Nhu, đi ngủ đi.
Khang ngán ngẫm nhìn vào điện thoại.

Tiết Nhu vừa rồi còn giận dỗi các thứ giờ lại mè nheo không chịu tắt máy.

Đã ngồi nhìn nhau ba tiếng đồng hồ rồi.
Không phải anh không muốn nhìn mặt cô, mà là anh không muốn cô dán mắt vào điện thoại lâu.

Như vậy sẽ rất có hại cho mắt.
Điện thoại thì để một góc quay mặt anh, còn anh thì ôm cái laptop soạn tài liệu.

Tiết Nhu thì không biết có làm gì hay không nhưng cô vẫn cứ nhìn vào điện thoại.

Liếc mắt qua là nhìn thấy con vợ đang nhìn mình.
Tiết Nhu bị nhắc nhở liền mặt nhăn mày nhó:
- Không, không ngủ.
Khang tính mở miệng la Tiết Nhu nhưng rồi thôi.

Không có anh ôm vợ anh làm sao ngủ được.

Cái gì chứ về cái khoản này thì anh chắc chắn nhé.

Không có anh, vợ anh sẽ ngủ không ngon giấc.
Khang để laptop qua một bên nhìn gương mặt cô thông qua màn hình, anh quan tâm:
- Uống sữa chưa?
Tiết Nhu lắc đầu:
- Thôi, cho bỏ một bữa đi.

Không muốn uống.
Anh khẽ thở dài.

Lúc có anh ở nhà anh còn đè ra ép cô uống được chứ cách nhau một cái màn hình thế này thì ép uống kiểu gì cho được.
Nhưng anh thật không hiểu, sữa anh mua có loại nào rẻ tiền đâu mà vợ anh chê lên chê xuống, bắt uống một ly sữa là ngồi nhơi gần cả tiếng.
Hai tháng đầu không chịu mua uống, đến lúc anh không hỏi ý nữa mà tự đi mua về thì chê hết cái này tới cái kia.


Ba tháng uống sữa mà cái phòng sắp thành đại lý sữa luôn rồi.

Cái nào cũng uống vài lần rồi đòi cái khác.

Nói cô không sài tiền anh chứ, anh thấy cô đang triệt tiêu tiền anh từ từ thì có.
Khó khăn lắm mới tìm được loại sữa cô chịu uống.

Cho dù vậy nhưng vợ anh lại cứ muốn bỏ không uống.
- Người ta không có tiền mua uống, còn em thì có chồng mua sữa cho còn đòi bỏ tới bỏ lui.

Đi uống mau.
Tiết Nhu nhăn mặt lắc đầu.

Anh có ở nhà đâu mà cô sợ.

Ngày thường bị ép uống đã ghi thù, bây giờ anh có ở nhà đâu mà phải lo lắng.

Cho dù bây giờ anh có nói thế nào, cô đây cũng không uống.
Viễn Khang ngán ngẫm lườm Tiết Nhu.

Cô mỉm cười hả hê.

Ngày thường quyền lực quá, giờ ở xa không điều khiển được cô, chắc anh tức tối lắm.
Đúng lúc này mẹ chồng mở cửa vào phòng.

Cô ngạc nhiên ngồi dậy nhìn bà.
Tuyết Nhan mỉm cười đưa ly sữa cho con dâu:
- Mẹ mới pha, còn nóng mau uống đi.
Tiết Nhu cứng đơ người.

Sao cô quên mất là còn mẹ chồng nhỉ?
Cái gì cái chứ tuy bà lúc nào cũng đứng về phe cô, nhưng động đến việc uống sữa uống thuốc thì chỉ cần Khang nhờ thì chắc chắn bà sẽ không để cô bỏ cử.
Tiết Nhu không cam tâm nhận lấy ly sữa từ tay bà, cô cười xuề xuề:
- Mẹ...!Lúc nãy con vừa ăn xong, còn no.

Để một lúc nữa con uống.
Đúng ngay lúc này giọng cười của Khang phát ra từ điện thoại, nghe thôi cũng đủ biết anh đang cười trêu cô:
- Mẹ, đừng nghe nó nói.

Mẹ vừa đi là nó mang sữa đi đổ chứ uống gì.

Nhu, mau uống đi rồi đưa mẹ dẹp ly.
Tuyết Nhan nghe sơ qua thì cũng đã hiểu vì sao Khang nhắn tin bảo bà pha sữa cho Tiết Nhu.

Vẫn là chuyên mục thường ngày con dâu không chịu uống sữa con trai bà ép uống.
Nếu bây giờ con trai bà đi rồi thì nhiệm vụ cho con dâu uống sữa là của bà rồi còn gì? Cái gì cái chứ bắt con dâu uống sữa y như là dùng hình với nó vậy.

Ngày nào bà cũng thấy cảnh nó khóc lóc nài nỉ không chịu uống sữa.
Tuyết Nhan nhẹ nhàng nhắc kéo Tiết Nhu:
- Con uống nhanh mẹ còn dẹp ly.

Mẹ nhứt lưng lắm rồi này.
Tiết Nhu nghe thế thì liền đặt ly sữa xuống chiếc bàn cạnh giường.

Cô đứng dậy nhanh chóng bóp vai cho mẹ chồng:
- Mẹ, nếu mẹ nhứt vai nhứt lưng thì cứ về phòng nghỉ đi, con sẽ uống hết ly, mẹ yên tâm.
Tuyết Nhan vừa nhìn đã không thể tin tưởng.

Bà gõ vào đầu cô:

- Mau uống đi rồi mẹ mang ly xuống.
- Mẹ không tin tưởng con à? - Tiết Nhu mè nheo.

Bà lắc đầu.

- Cái gì cái, nhưng việc uống sữa thì mẹ tin Khang hơn con.
Lúc mày điện thoại lại phát ra điệu cười ngây ngất của Khang:
- Thôi thôi mau uống sữa cho mẹ về phòng nghỉ.

Em không thương mẹ à?
Tiết Nhu bĩu môi.

Cô không cam tâm nhìn ly sữa, cầm nó lên một hơi uống hết.
Tuyết Nhan tận mắt thấy con dâu mình uống sữa mới an tâm rời đi.

Bà vừa rời đi cô đã cầm điện thoại lên lườm lấy lườm để.

Khang ở bên kia cứ cười ngây ngất.
Tiết Nhu bất lực đến mức chẳng thể nói nên lời chỉ biết nhìn anh cười đang như điên bên kia màn hình.
Một lúc sau, Khang lại điềm tỉnh như thể người vừa cười không phải anh.
- Đi ngủ đi.
Tiết Nhu lắc đầu, cô nói:
- Làm gì làm đi, để điện thoại cho em ngắm anh!
Khang một lần nữa cười phá lên:
- Lúc nãy có người bảo không nhớ anh mà? Thôi, đi ngắm anh yêu của em đi ngắm anh làm gì?
Miệng thì nói vậy chứ lòng Viễn Khang đang reo tưng bừng.

Anh rất thích nghe những lời ngon ngọt của Tiết Nhu dù là mục đích tốt hay xấu.
Tiết Nhu đột nhiên cười lớn:
- Ừ nhờ? Sao em không đi xem phim mới của anh yêu em nhờ? Nhân lúc có điện thoại mới cày phim nguyên đêm cũng chẳng sao!
Nói xong liền cúp máy.
Viễn Khang ngẩn người, vừa rồi là anh chơi khôn hay chơi dại vậy?
Hình như...!Là anh đang tiếp tay tạo điều kiện cho vợ mình đi ngắm trai đúng không? Nghĩ đến cảnh Tiết Nhu gọi một tên khác là chồng, khen hắn đẹp trai, còn cày phim của hắn ngày đêm...
Nghĩ đến đó thôi Khang đã vội vàng gọi lại cho cô.
Điện thoại vừa reo lên Tiết Nhu đã nở một nụ cười hả dạ trên môi.
Cô cố tình để điện thoại reo mà không nhấc máy.

Và lẻ đương nhiên là anh gọi liên tiếp mười cuộc.

Cuộc gọi thứ 11 Tiết Nhu mới thản nhiên nhấc máy:
- Sao đấy chồng yêu?
Còn định nói thêm câu "Em đang cày phim cho anh yêu của em".


Nhưng vừa định nói đã nuốt vào trong khi nghe câu nói của chồng yêu:
- Anh nói em nghe nhé.

Em đã là gái có chồng, phụ nữ có con nên ngoài chồng em ra thì em không được gọi ai là anh yêu cả.

Và em cũng chỉ có ngắm một mình anh!
- Nhưng...
- Nhưng nhị cái gì? Mấy thằng kia phải bỏ tiền mạng ra để xem, tốn thời gian, nó chết còn phải tốn nước mắt khóc cho nó.

Trong khi chồng em đây, miễn phí cho em luôn.

Ngắm thoải mái chẳng tốn đồng nào.
Ồ, cô dám chắc là anh đàn ghen đấy! Nghe câu nói vội mà thấy thương vô cùng, nhưng Tiết Nhu cô làm gì có chuyện bỏ qua dễ dàng thế?
- Nhưng bây giờ muốn ngắm anh cũng tốn tiền mạng mà? Chi bằng em đi xem phim còn đáng tiền mạng hơn nhiều.
- Em đang tiếc tiền mạng à? - Khang nhẹ giọng.
- Vâng.
Sau đó camera và mic của Khang đều bị tắt.

Tiết Nhu hơi hoang mang không hiểu chuyện gì.

Một lúc sau anh mở camera và mic lên:
- Kiểm tra tài khoản đi, anh vừa chuyển tiền vào.
- Chuyển tiền làm gì?
- Chuyển tiền để em ngắm anh! Tiền thì anh không thiếu, chỉ sợ thiếu người sài.

Đủ chưa hay muốn thêm? Hay anh chuyển thêm nhé?
Tiết Nhu ngây ra vài giây.
- Khoan đã...
Ngay lúc cô vừa mở miệng, Viễn Khang một lần nữa cướp lời:
- À thôi, không cần nói.

Đợi anh về, thẻ ngân hàng của anh đều cho em!