Nghĩ là phải làm ngay, An Nhi quyết định leo lên tầng ba tìm sếp tổng nói chuyện một lần cho rõ ràng, để không phải vì chuyện này mà kì kèo nữa.
Cửa thang máy vừa mở ra, Thanh Nga hơi ngạc nhiên vì sự xuất hiện của An Nhi.
Đành rằng vừa gặp ban sáng, nhưng đột ngột chạm mặt thế này thì giật mình cũng đúng.
"Em định tìm sếp tổng à?"
An Nhi trố mắt nhìn Thanh Nga, vẻ như Sao chị biết?.
Thanh Nga bước ra khỏi thang máy, nhìn trước ngó sau rồi nói: "Tìm chỗ nào đó nói chuyện đi."
An Nhi gạt qua dự định ban đầu, theo chân Thanh Nga đến phòng trà của công ty, nơi chủ yếu dùng để tiếp khách hoặc để khách ở chờ.
Thái độ của Thanh Nga vừa dửng dưng vừa lạnh nhạt, thế nhưng An Nhi tuyệt nhiên không ngửi được bất kì mùi sát khí nào.
Nếu là trước đây, chỉ cần thấy mặt An Nhi thôi thì Thanh Nga đã tỏa ra mùi thuốc súng nồng nặc rồi.
Bên ngoài mưa rơi rí rắc, thời tiết lạnh lẽo, Thanh Nga tự tay pha cho An Nhi một tách trà nóng, đưa tận tay cho cô: "Hình như chị chưa mời em uống nước lần nào."
"Đúng ra phải là em mời chị mới đúng."
Thanh Nga hơi cười, hàng lông mài giãn ra, cô nếm một ngụm trà, rồi nói: "Chị xin lỗi vì trước đây hà khắc với em."
Bàn tay đang nâng ly trà của An Nhi cứng đờ, nhất thời bị ngưng đọng, cô không biết nên đáp lại thế nào.
Thanh Nga không phải kiểu người có thể nói ra những lời đó.
Vả như thà chị ta mắng cô, còn dễ nghe hơn mấy lời có tính chất dọa người này.
Thanh Nga vẫn mang một nét mặt nghiêm túc: "Trước đây chị không thích em, nên mới luôn đối đãi không công bằng với em.
Tại đây chị xin lỗi em một câu." Nói xong cô cụng ly trà với An Nhi, rồi tự mình uống một ngụm.
An Nhi lớ ngớ không hiểu mô tê gì cả, dữ liệu nạp vào hiện không thể mã hóa được.
Nơ-ron thần kinh của cô không cảm ứng kịp với sự thay đổi chóng vánh của trưởng phòng.
Thanh Nga không quan tâm biểu cảm của An Nhi mà nói tiếp: "Cho đến bây giờ, chị thật sự cũng không có cảm tình với em.
Nhưng chị không ghét em."
"..." Nói ghét còn nghe hay hơn với ba chữ không cảm tình luôn á.
"Nghe nói em đã chạy tới chỗ sếp tổng để đòi lại công bằng cho chị à?"
Lúc này An Nhi mới đáp: "Cũng không hẳn.
Em chỉ muốn hỏi cho ra lẽ thôi."
Thanh Nga hơi cười: "Chị còn chẳng dám tự mình lên tiếng."
Nói về thâm niên bế quan tu luyện ở công ty Núi, tu vi của Thanh Nga đã đủ để đè bẹp một gương mặt mới non choẹt như An Nhi.
Vậy mà cô phải đợi An Nhi chạy đi đòi công bằng cho mình, từ đó càng thấy rõ bản thân cô yếu kém ở mặt nào.
An Nhi nặn mãi không ra được nụ cười giả trân nào: "Chị đột nhiên gọi em ra đâu phải chỉ nói mấy chuyện vẩn vơ này đúng không?"
"Đúng vậy."
An Nhi gióng tai lên, chờ đợi.
"Gần đây chị mới biết được em và sếp tổng là loại quan hệ gì.
Chị đã hiểu lầm hai người một thời gian khá dài."
"Là ai nói cho chị biết thế?"
"Chắc chắn không phải từ miệng sếp tổng."
"..." Không lão thì là ai? Lý Phi?
An Nhi im lặng, chuyện chính vẫn còn chưa nghe đến.
"Chị gắn bó với công ty Núi đã lâu, dĩ nhiên không chỉ để làm công ăn lương, an phận thủ thường.
Vốn dĩ chị rất tức giận vì đã bị điều đi vô lý, nhưng lại không dám thể hiện sự tức giận ra bên ngoài."
So với An Nhi, người thường xuyên quạu quọ như chị ta phải là người gõ cửa phòng sếp tổng đầu tiên chứ nhỉ?
"Chị sợ sếp tổng đuổi việc à?"
"Con nhỏ này.
Cái gì gọi là bằng mặt không bằng lòng, em còn không hiểu hả? Ghét mấy cũng phải giấu.
Người trả lương cho mình ngoài mặt phải xem là tiên là phật, trong lòng mắng ma mắng quỷ thì tự mình biết."
"Sao chị ghét em lại thể hiện rõ thế? Còn sợ mọi người không biết chị ghét em nữa.
Cả công ty ai cũng biết em là con ghẻ của chị luôn đó."
"..."
"Không sao, bản mặt này của em cũng không mỏng lắm.
Chị mắng em ba năm qua cũng đủ rồi.
Bây giờ đến lượt em mắng người khác."
Thanh Nga vả vào vai An Nhi một cái rõ đau, buồn cười không nhịn được: "Chị muốn nói chuyện nghiêm túc, em đừng có bày cái bộ dạng càn rỡ đó ra."
Nghĩ lại thì cô và An Nhi chưa từng nói chuyện nghiêm túc một lần nào.
Hầu như chỉ cần thấy mặt là cô đã mắng An Nhi từ chuyện lớn đến bé, không tha lần nào.
Ngẫm mới thấy bản thân đối với cô nàng hết mực quá đáng.
An Nhi là người bắt nhịp khá chậm, có điều ý tứ của Thanh Nga cũng không có quá khó hiểu đi.
"Thật ra chị càng mắng em càng khiến em nung nấu ý chí phục thù.
Cho nên em mới nỗ lực làm việc để chị không còn cớ mắng em.
Nhờ vậy mà em luôn tiến về phía trước, không mắc sai lầm.
Vì em sợ lỡ sơ hở là chị bới móc em ngay."
Với cách nói chuyện không kiêng nể kiểu này, Thanh Nga nhất thời hơi lúng túng trong việc tìm cách tiếp chiêu.
"Con nhỏ này, nói năng kiểu gì vậy?"
"Chị nói thật thì em cũng nói thẳng còn gì.
Chị đã ghét em mà còn muốn em trong lòng thầm bái phục kính yêu chị à? Em đâu phải thánh."
"..."
An Nhi đặt tách trà xuống bàn, quay hẳn người sang phía Thanh Nga, giọng điệu ba phần nghiêm túc bảy phần cà chớn: "Hôm nay có cơ hội sẵn đây em nói luôn nhé.
Bản tính con người của chị đâu phải xấu, là người khẩu xà tâm phật.
Chị cứ tạo cho mình bộ lông nhím như vậy làm gì? Nói thật thì dù em biết chị tâm địa không xấu, thì với cái mặt khó ở lúc nào cũng muốn cắn người của chị không ai ưa nổi đâu.
Chị về bến bờ mới nhớ nền nã hơn nha, không thôi bị trả về phòng thị trường tụi em không ai dám nhận đâu."
Nghe An Nhi phê phán mình đến mức không biết nên cười hay nên quạu nữa.
Con bé này nói chuyện không nể nang một chút nào.
Bây giờ cô tức giận thì là có tật giật mình, mà không quạu thì cũng ngầm thừa nhận lời An Nhi là đúng.
Nói sao đi nữa thì sự thật cũng quá rõ ràng.
Thanh Nga nghe nói đến sếp tổng mà cô nàng còn dám tông cửa vào mắng lão một trận thì trưởng phòng như cô có xá gì.
Lại còn mắng vì cô nữa, xem như cô niệm chút tình nghĩa gắn bó trước đây, tuy cái tình nghĩa này không mấy đậm đà, nhưng vẫn tính là có đi để còn niệm.
Thế là cô đánh sang chuyện chính:
"Chị gọi em đến đâu phải nói chuyện này."
"Vậy là chuyện gì ạ?"
Thanh Nga tằng hắng rồi nói: "Chị nghe nói em nghỉ việc hai tuần để phản đối vị trí trưởng phòng thị trường.
Chị được cử đến đây để giải thích rõ mọi chuyện với em."
Xem biểu cảm của Thanh Nga thì đúng là không được tình nguyện cho lắm.
An Nhi cười cười: "Là sếp tổng bảo chị đến nói với em à? Thật ra em cũng định tìm sếp tổng để hỏi cho ra lẽ."
"Em cũng biết chị trước nay đều làm việc ở phòng thị trường, nhưng chuyên ngành chị tốt nghiệp lại nghiêng về quản lý, quản trị.
Việc sếp tổng điều chị về ban hành chính là có nguyên do, anh ấy muốn đưa chị về đúng chuyên môn."
"..." Tốt nghiệp ban quản trị mà lại dìu dắt phòng thị trường bấy nhiêu năm, năng lực của Thanh Nga đâu chỉ nằm ở cái bằng chứ.
Không biết thì thôi, đã biết rồi An Nhi càng thấy nể phục chị ta.
"Năm sau Mỹ Chi sẽ chuyển công tác sang nước ngoài, nhưng việc này còn chưa chắc chắn, không thể công khai với mọi người.
Đợi khi mọi thủ tục của cô ấy hoàn tất, thông báo sẽ được phổ biến cho tất cả nhân viên trong công ty."
"Sao chị ấy lại đi?" Giám đốc phòng hành chính Mỹ Chi là người đã vào sinh ra tử với sếp tổng từ khi mới thành lập công ty đến bây giờ.
Thậm chí cô còn nghe Mỹ Chi nắm trong tay số cổ phần không nhỏ của công ty Núi, nói đi là đi vậy sao?
"Chuyện đó chị không rõ.
Chỉ biết việc cô ấy sẽ đi là một sớm một chiều."
"Vậy thì có liên quan gì đến việc điều chị đi?"
"Sếp tổng đã dự tính sẵn chị sẽ thay thế Mỹ Chi ngồi vào ghế giám đốc hành chính, nên mới tạm thời điều chị qua tiếp xúc công việc từ bây giờ." Nét mặt Thanh Nga khi nói đến đây đã thả lỏng hết cỡ.
"..."
"Còn phòng thị trường ngoài em ra không ai có đủ năng lực gánh vác, nếu không là em thì không thể là ai khác."
Thanh Nga ngưng một chút, ngó xem biểu cảm của An Nhi rồi nói tiếp: "Lâm Minh tuy vào trước em hai năm, nhưng cậu ta làm việc không đủ chu đáo, lại không dám mạo hiểm.
Phước Hào vào cùng lúc với em, nhưng bản tính hời hợt, làm việc không nhiệt tình.
Còn lại đều là người mới, em nghĩ xem ngoài em ra thì còn ai? Cho dù chị đây không thích em, ghét em tới mức nào, nhưng suy nghĩ về lợi ích chung, chị cũng tán đồng em thay chị ngồi vào ghế trưởng phòng."
Giọng điệu cùng ánh mắt của Thanh Nga hoàn toàn chân thật: "Vậy sao đến hôm nay chị mới nói với em?"
Thanh Nga thoáng chốc quay lại với dáng vẻ ngang ngạnh trước đây: "Chị đã nói là chị được cử đến để giải thích cho em hiểu.
Em nghĩ chị khi không muốn nói chuyện với em lắm hả?"
"..." Mẹ, vẫn ghét như ghét cứt thế à?
Thấy An Nhi dường như vỡ lẽ, Thanh Nga liền bày ra vẻ mặt hòa nhã: "Thật ra chị cũng chỉ mới biết thôi."
"Nếu không ai bảo thì chị có nói cho em không?"
"Không."
"..."
Thanh Nga vẫn còn ôm hận chuyện sếp tổng vì cô mà cắt giảm đợt tăng lương vừa rồi của cô, hỏi sao cô mãi vẫn không yêu thương An Nhi nổi chứ? Muốn trách chỉ nên trách sếp tổng thôi.
Trước khi rời đi, Thang Nga đã căn dặn An Nhi đôi điều, truyền đạt cho cô vài kinh nghiệm xương máu.
Sau cùng An Nhi chốt hạ với Thanh Nga một câu: "Đường dài mới biết ngựa hay, em chưa đi mà đã ngựa đã ngã rồi.
Chị bảo em nên mua con ngựa khác, hay là chạy bộ đây?"
"..." Thanh Nga lười tiếp chiêu, ngoảnh đít bỏ đi một nước không quay đầu lại.
Quan hệ hai người vẫn chưa thân thiết tới mức cùng nhau nói chuyện phiếm đâu.
Sếp tổng đã căn dặn thì cô mới đến, chứ cho dù trong lòng cô thật sự thấy có lỗi cũng không đến mức phải giáp mặt giải thích thế này.
Cứ nghĩ tới An Nhi cô đã hiểu lầm sếp tổng, còn cho rằng lão vì cô mà trừng phạt Thanh Nga, rồi đá cô nàng đi không thương tiếc để nâng đỡ cô, thì cô chỉ có nước đào lỗ chui xuống cho đỡ quê thôi.
Minh Anh nói không sai, người làm ăn lăn lộn thương trường như lão, làm gì cũng có tính toán, đâu thể mang chuyện công như vậy ra đùa cợt được.
Chỉ có cô trẻ trâu, cứ vịn mãi vào việc lão thích cô mà suy diễn đủ thứ.
Bây giờ sự thật trước mắt thì ai nhục đây? Có phải là cô tự làm tự chịu không?
Nói đi cũng phải nói lại, nếu lão chịu nói chuyện này ra sớm hơn thì cô đâu cần phải làm cho mọi chuyện rối tung rối mù lên như thế.
Lại còn báo hại cô nghỉ việc hai tuần để trốn tránh, kết quả mất một nửa tiền thưởng cuối năm.
Thật là nản mà.
Cuộc họp thứ hai trong ngày đã đi đến hồi kết thúc, Minh Anh dù bên trong mệt mỏi bao nhiêu, thì bên ngoài vẫn là vẻ lãnh đạm nghiêm nghị như thường lệ.
Cuộc họp nhỏ của phòng kinh doanh do cô chủ trì, đã hai tiếng đồng hồ trôi qua, thấy ai cũng đã sơ cờ, cô liền cho mọi người tan ca, nghỉ trưa.
Trở về phòng làm việc, Minh Anh nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi ở bàn của cô.
Nếu là người khác, cô chắc chắn sẽ tức giận, nhưng người này là Hải Vinh, cô không tức giận nổi.
Nói đúng ra thì Hải Vinh chính là ngoại lệ của cô.
"Không phải anh còn có việc bận sao?"
"Cơm trưa cũng phải ăn mà." Hải Vinh ló đầu khỏi màn hình máy tính, hướng đến Minh Anh đang ngồi ở bàn sofa.
"Anh đến chỗ Ngọc Lam chưa?"
"Cô ấy hẹn vào buổi chiều."
Minh Anh không đáp lời anh, tiện tai với lấy một chai nước khoáng, ngã người về sau, bổ sung một chút nước.
Hai cuộc họp trong một buổi sáng cô đã nói để khan cả tiếng rồi.
Hải Vinh ngắm nhìn Minh Anh một lúc, dáng vẻ gắng sức của cô thật khiến anh đau lòng.
Sau khi bàn giao công xưởng, thanh toán đầy đủ, đáng lý là phải đến chỗ Ngọc Lam, nhưng anh không yên tâm nên đã chạy đến xem chừng Minh Anh một chút, rồi hẹn với Ngọc Lam lại vào buổi chiều sẽ đến.
Đúng như anh dự đoán, tinh thần lẫn sắc thái của cô đều không tốt.
Đàn ông như anh thức dăm ba đêm cũng là lẽ thường, nữ tử yếu ớt như cô sức đâu mà làm việc nữa.
Anh đi đến ngồi bên cạnh cô, giúp cô tém bớt tóc thừa trên mặt về sau gáy:
"Đi ăn cơm trưa đi."
Minh Anh quay sang lắc đầu với anh: "Em còn công việc chưa làm xong.
Anh ăn đi."
Hải Vinh nheo mắt nhíu mài, biểu thị sự bất bình: "Em đày đọa cái bao tử của mình cũng vừa thôi chứ."
"Nói như kiểu anh đối xử tốt với cái bao tử của anh lắm vậy." Minh Anh bĩu môi.
"..." Cái thân hình mảnh khảnh này của anh là do cơ địa, đâu phải do anh kén ăn.
Minh Anh không nhìn anh nữa, cô ngã đầu lên thành ghế, sau đó từ từ dịch về phía anh, cuối cùng ngã lên vai anh: "Cho em dựa một chút."
Dĩ nhiên là Hải Vinh rất sẵn lòng.
Anh đưa tay nắm lấy bàn tay cô, xoa x0a nắn nắn.
Loại hành động ám muội mà bạn bè không ai dám làm lại bị cặp bạn bè trên tình bạn dưới tình yêu này làm hết.
"Bây giờ mình gì của nhau ấy nhỉ?"
Hải Vinh sững người một lúc, rồi cúi đầu nhìn cô gái đang tựa vào vai mình, hai mắt lim dim: "Em thấy mình giống loại quan hệ gì?"
Minh Anh lại lắc đầu, khiến cô trượt ra khỏi vai anh, Hải Vinh liền dùng tay kia giữ lấy để cô không bị ngã.
Người cô bây giờ giống như mất đi nửa phần công lực vậy.
Cô không tựa vào anh nữa, mà từ từ ngồi thẳng dậy, nhìn thằng vào mắt anh: "Em không thấy."
Qua một lúc, cô quay đi: "Mà thôi đi, bây giờ không thích hợp để nói mấy chuyện này."
Ai đó không đáp lời, cũng chẳng có một thái độ biểu thị nào.
Minh Anh tâm tình không tốt, tự chấn chỉnh lại mình, đứng dậy vuốt gọn lại đầu tóc: "Đi ăn nhanh rồi còn về làm việc nữa."
Hải Vinh chẳng nói thêm một câu, trực tiếp cùng cô đi ra khỏi phòng.
Khi hai người rời khỏi công ty, đã có một ánh mắt sắc lẽm dõi theo, biểu tình vô cùng phức tạp.
Vẻ như người này nhìn Hải Vinh không thuận mắt.
Bữa ăn trưa trôi qua không mấy vui vẻ.
Minh Anh vừa ra khỏi Vạn Hoa thì bộ dạng mệt mỏi lập tức xuất hiện, cả người uể oải, thần sắc kém cực kì.
Hải Vinh làm việc thâu đêm đã quen, suốt bảy năm ở nước ngoài có tuần anh còn chẳng ngủ được mấy giấc, loại cực khổ này với anh chỉ là một loại trải nghiệm nhẹ nhàng.
Còn đối với Minh Anh, vẻ như nó đang từng bước rút cạn sinh lực của cô vậy.
Mấy ngày không gặp mà cô đã vùi mình làm việc tới mức thân tàn ma dại như vậy rồi.
"Minh Anh, hay em về nhà nghỉ ngơi đi."
Cô lắc đầu, ráng nuốt xuống miếng cơm như nuốt trấu: "Đợi qua vài hôm nữa công việc của công ty đâu vào đấy thì em sẽ tự biết nghỉ ngơi."
"Cơ thể cũng có cơ chế tự động.
Em mà làm việc quá sức nó sẽ tắt nguồn đấy."
Minh Anh bật cười, người làm việc máy móc như anh đến nói chuyện cũng toàn là máy móc: "Em là người, đâu phải robot."
"Vậy là em không biết rồi.
Sức chịu đựng của con người kém hơn robot rất nhiều."
"..." Minh Anh thật muốn thừa nhận mình là robot trong trường hợp này.
"Lát nữa anh đưa em về nhà nhé."
Minh Anh lười đôi co với anh, mà tất nhiên là cô không đồng ý thỏa hiệp, liền lảng sang chuyện khác: "Gần đây Kiến Ninh thế nào? Có đến tìm anh không?"
"Có.
Nó đang muốn mở phòng tranh."
Giọng điệu này giống như vừa bị mất tiền, Minh Anh đoán già đoán non trong đầu, lại bị Hải Vinh đoán trúng suy nghĩ của cô: "Em nghĩ đúng rồi đấy.
Anh đã cho nó mượn tiền."
"..." Thế nào gọi là lá lành đùm lá rách? Hải Vinh anh hiện tại còn chẳng bằng cái lá nát nữa mà còn đi giúp em trai mở phòng tranh.
"Bạn bè nó không ai dám bỏ vốn ra, âu cũng hết cách."
"Anh cũng đã hơn gì cậu ấy đâu."
"Hộ tịch của anh còn có thể vay ngân hàng.
Nó thì không."
"..." Hóa ra người xa xứ chẳng bao lâu lại bứng bỏ gốc cội à? "Đã vậy thì sao Kiến Ninh còn về đây? Ngành hội họa trong nước không được thịnh cho lắm."
Hải Vinh bày vẻ không để tâm lắm, tiếp tục ăn, không muốn nói đến chuyện này nữa.
Minh Anh bắt nhịp rất nhanh, thấy biểu cảm của anh không tốt thì đổi sang chủ đề mới mẻ hơn: "Kế hoạch thiết kế nhãn hiệu và logo đến đâu rồi?"
"Nghi Đình đang trong thời kì thi cử, anh định đợi em ấy thi xong mới nhờ vả."
"Càng lúc em thấy nó giống em ruột anh hơn đấy."
Hải Vinh hơi cười: "Anh còn có ý định xa hơn, vẫn còn trong thời gian bàn bạc.
Phải đợi Nghi Đình thi xong mới bàn tiếp được."
"Nói như kiểu bí mật giữa hai người em không được biết vậy?"
"Nghi Đình bảo anh khoan hãy cho em biết.
Sợ em sẽ phản đối."
"Đã vậy thì em phản đối ngay luôn."
"..."
Hết giờ nghỉ trưa, trời cũng đã tạnh mưa, Hải Vinh đưa Minh Anh trở về công ty thì từ giã ra về.
Trước khi rời đi anh đã pha sẵn cho cô một viên sủi Vitamin C, ít nhiều cũng sẽ hỗ trợ sức lực cho cô trong ngày hôm nay.
Xuống đến sảnh công ty, Hải Vinh bị một người đàn ông giữ lại:
"Cậu Hải Vinh, không biết cậu có đang vội không, tổng giám đốc chúng tôi muốn mời cậu nán lại trò chuyện đôi chút."
Hải Vinh đã đoán ra được lại ai, anh không từ chối mà lập tức nhận lời.
Anh được trợ lý Phúc đưa đến phòng chờ gặp mặt ông Văn.
Đã rất lâu rồi anh không gặp lại người này, ân oán năm xưa anh đã không nghĩ tới từ lâu, đột nhiên ông ấy muốn tìm anh, chắc không chỉ là để hỏi thăm sức khỏe.
"Chú Văn, đã lâu không gặp chú." Hải Vinh kính cẩn cúi đầu chào ông.
Ông Văn ngồi ở bàn, nét mặt không được niềm nở, giọng điệu bảy phần châm biếm pha thêm vài phần chán ghét: "Ai là chú của cậu?".