Mạc Phi Nhi thấy mình điên rồi, thực sự điên rồi.

Bị anh ta đối xử tàn nhẫn như vậy mà vẫn chờ anh về, thấy anh không về, không dứt được lòng mà gọi cho anh.

Nghe anh đang gây sự đánh nhau ở bar lại bồn chồn chạy đến đưa anh về.
Mạc Phi Nhi bị khung cảnh trước mắt làm cho hoảng sợ.

Quán bar bị đập phá tanh bành, thủy tinh vung vãi trên sàn, bàn ghế cũng bị xô ngổn ngang.

Cô bồi thường cho chủ quán xong, quay ra nhìn người đàn ông ngồi lặng trong góc tường.
Mạc Phi Nhi chật vật đỡ anh vào trong xe.

Một mùi tanh thoảng thoảng trong không khí, Mạc Phi Nhi nhẹ nhấc tay anh lên, bàn tay anh cũng đang cháy máu.

Thì ra hôm nay cả anh và cô đều bị thương Mạc Phi Nhi khẽ cười khổ.

Lấy chiếc khăn mùi soa trong túi, cô đưa lên băng bó giúp anh.
Hàn Tuấn Thiên chăm chú nhìn khuôn mặt của người con gái trước mặt.

Cô khẽ chau mày, lo lắng nhìn vào bàn tay anh.

Bàn tay cô rất nhỏ, cô chạm cũng rất nhẹ nhàng như sợ anh đau.
Mùi hương hoa hồng lại xoa dịu nỗi đau trong anh.

Nhìn đôi môi đỏ của cô đang mím lại, Hàn Tuấn Thiên có ý nghĩ muốn giãn nó ra.
Anh nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, hai tay ấm áp chạm lên gò má cô, anh cười dịu dàng: “ Đừng mím môi khó chịu được không?”
Mạc Phi Nhi sững sờ nhìn nụ cười của anh.

Anh đang cười với cô hay đang nhầm cô thành người phụ nữ nào khác.

Cô không muốn nghĩ nữa, thực sự không muốn nghĩ nữa.

Hôm nay cô cố chấp nghĩ rằng người anh đang nghĩ đến là cô, anh đang dành ánh mắt, nụ cười cho cô.

Mạc Phi Nhi chủ động xô anh vào bên kia ghế ngồi, vòng tay ra sau cổ anh, môi áp vào môi anh.
Hai hang nước mắt lăn dài trên gò má.

Khi yêu, con người ta trở nên thật hèn mọn! Hàn Tuấn Thiên sững người hồi lâu trước hành động đột ngột của cô.

Chẳng phải cô đã có bạn trai rồi sao? Tại sao lại hôn anh, tại sao lại khóc? Hàng vạn câu hỏi nảy sinh trong đầu anh.

Khi Mạc Phi Nhi dè dặt vươn đầu lưỡi ra, Hàn Tuấn Thiên không còn làm chủ bản thân được nữa.

Mặc kệ cô hôn anh vì lí do gì, hôm nay thực anh cũng không muốn nghĩ tới nữa.
Nhớ đến cảm giác thơm ngọt lần đầu hôn cô trong xe, anh không khỏi khao khát nhiều hơn, đưa tay vòng ra sau lưng cô, siết mạnh cô vào lòng.
Lúc Hàn Tuấn Thiên tỉnh lại trời cũng đã sáng hẳn, đầu nặng trịch, anh khó khăn mở mắt nhìn lên trần nhà.

Đây không phải phòng mình! Nghĩ vậy Hàn Tuấn Thiên bàng hòang tỉnh dậy.

Tiếng nước chảy trong nhà tắm minh chứng cho căn phòng không chỉ có mình anh.

Đêm qua anh đã mơ một giấc mơ rất lạ.

Anh và thư ký của mình lại đi quá giới hạn.

Anh hôn cô rất sâu, cơ thể cô mềm mại, hương thơm cũng vô cùng quyến rũ.

Ôm cô trong lòng, cơ thể anh cũng bắt đầu rục rịch.

Thế là biến bị động thành chủ động.

Hai cơ thể trần trụi dây dưa đến gần sáng cũng không rời.
Nhớ lại xúc cảm mình ở trong cô, cô thật nhỏ, cũng rất chặt, Hàn Tuấn Thiên cũng bị cơ thể cô mê hoặc.

Thế nên không hết lần này đến lần khác muốn cô, vào sâu hơn trong cơ thể cô.

Đến lúc lên đến cao trào, anh lại không kìm được lòng mà phun vào trong cô.
Nghe tiếng rên nhỏ mê hoặc của cô, anh thỏa mãn nằm xuống kéo cô vào lòng.

Thì ra… tất cả chỉ là mơ.

Trên người ăn vẫn còn mặc một chiếc áo khoác tắm.

Chăn ga cũng trải phẳng phiu, dưới chân giường cũng không có quần áo vứt ngổn ngang như thường lệ.
Hàn Tuấn Thiên nhủ trong lòng: “May quá, may chỉ là mộng xuân.”
Anh không bao giờ gặp phụ nữ khi không tỉnh táo cũng vì sợ sẽ không khống chế được mình mà làm ra sai lầm.

Đó cũng là lí do vì sao tối hôm đó anh trở về công ty mà không đến chỗ cô nhân tình như thường lệ.

Nhưng không thể phủ nhận, anh cũng cảm thấy hơi mất mát, anh thèm khát hơi ấm của cô để rồi ngay cả trong mơ cũng muốn mình quá phận.
Mạc Phi Nhi đẩy cửa bước vào, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ ửng lên.


Cô vui vẻ hỏi: “Anh có muốn dùng nhà tắm không?”
Khi anh bảo anh sẽ về phòng, cô lại tiếp tục quay sang thu dọn hành lý.

Hàn Tuấn Thiên ngờ vực nhìn cô gái trước mặt.

Nếu là mơ thì sao xúc cảm chân thật như vậy, tại sao đến bây giờ thấy cô người anh lại bắt đầu rạo rực.
Anh trấm mặc, mãi một lúc mới khẽ nói: “ Hôm qua… Tôi với cô có xảy ra chuyện gì không?” Mạc Phi Nhi mỉm cười nhìn người đàn ông trên giường.

“ Không có.

Giữa tôi và anh không xảy ra chuyện gì cả?” Mạc Phi Nhi vẫn cúi mặt im lặng thu dọn đồ đạc.

Anh khẽ cười khổ.

Chắc lại mình lại suy nghĩ nhiều rồi.
Mạc Phi Nhi thấy mình điên rồi, thực sự điên rồi.

Bị anh ta đối xử tàn nhẫn như vậy mà vẫn chờ anh về, thấy anh không về, không dứt được lòng mà gọi cho anh.

Nghe anh đang gây sự đánh nhau ở bar lại bồn chồn chạy đến đưa anh về.
Mạc Phi Nhi bị khung cảnh trước mắt làm cho hoảng sợ.

Quán bar bị đập phá tanh bành, thủy tinh vung vãi trên sàn, bàn ghế cũng bị xô ngổn ngang.

Cô bồi thường cho chủ quán xong, quay ra nhìn người đàn ông ngồi lặng trong góc tường.
Mạc Phi Nhi chật vật đỡ anh vào trong xe.

Một mùi tanh thoảng thoảng trong không khí, Mạc Phi Nhi nhẹ nhấc tay anh lên, bàn tay anh cũng đang cháy máu.

Thì ra hôm nay cả anh và cô đều bị thương Mạc Phi Nhi khẽ cười khổ.

Lấy chiếc khăn mùi soa trong túi, cô đưa lên băng bó giúp anh.
Hàn Tuấn Thiên chăm chú nhìn khuôn mặt của người con gái trước mặt.

Cô khẽ chau mày, lo lắng nhìn vào bàn tay anh.

Bàn tay cô rất nhỏ, cô chạm cũng rất nhẹ nhàng như sợ anh đau.

Mùi hương hoa hồng lại xoa dịu nỗi đau trong anh.

Nhìn đôi môi đỏ của cô đang mím lại, Hàn Tuấn Thiên có ý nghĩ muốn giãn nó ra.
Anh nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, hai tay ấm áp chạm lên gò má cô, anh cười dịu dàng: “ Đừng mím môi khó chịu được không?”
Mạc Phi Nhi sững sờ nhìn nụ cười của anh.

Anh đang cười với cô hay đang nhầm cô thành người phụ nữ nào khác.

Cô không muốn nghĩ nữa, thực sự không muốn nghĩ nữa.

Hôm nay cô cố chấp nghĩ rằng người anh đang nghĩ đến là cô, anh đang dành ánh mắt, nụ cười cho cô.

Mạc Phi Nhi chủ động xô anh vào bên kia ghế ngồi, vòng tay ra sau cổ anh, môi áp vào môi anh.
Hai hang nước mắt lăn dài trên gò má.

Khi yêu, con người ta trở nên thật hèn mọn! Hàn Tuấn Thiên sững người hồi lâu trước hành động đột ngột của cô.

Chẳng phải cô đã có bạn trai rồi sao? Tại sao lại hôn anh, tại sao lại khóc? Hàng vạn câu hỏi nảy sinh trong đầu anh.
Khi Mạc Phi Nhi dè dặt vươn đầu lưỡi ra, Hàn Tuấn Thiên không còn làm chủ bản thân được nữa.

Mặc kệ cô hôn anh vì lí do gì, hôm nay thực anh cũng không muốn nghĩ tới nữa.
Nhớ đến cảm giác thơm ngọt lần đầu hôn cô trong xe, anh không khỏi khao khát nhiều hơn, đưa tay vòng ra sau lưng cô, siết mạnh cô vào lòng.
Lúc Hàn Tuấn Thiên tỉnh lại trời cũng đã sáng hẳn, đầu nặng trịch, anh khó khăn mở mắt nhìn lên trần nhà.

Đây không phải phòng mình! Nghĩ vậy Hàn Tuấn Thiên bàng hòang tỉnh dậy.

Tiếng nước chảy trong nhà tắm minh chứng cho căn phòng không chỉ có mình anh.

Đêm qua anh đã mơ một giấc mơ rất lạ.

Anh và thư ký của mình lại đi quá giới hạn.

Anh hôn cô rất sâu, cơ thể cô mềm mại, hương thơm cũng vô cùng quyến rũ.

Ôm cô trong lòng, cơ thể anh cũng bắt đầu rục rịch.

Thế là biến bị động thành chủ động.

Hai cơ thể trần trụi dây dưa đến gần sáng cũng không rời.
Nhớ lại xúc cảm mình ở trong cô, cô thật nhỏ, cũng rất chặt, Hàn Tuâns Thiên cũng bị cơ thể cô mê hoặc.

Thế nên không hết lần này đến lần khác muốn cô, vào sâu hơn trong cơ thể cô.

Đến lúc lên đến cao trào, anh lại không kìm được lòng mà phun vào trong cô.
Nghe tiếng rên nhỏ mê hoặc của cô, anh thỏa mãn nằm xuống kéo cô vào lòng.


Thì ra… tất cả chỉ là mơ.

Trên người ăn vẫn còn mặc một chiếc áo khoác tắm.

Chăn ga cũng trải phẳng phiu, dưới chân giường cũng không có quần áo vứt ngổn ngang như thường lệ.
Hàn Tuấn Thiên nhủ trong lòng: “May quá, may chỉ là mộng xuân.”
Anh không bao giờ gặp phụ nữ khi không tỉnh táo cũng vì sợ sẽ không khống chế được mình mà làm ra sai lầm.

Đó cũng là lí do vì sao tối hôm đó anh trở về công ty mà không đến chỗ cô nhân tình như thường lệ.

Nhưng không thể phủ nhận, anh cũng cảm thấy hơi mất mát, anh thèm khát hơi ấm của cô để rồi ngay cả trong mơ cũng muốn mình quá phận.
Mạc Phi Nhi đẩy cửa bước vào, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ ửng lên.

Cô vui vẻ hỏi: “Anh có muốn dùng nhà tắm không?”
Khi anh bảo anh sẽ về phòng, cô lại tiếp tục quay sang thu dọn hành lý.

Hàn Tuấn Thiên ngờ vực nhìn cô gái trước mặt.

Nếu là mơ thì sao xúc cảm chân thật như vậy, tại sao đến bây giờ thấy cô người anh lại bắt đầu rạo rực.
Anh trấm mặc, mãi một lúc mới khẽ nói: “ Hôm qua… Tôi với cô có xảy ra chuyện gì không?” Mạc Phi Nhi mỉm cười nhìn người đàn ông trên giường.

“ Không có.

Giữa tôi và anh không xảy ra chuyện gì cả?” Mạc Phi Nhi vẫn cúi mặt im lặng thu dọn đồ đạc.

Anh khẽ cười khổ.

Chắc lại mình lại suy nghĩ nhiều rồi.
Sân bay Bắc Kinh.
Vũ Mặc Luân nhấp nhổm, đi đi lại lại trong sân bay, ngóng chờ người con gái sau cánh cửa.

Hôm nay anh vừa họp xong là anh chạy tới đây ngay.

Thấp thỏm đứng chờ cô.
Bóng hình quen thuộc xuất hiện.

Anh vẫy tay, cao giọng gọi: “Vợ yêu ơi… Bên này, mừng em về nhà.”
Mạc Phi Nhi dở khóc dở cười, đưa tay che miệng người đàn ông đối diện: “ +Cậu có bớt nhảm đi không hả? Biết trước tớ đã không báo với cậu tới đón tớ rồi.”
Vũ Mặc Luân dịu dàng gỡ tay cô ra, cầm bàn tay mềm mại của cô ân cần hỏi: “Mệt không? Lên xe đi mình đưa cậu về.”
Mạc Phi Nhi mặc kệ anh cầm vali của mình, quay đầu chào Tô tổng rồi sải bước ra ngoài.

Hàn Tuấn Thiên cố gắng không chú ý người đàn ông nhiệt tình trước mắt.
Không hiểu sao cứ thấy anh ta là anh lại cảm thấy vô cùng bức bối khó chịu.

Nhìn bóng dáng cô đi anh quay ra nhìn tài xế: “ Chúng ta cũng đi thôi.”.