọc một quyển sách này.

Lại còn là khi mới quen biết Trì Dương, được ông ta dạy đọc từng chữ một. Khi ấy ông ta đặc biệt có kiên nhẫn, mỗi đêm đều cùng bà ta đọc hết một chương.

Nội dung trong sách không hề phức tạp, rất ngắn, chỉ là những câu chuyện vụn vặt bình thường, nhưng lại rất đáng thương.

Câu chuyện kể về một đôi thanh mai trúc mã* thời dân quốc, sau khi vượt qua đủ mọi cửa ải khó khăn để đến được với nhau, người con gái lại đột nhiên qua đời, sau đó người đàn ông không thể gượng dậy nổi, đi theo tự sát.

*Ý chỉ hai người ở bên nhau từ nhỏ tới lớn, sau này đem lòng yêu nhau.

……

Đã bao nhiêu năm rồi bà ta không chạm vào quyển sách này?

Không nhớ rõ là bao nhiêu năm, chỉ biết từ khi gả vào nhà họ Trì, bà ta không chạm vào nó nữa.

Bởi vì từ ngày hôm đó trở đi, Đường Lệnh Vi đã biết, thì ra Trì Dương từng có một đời vợ, người đó là thanh mai trúc mã với ông ta, hai năm trước vừa mới qua đời.

Thì ra 《 Cô ấy 》 chính là Nghê Yểu.