Tao nhớ mày, nhớ cơ thể của mày, nhớ mùi hương của mày, nhớ luôn cả "cậu em" của mày, hihi!
Khang nghe mà đỏ cả tai.

Tiết Nhu dạo gần đây có vẻ chẳng còn chút liêm sỉ nào.

Ngày trước còn có giới hạn bạn thân chứ từ lúc về chung một nhà cái thứ gọi là "liêm sỉ" dường như biến mất hoàn toàn.
Tiết Nhu không đợi anh trả lời, cô hôn lên má anh:
- Còn anh? Anh có nhớ về em không?
Giọng điệu nhẹ nhàng đầm thấm khiến anh cũng không thể ngờ.

Anh em ngọt sớt như mía lùi, anh đang hoài nghi không biết đây có phải vợ mình không nữa.
Viễn Khang một tay ôm giữ eo cô, một tay đưa lên véo cái mũi "trăm tỷ" của cô:
- So với em thì anh nhớ con heo của anh hơn.
Rõ ràng là người sến súa trước, nhưng khi nghe Khang nói những lời ngọt hơn đường thì hai má Tiết Nhu đỏ ửng lên.

Cô úp mặt vào vai anh xấu hổ.

Khang cũng chỉ xoa đầu cô rồi không chọc thêm gì.
Đúng lúc này Tuyết Nhan từ ngoài bước vào gặp ngay cảnh hai con khỉ ôm dính lấy nhau.

Bà thở dài:
- Rồi có định tắm rửa ăn cơm không hay cứ dính lấy vợ?
Tiết Nhu nghe thấy liền vội nhảy xuống, hai má còn vươn chút phấn đỏ.

Khang chỉ cười rồi đi lên phòng vì anh biết, anh có nói là bị cô đeo thì mẹ cũng chẳng tin.

Nên thôi vậy, cứ cho anh là đeo vợ đi.
Tuyết Nhan lắc đầu ngao ngán.

Bà thật không biết còn chịu nổi hai vợ chồng này đến bao giờ.


Sống độc thân nuôi con gần hai mươi năm trời mà giờ anh lấy vợ, vợ chồng nó cứ anh anh em em dính lấy nhau.

Sau này chắc bà phải dọn ra riêng mất.

Chứ ăn đường kiểu này không chết vì bệnh cũng chết vì tiểu đường.
- Lát hai đứa ăn xong rồi dọn dẹp, mẹ vào phòng nghỉ đây.
Bà dặn dò rồi xoay lưng vào phòng, Tiết Nhu nhíu mày:
- Ơ, mẹ không ăn ạ?
Tuyết Nhan xoay lại nhìn con dâu rồi lắc đầu:
- Ăn cơm chó no rồi con!
Tiết Nhu nghe mà không nhịn được cười.

Mẹ chồng cô rất teen, bà rất thích chạy theo thời đại, cả cách nói chuyện cũng vui vẻ và giống với giới trẻ hiện nay, nhiều lúc nói chuyện với bà giống như là nói chuyện với bạn bè vậy.

Rất thoải mái.
- Vậy con để riêng cho mẹ một phần nhé, chút tối mẹ đói thì ăn.
Tuyết Nhan nhìn gương mặt đo đỏ của Tiết Nhu thì cười gật đầu:
- Ừ, bảo bối.
Ôi, chồng cô đã sến súa thì mẹ chồng cô còn sến súa hơn.

Bà hay gọi cô bằng những cái biệt danh rất chi là đáng yêu.
Ngay lúc bà định đóng cửa phòng thì bà lại ló đầu ra:
- À phải rồi.

Em bé còn nhỏ nên vợ chồng có làm gì thì cũng chú ý một chút nhé.
Tiết Nhu mỉm cười, bà nhắc nhở thế cũng đúng.

Ngày nào cô và anh cũng đánh lộn, đấu khẩu các kiểu.

Mỗi lần như thế cô đều quên mất mình đang có bầu, cứ xông pha đánh chồng là trên hết.
Lúc này Khang từ trên lầu bước xuống:
- Có nói thì mẹ nói con dâu mẹ đấy.

Cứ lăn ra mép giường, bữa nào không để ý thì ngã xuống nền đất luôn ấy.
Tuyết Nhan nghe thấy lườm lấy con trai mình, bà lớn tiếng:
- Ba mày họ Trần, mẹ mày họ Giang đặt tên mày cũng đâu có chữ Đổ đâu sao mày đổ thừa ghê vậy con? Cái giường rộng thênh thang không làm, đi ra mép giường làm rồi còn đổ thừa? Nó nằm đó cho mày làm mà còn có thể lựa chỗ à?
Viễn Khang ngây người.

Anh đang nói sự thật mà sao mẹ là gắt gỏng đến thế? Rõ ràng là cô ngủ cứ tự lăn ra mép giường chứ anh có dám làm gì cô.

Còn chưa kịp để anh đáp trả bà đã nói tiếp:
- Hôm nay mẹ mệt, nên hai đứa làm khẽ thôi ngày nào cũng rầm rầm, cái thân già này sắp chịu hết nổi rồi.
Tiết Nhu càng nghe càng thấy sai.

Cô vội ngắt lời mẹ chồng:
- Làm gì ạ?
Tuyết Nhan nhìn vẻ ngu ngơ khó hiểu của hai đứa con mình thì tức giận ra mặt:
- Ngày nào hai đứa bây cũng làm chuyện vợ chồng tưởng mẹ không biết à?
- ...
- Mà sức lực cũng kinh thật, tối làm mấy tiếng đồng hồ mà sáng đi làm như bình thường.

Hai đứa bây là trâu bò luôn rồi.

Tiết Nhu và Khang ngây người.

Nãy giờ bà nói là nói chuyện vợ chồng á? Tiết Nhu cười khổ:
- Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi.

Con cũng rất muốn nhưng mà Khang nó...
- Thôi không cần nói nữa.

Tóm lại đêm nay không được làm, cho mẹ nghỉ ngơi một ngày đi.

Làm rầm rầm có khi hàng xóm bên cạnh cũng nghe đấy.
Viễn Khang tự bộp vào trán mình.

Anh định tiếp lời vợ giải thích thì một lần nữa bị mẹ chặn họng:
- Em bé còn nhỏ lắm đấy, làm thì chú ý một chút.

Đừng vì h@m muốn của bản thân mà ảnh hưởng xấu đến đứa bé.
Tiết Nhu và Khang chỉ biết cười trừ nhìn nhau.
Cô thật sự tủi thân đến phát khóc ấy, nếu như có thể như bà nói thì tốt rồi.

Nhưng đằng này là đánh lộn chứ không phải chuyện kia.
Tuyết Nhan căn dặn xong thì đóng cửa phòng lại.
Cô quay sang nhìn Khang thì thật là bất ngờ.

Đi lên đi xuống chưa đầy mười phút đã tắm xong.

Vài sợi tóc ươn ướt còn nhiễu giọt xuống gương mặt trắng bóc điển trai trong thật quyến rủ.
Nói thật ra thì đó giờ Khang vẫn đẹp nhất là khi vừa tắm ra.

Vẻ đẹp từ trong nhà tắm bước ra luôn đẹp một cách thần kì.
Vẻ đẹp ma mị, yêu nghiệt như hút cả hồn cô.
Khóe môi Tiết Nhu lộ ra nụ cười ranh mãng.

Cô khẽ li3m môi.

Khang vừa nhìn đã hiểu ý đồ bi3n thái của cô.


Anh ấn vào trán cô:
- Mẹ bảo đêm nay không được.
Viễn Khang nhanh chóng ngồi vào bàn ăn.

Tiết Nhu bĩu môi, được hay không được gì chứ.

Từ lúc cưới đến giờ có được đâu.

Cô ngang ngược đi đến ngồi lên đùi Khang.
Tiết Nhu ngã đầu lên vai anh giọng cô nũng nịu:
- Chồng ơi, em thèm...
Viễn Khang theo thói quen giữ eo cô, anh chỉnh tư thế ngồi cho thoải mái:
- Ừm, thèm gì? Gà hay cá?
Cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đẹp đẽ hiện lên vẻ đáng thương:
- Gà hay cá em đều không thèm.
Viễn Khang gật đầu gấp miếng thịt gà đưa vào miệng cô.

Tiết Nhu nuốt thức ăn định mở miệng thì Khang lại hỏi:
- Ăn cá không?
Tiết Nhu lắc đầu:
- Không.
Khang "ừm" một tiếng rồi gấp miếng cá tiếp tục cho vào miệng cô.
Tiết Nhu cũng thật là quá ham ăn rồi, đút miếng nào ăn miếng đó chẳng từ chối gì cả.

Đến lúc nhận ra mọi chuyện thì vội giữ tay Khang lại:
- Em thèm cái khác.
Khang nhìn cô: - Em thèm gì?
Tiết Nhu áp hai lòng bàn tay vào má anh, cô cúi xuống hôn chụt lên đôi môi khô ráp, bật cười:
- Anh ngon thế này thì đương nhiên là thèm anh rồi!