An Nhi thuộc tuýp người say mà không ai biết, bởi cô không bị đỏ mặt khi uống rượu bia.

Cô uống nhiều nhất trong ba người, bấy giờ đôi mắt đã lừ đừ:
"Bố đây thèm vào."
Minh Anh dựa vào Ngọc Lam, ba người như cái móc xích, quấn vào nhau, hơi men nồng nặc cả gian phòng: "Lão cũng đã bốn mươi rồi, bắt lão ăn chay chờ đợi ngày mày gật đầu thì tóc đã bạc nửa đầu rồi."
"Vậy ý mày là tao nên chấp nhận việc lão ôm người khác rồi nói yêu tao à?"
"..." Rõ ràng ý của Minh Anh không phải như vậy, khi nói ra ngoài miệng lại bị hiểu thành cái nghĩa như vậy.

Cách hiểu của An Nhi không sai, vậy là cách nói của cô sai.

Minh Anh đổi sang cách nói khác: "Chỉ dựa vào một câu nói thì đâu xác định được gì.

Người ta chỉ hỏi chai dầu thôi mà, đã hỏi Anh ơi quần của em đâu? đâu."
"Mẹ nó, đợi tới câu đó thì bố đây đã đốt nhà lão thật rồi."
"Còn bảo không ghen?" Minh Anh chồm tới chỉ vào mặt An Nhi lật bài.

"..."
Ngọc Lam cười cười: "Tao không tin lão Phong là tra nam đâu.

Người ta lịch sự đứng đắn thế cơ mà."
An Nhi khịt mũi vỗ tay: "Nói hay quá đi.

Mày mà phân biệt được tra nam thì năm xưa tao với Minh Anh đã không tốn công dằn xếp tên khốn nạn kia rồi."
"..." Ngọc Lam quyết định không thèm khuyên con người cứng đầu cứng cổ này nữa.

Mẹ, đầu con này là đá chứ đâu phải sọ.

Xưa nay tửu lượng của Minh Anh không tốt, cả người đỏ như trái ớt hiểm, nói được dăm ba tiếng chuyện nữa thì cô đã leo lên sofa ngủ mất tiêu, chỉ còn An Nhi và Ngọc Lam ngồi tựa vào nhau.

Ngó qua người bạn bên cạnh, Ngọc Lam cười khổ hai tiếng rồi bắt đầu thì thầm: "Người ta sống nhiều hơn mình mười lăm năm, ăn muối còn nhiều hơn mình ăn cơm, dĩ nhiên chuyện gì cũng sẽ thấu đáo hơn rất nhiều."
Ngọc Lam không giống với Minh Anh, nói chuyện chỉ nói một nửa, phần còn lại để người khác tự hiểu.

"Mày có thích Khải Lộc không?"
Ngọc Lam lắc đầu: "Nói không thì không đúng.

Chỉ có điều không đủ sâu sắc, không phải là kiểu con tim rung động, yêu đương nồng nhiệt."
An Nhi tự ôm lấy ngực mình, cảm giác lúc sếp tổng ôm lấy cô, là lúc con tim cô rung động rõ ràng nhất.

Cô thừa nhận mình đã ghen, vậy thì tình cảm của cô đối với sếp tổng càng rõ như ban ngày.

"Hôm qua tao đã chấp nhận Khải Lộc rồi."
"Suy nghĩ kĩ rồi hả?"
"Thật ra là do tao không nỡ từ chối."
"Mày làm vậy lỡ như cho tới sau này mày vẫn không có tình cảm, thì người ta sẽ càng tổn thương hơn."
Ngọc Lam ngập ngừng một lúc mới lên tiếng: "Nếu mày cũng thích anh Phong, mày nên cho người ta cơ hội."
"Còn có quá nhiều vấn đề tao chưa nghĩ thông suốt được."
Ngọc Lam khoác vai An Nhi, cô nàng cũng đã thấm men say, lời nói nhựa nhựa như kẹo mạch nha: "Nói mày nghe, đối với người như lão tiền là phương pháp giải quyết tiện lợi nhất.

Đây không phải là bênh vực lão hay gì, mà là nhìn nhận ở góc độ khách quan."

"Mày không hiểu, bất kỳ một mối quan hệ nào, cứ liên quan đến tiền là đều biến chất hết."
"Mày mới không hiểu đó.

Mày sợ mắc nợ lão, lão thì sợ mày thiếu thốn.

Thứ lão không thiếu chính là tiền, thứ mày cần chính là tiền.

Ai mà ngờ chó lại chê cứt."
Minh Anh ngồi bật dậy, vỗ tay: "Nói hay quá.

Mày với Khải Lộc còn chẳng đâu ra đâu, mà nói như kiểu thấu hiểu hồng trần vậy."
"...".

Truyện Hot
Với tính cách của An Nhi, cô nhất định sẽ không chủ động tìm Trường Phong để hỏi cho rõ, mà sẽ đợi anh tự mình giải thích.

Thế nhưng, vấn đề là Trường Phong không biết cô giận anh vì chuyện gì, cũng chẳng biết giải thích cái gì.

Nửa khuya, sau khi trở về từ buổi tiệc rượu của tổng giám đốc Hải, Trường Phong vừa về phòng khách sạn đã đẩy cửa ban công ra, mở điện thoại bắt sóng.

Biết người gọi đến là ai, tim An Nhi chệch đi một nhịp, đợi qua ba hồi chuông mới bắt máy:
"Alo."
Mùi cồn như muốn lan tỏa qua đường điện thoại, Trường Phong chau mài: "Em uống rượu đấy à?"
"Sao thế ạ? Chủ nhà, chủ nợ, chủ công ty, bây giờ lại muốn làm chủ cả đời sống sinh hoạt cá nhân của em nữa à?" Rượu vào thân thì gan dạ hơn hẳn.

Lời này nếu là khi tỉnh táo, đến nửa chữ thôi có mướn cô cũng chẳng dám nói.

Cô gái này say xỉn nói năng không biết nặng nhẹ gì cả, Trường Phong bật cười: "Tôi không dám."
"Không dám? Trên đời này có chuyện gì mà tổng giám đốc Đặng Trường Phong ngài không dám chứ? Ngài mắc tôi vào tròng, tôi sở mãi cũng chẳng ra.

Ngài có gì mà không dám chứ ngài sếp tổng?"
"..."
Không nghe đầu dây bên kia đáp lời, đợi tiếng rè rè tín hiệu qua đi, An Nhi líu ríu nói, giọng vừa uất ức vừa tủi thân: "Sếp tổng, anh theo đuổi em, đợi khi em thích anh rồi, anh lại bỏ rơi em như thế.

Anh nói xem, con người anh như vậy có xứng đáng làm đàn ông không?"
Trường Phong vì bị An Nhi giận dỗi mà mượn rượu giải sầu, trong buổi tiệc đã nạp vào không biết bao nhiêu là vang trắng, vang đỏ.

Anh đưa mắt về xa xăm, rít một hơi khí lạnh mà lòng bỗng ấm áp, tuy tín hiệu hơi yếu nhưng chuyện chính vẫn nghe không sót một chữ: "Em vừa nói...!em thích tôi?"
"..." An Nhi biết mình nói hớ, cố gắng dùng lý trí trấn áp cơn men.

"An Nhi, Đặng Trường Phong đã bỏ rơi người hắn yêu khi nào sao tôi không biết thế?" Trường Phong thấy mình không hề say rượu, anh đang say tình, cơn say này kéo dài cũng đã lâu rồi.

Rượu bia không đủ làm An Nhi đỏ mặt, nhưng một câu của sếp tổng đã khiến mặt cô đổi sắc trong chớp mắt.

Cô không đáp lại, xấu hổ ôm chặt điện thoại trong tay.

Trường Phong ho khan vài tiếng, khí trời ở vùng núi lạnh hanh, đứng một chút đã bắt đầu ngứa họng rồi.

"Sếp tổng, anh..."
"Anh Phong, anh làm gì ở đó thế? Sương đêm ở đây lạnh lắm, coi chừng bị cảm giống em đấy nhé." Lại là giọng nói vừa lạ vừa quen hôm qua.


Trường Phong hắng giọng đáp lại: "Mỹ Chi, cô đừng làm phiền lúc tôi nói chuyện điện thoại có được không?"
Mỹ Chi? Giám đốc Mỹ Chi? Giọng cô ấy sao lại khác đến thế? Chả trách An Nhi không nhận ra được, còn tưởng là cô nương nào được sếp tổng tuyển chọn lên núi hầu hạ thánh giá.

Mỹ Chi nhíu mài lườm Trường Phong: "Anh để quên máy tính ở trên xe, em mang đến cho anh, anh làm ơn mắc oán vậy à?" Cuối câu cô còn ho thêm mấy cái.

Trường Phong xua xua tay đuổi Mỹ Chi ra ngoài, tiếp tục nói chuyện điện thoại: "Em còn đó không?"
"Còn..." Giọng An Nhi lí nhí.

"Sao thế?"
An Nhi hơi hổ thẹn, đến cả giọng của giám đốc Chi mà cô cũng không nhận ra.

Người ta nói cấm có sai, khi yêu con mắt nó mù, cái tai nó điếc, cái đầu nó ngu.

Cô điếc cấp độ mấy mà không nhận ra giọng người quen chứ?
"Không có gì.

Sếp đang ở đâu thế?"
Thái độ nhã nhặn của An Nhi đã khôi phục lại, Trường Phong nghe cũng thấy vui.

"Tôi đang đứng ở ban công phòng khách sạn."
"Còn chị Chi?"
"Về phòng rồi."
"..." Chẳng phải vừa nghe tiếng đó sao.

Trường Phong ngờ ngợ ra chuyện gì, tự đánh đố chính mình mà thử giải thích với An Nhi.

Ăng-ten dò trúng đài nào thì hay đài đó vậy.

"Tôi không có thói quen khóa cửa phòng, quen để sẵn cửa như ở công ty.

Mỹ Chi hay đến tìm tôi bàn công việc."
"..." An Nhi không nén được nụ cười, ra là anh đang giải thích với cô.

"Anh nói với em chuyện này làm gì?"
"Đặng Trường Phong nhờ anh nói với em, hắn sợ em hiểu lầm hắn có người phụ nữ khác."
Cô bật cười, hôm nay tín hiệu tốt thật, đến tín hiệu trái tim của cô anh cũng bắt được.

Ba giờ sáng, khi An Nhi và Ngọc Lam còn đang say giấc thì Minh Anh đã lọ mọ tìm đường về nhà.

Cô còn nhiều công việc phải làm trước buổi họp sáng nay.

Khi về đến cổng khu Tân Minh, đèn trong nhà sáng tỏ, lẽ nào cô quên tắt đèn trước khi rời khỏi nhà?
Minh Anh rón rén mở cửa, bên trong phòng khách có tiếng lục đục, cô còn tưởng là trộm, hóa ra là Hải Vinh đang loay hoay với một đống linh kiện điện tử.

"Anh làm gì giờ này thế?"
Hải Vinh đang tập trung cao độ nên không ngẩng đầu nhìn cô: "Sao em không ngủ lại cho tỉnh hẳn rồi hãy về?"

"Em còn công việc chưa làm."
Minh Anh càng đến gần mùi bia rượu càng nồng, Hải Vinh đưa mắt quét qua cô một lượt, cố gắng làm nốt chỗ việc hiện tại rồi đứng dậy đi pha cho cô một ly trà chanh giải rượu.

Minh Anh đi đến chiếc bàn làm việc cạnh cửa ban công, anh đã mang theo nhiều thiết bị sang đây để sửa chữa chiếc laptop nát bấy của cô đây mà.

Chẳng phải đã nói vô phương cứu chữa rồi sao? Đây là muốn chiếc đấu đến hơi thở cuối cùng à?
Hải Vinh mang ly trà chanh đặt lên bàn phòng khách, rồi đi đến đẩy vai cô ngồi xuống, lấy khăn ướt tỉ mỉ lau tay cho cô: "Sao không gọi anh đến đón?"
Minh Anh cười cười: "Anh đến nữa thì xe để đâu?"
"Dù em tỉnh táo nhưng mùi cồn vẫn còn, nhỡ bị giao thông bắt thì phải làm sao? Lần sau phải gọi anh đến, biết không?"
Minh Anh ậm ừ, khi anh lau tay cho cô xong thì chuyền cho cô ly trà ấm nóng: "Uống rồi ngủ một chút đi."
"Anh sửa được chưa?" Cả ngày nay cô không về nhà, không biết anh đã đến sửa từ lúc nào.

Hải Vinh nhướng mắt nhìn mớ hỗn độn kia, đáp: "Anh tìm ra một phương pháp mới, có điều hơi tốn công."
"Thật ra anh không cần phải cố gắng vì nó đâu.

Em sớm đã từ bỏ hi vọng rồi.

Đợi công việc công ty ổn thỏa, em sẽ làm lại cái mới.

Sớm không được thì muộn.

Trước mắt anh cứ lo việc của Đại Dương đi."
Hải Vinh ngồi xuống bên cạnh cô, kéo cô tựa vào vai mình: "Em tốn bao nhiêu tâm huyết để làm ra nó, nói bỏ là bỏ vậy sao?"
"..."
Thấy cô ngày đêm chạy đua cùng thời gian, khó khăn lắm mới hoàn thành, vậy mà công sức lại như đổ sông đổ bể, anh dù có mò kim đáy biển cũng phải giúp cô khắc phục cái hậu quả không đáng có này.

Hơn nữa, nhìn cô vất vả thức trắng nhiều đêm, đến mức thân thể nhỏ nhắn có dấu hiệu hao mòn, anh rất đau lòng.

Việc anh làm được anh sẽ cố gắng, dù chỉ có một phần trăm khả năng anh cũng thử.

Bình minh dần ló dạng, Minh Anh cũng đã làm xong giấy tờ phân bố bổ sung để giao cho bộ phận hành chính và bộ phận kinh doanh triển khai xuống các nhà xưởng sản xuất trong tháng tám tới.

Minh Anh vươn vai uốn éo mấy cái, xoay đầu nhìn thấy Hải Vinh vẫn còn đang miệt mài với máy móc.

Cô đi đến bên cạnh anh, anh liền đưa tay lên xem đồng hồ: "Em ngủ nửa tiếng đi rồi dậy ăn sáng."
"Anh cố chấp quá." Không phải cô không tin tưởng vào tay nghề của Hải Vinh, mà là vì cô cảm thấy không còn hi vọng gì với cái máy tính cũ.

Hải Vinh lắp ráp các bộ phận máy lại vào một cái vỏ máy mới, ghim chui, cắm sạc, mở nguồn.

Minh Anh nín thở chờ đợi, Hải Vinh nét mặt vô cùng tự tin, ngẩng đầu nhìn cô, mỉm cười: "Thưởng gì cho anh đây?"
Máy còn chưa lên nguồn đã vội vã đòi thưởng: "Anh thích gì thì thưởng đó."
Và máy tính lên nguồn thật.

Minh Anh há hốc mồm, không tin được là cái laptop xém nát thành tro, hồn phi phách tán của cô vậy mà còn có thể cải tử hoàn sinh.

Hải Vinh thực hiện một loạt các thao tác chuyên môn, dò tìm dữ liệu về bản kế hoạch của Minh Anh, nhanh chóng sao chép nó vào thiết bị ổ cứng di động, máy tính một lần nữa ra đi, không một lời trăn trối.

Minh Anh khó hiểu nhìn anh: "Vậy là sao?"
Hải Vinh nhướng mài, vẻ như Là vậy đấy!, không đáp lời cô mà đi đến cái bàn chỗ sofa, mở chiếc laptop cô đã dùng trước đó, mang thiết bị ổ cứng di động kết nối vào, di chuyển dữ liệu, hàng loạt tệp dữ liệu hiện ra trên màn hình.

Minh Anh đến thở cũng không dám thở mạnh, chỉ dám lẳng lặng bên cạnh theo dõi.

Đợi qua vài phút, Hải Vinh mở bản kế hoạch tâm huyết của cô bày ra trước mắt: "Có phải nó không?"
Minh Anh vui đến nổi muốn nhảy lên trời, mừng rỡ ôm lấy cổ anh nhảy tưng tưng, dáng vẻ của Minh Anh bảy năm trước đã xuất hiện trở lại: "Hoan hô Dương Hải Vinh, anh quả nhiên là thiên tài.

Yêu anh chết mất."
Hải Vinh vòng tay đỡ lấy lưng cô, Minh Anh phấn khích không dừng lại được, sau đó bị mất trớn khiến cả hai đều lật nhào ra sàn nhà.


Khi dần định thần lại, Minh Anh đang nằm trên ngực Hải Vinh, cảm giác to lớn và vững chắc.

Cô xấu hổ, luống cuống tay chân tìm cách ngồi dậy lại bị Hải Vinh ôm chặt vào lòng.

Mặt Minh Anh tuy hết rượu nhưng vẫn đỏ, cô khép nép kê đầu vào ngực anh, nằm ngoan ngoãn như con mèo nhỏ.

Hải Vinh âu yếm cô trong vòng tay, trên môi nở một nụ cười mãn nguyện rồi thì thầm chỉ mình anh nghe thấy: "Anh yêu em."
"Anh nói gì vậy?"
Hải Vinh siết chặt tay: "Không có gì, ngủ một chút đi."
Minh Anh ngẩng đầu nhìn anh đang nhắm mắt, vả như đã ngủ rất sâu, trong lòng cô hơi xót xa, thời gian này anh vất vả quá.

Mặt trời sáng tỏ, An Nhi vứt bỏ tàn cuộc lại cho Ngọc Lam rồi ba chân bốn cẳng chạy về nhà sửa soạn đi làm.

Đến công ty, không khí ngột ngạt toàn là mùi kì thị không hề giảm đi, trong lòng An Nhi bất mãn rất nhiều, thầm nghĩ không biết khi nào thì đám người này chịu thông suốt đây.

Vừa lên đến tầng một, Vĩ Hoàng như đã đợi từ lúc nào, nhìn thấy cô anh vui vẻ vẫy tay chào.

An Nhi không dành cho anh sự chán ghét ra mặt, chỉ là thấy giận dỗi vì chuyện của Ngọc Tư.

Suy cho cùng thì người không liên quan gì đến chuyện tình cảm của bọn họ cũng bị họ làm cho khổ tâm rất nhiều.

"Anh có hẹn với giám đốc Nghĩa à?"
Nghĩ lại tình cảnh của ngày hôm đó, Vĩ Hoàng luôn muốn tìm cô giải thích một lần nữa, nhưng lại bị quá nhiều công việc kéo chân, đến hôm nay mới có thể trực tiếp đi tìm cô.

"Không có.

Tôi đợi em."
Đến tận ổ mà đợi cũng đủ thấy quyết tâm của người bạn cũ này mạnh mẽ thế nào.

Có muốn từ chối cũng không được.

An Nhi lướt qua thân hình cao lớn của anh, trực tiếp đi vào phòng cất đồ đạc, sau đó quay trở ra: "Ở đây nói chuyện không tiện, chúng ta đi chỗ khác nói đi."
Sau chuỗi ngày mưa là những ngày nắng đẹp, khí trời trong lành khoan khoái, có thể vỗ về cho tâm trạng không mấy thoải mái của vài người.

Màu áo An Nhi hòa với màu nắng, nhẹ nhàng mà thanh thoát, Vĩ Hoàng yên lặng ngắm nhìn cô một lúc thì mỉm cười:
"Dạo này em thế nào?"
Đối diện với người mang sắc vóc hoàn mĩ, từ gương mặt đến thân hình đều không có chỗ nào chê, An Nhi chỉ biết lắc đầu trong tâm, giá như bản tính có thể tỉ lệ thuận với ngoại hình, thì đây chính là tượng đài nam chính với hào quang tỏa sáng trong truyền thuyết.

"Tôi vẫn ổn.

Công việc và đời sống xã hội đều rất tốt."
"..."
"Anh đã liên lạc được với Ngọc Tư chưa?"
Vĩ Hoàng bất lực lắc đầu: "Từ ngày cô ấy bỏ đi, tôi không liên lạc được."
"Người muốn tìm cách, người không muốn tìm lý do."
Lời châm biếm rót và tai, Vĩ Hoàng không cách nào né tránh được: "Xin lỗi đã làm ảnh hưởng đến em."
An Nhi lia tầm nhìn thẳng về phía anh, gương mặt sắt lạnh: "Vĩ Hoàng, chúng ta nhắc lại chuyện cũ một chút nhé."
"..." Chẳng phải lần trước cô hậm hực bỏ đi, mắng anh ăn no rửng mỡ nhắc kỉ niệm xưa sao?
"Chúng ta không nói về tình cảm, chúng ta nói về bản tính."
Vĩ Hoàng càng nghe càng không hiểu: "An Nhi, em càng lúc càng khó hiểu."
Khi gặp lại, anh chỉ nhận thấy cả ba người họ đều thay đổi, chính là tính cách đảo lộn, người này mang dáng vẻ của người kia, người kia mang nét của người nọ.

Bây giờ, An Nhi trước mặt anh vừa giống Minh Anh của sau này, vừa giống Ngọc Lam của bảy năm trước, nói chuyện khó hiểu.

"Người khó hiểu chính là anh.".