Không cần trả lời.

Em quyết rồi.

Anh không hôn em, em không ngủ!
Lời nói nói ra có vẻ rất chắt nịch nhưng có mấy ai hiểu cô đã đánh đổi cả lương tâm mình.

Nhưng cô nhớ thằng bạn thân thường nói "mỗi ngày phải tiến bộ một ít" thì hôm qua chỉ ôm ngủ, hôm nay muốn hôn cũng là một tiến bộ mà.
Khang ngẩn người trong vài giây, anh cúi xuống nhìn gương mặt cô vợ.

Gương mặt xinh đẹp ấy như đang mong chờ anh, gương mặt ấy rất khác với thường ngày, nó như thể là nguyện ý cho anh làm gì thì làm.
Thấy Khang cứ nhìn mình mà không có hành động gì, cô hơi thất vọng.

Không gian trong phòng đột nhiên yên tĩnh đến lạ, Tiết Nhu bật cười xuề xuề phá vỡ bầu không khí ấy:
- Ờ...!Không được thì thôi...!Em đi ra ngoài đã...
Tiết Nhu chồm người ngồi dậy, còn chưa kịp ngồi vững đã bị cánh tay cứng cỏi kia kéo ngã xuống giường.

Khang nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng, cánh tay anh để trước ngực không cho cô nhúc nhích.

Tiết Nhu hơi bất ngờ, ánh mắt này không giống thằng bạn thân "trong sáng, ngây thơ" của cô.
Khang ngã đầu dụi vào hõm cổ Tiết Nhu, anh há miệng cắn một cái lên chiếc cổ trắng nõn ấy.
Tiết Nhu thoáng chốc hóa đơ người.

Còn chưa kịp định hình, Khang lại tiếp tục cho tay vào trong áo cô, bàn tay yêu nghiệt ấy nhanh chóng đáp vào một bên ngực của Tiết Nhu.


Thoáng chốc cô đỏ mặt không thể nói nên lời.
Ông chồng "đáng yêu" này còn biến thái bóp vài cái rồi nhìn cô, giọng anh nhẹ nhẹ:
- Sao anh nghe bảo có bầu ngực nó to lắm, mà em vẫn lép như ngày nào vậy?
Tiết Nhu trợn tròn mắt, máu điên trong người dường như đã dâng lên tới đỉnh đầu.

Cô muốn một phát đá bay cái thằng chồng khó ưa này.

Viễn Khang có lẽ cũng đã hiểu mình vừa chọc tức phải con hổ liền ngã đầu vào ngực cô, bàn tay còn khôn ngoan xoa xoa bụng cô:
- To bự gì cũng được mà ha con nhỉ? Con sài đủ hay không kệ con ba sài đủ rồi.
Tiết Nhu hiểu anh đang đánh trống lảng, cô đẩy tên đầu sắt trên người mình ra:
- Ờ, ngực tao nó nhỏ.

Ngực tao con tao xài còn không đủ đâu ra tới lượt mày?
Tiết Nhu như phát hỏa quát vào mặt Khang.

Anh thầm tự trách tại sao cái máu nhây nó cứ nổi lên khi ở gần cô ý nhờ.

Rõ ràng lúc nảy còn định nói mật ngọt mà.
Khang im lặng nghĩ cách để giải vây nhưng anh đâu biết chính cái im lặng đó đã làm cô vợ của mình tổn thương trầm trọng.

Tiết Nhu cố nặng ra vài giọt nước mắt:
- Tao không ở với mày nữa...!Mẹ ơi con không ở với thằng này nữa...!Hic...
Diễn thì phải diễn cho trót, Tiết Nhu cầm cái gối chọi thẳng vào mặt anh, còn cố tình khóc lớn thêm một chút.
- Có thằng chồng thế này thà không...
Câu nói còn chưa tròn câu đã bị Khang chặn lại.

Anh búng vào trán cô:
- Lời nói nói ra rồi không rút lại được đâu nhé con.

Suy nghĩ kĩ trước khi nói.
Thật ra là do anh sợ vế sau của câu thôi.

Tiết Nhu mà thật sự nói ra câu đó thì trái tim bé bỏng của anh tổn thương biết nhường nào.
Tiết Nhu quả quyết gạt bàn tay trên miệng mình ra:
- Thà không có còn hơn!
Khang lặng người.

Anh đã nói đến thế mà cô vẫn còn ngoan cố?
A, tiếng trái tim anh vỡ đấy! Đau quá...
Khang bất lực nhìn cô một cái rồi không thèm nói gì nữa.

Anh nằm xuống giường chùm chăn ngủ như mọi ngày.

Tiết Nhu ngây người, ơ thế không dỗ cô à?
Ngồi đợi một lúc Khang có vẻ đã ngủ thật rồi.

Cô chán chườn nằm xuống giường.

Cãi nhau xong thì quay mặt qua kia ngủ thật muốn đạp cho một phát.
Tâm trí Tiết Nhu rối bời, cô đưa tay ra định khều anh thì lại rụt lại.

Sĩ diện của cô, không thể bỏ qua dễ như thế được.

Nhưng không ôm cô ngủ không được...
Không ôm thì ít nhất cũng phải cho cô nhìn cái mặt chứ xoay qua kia thì ai mà nhìn cho được.
Tiết Nhu ấm ức, tức tối đạp vào mông ông chồng mình một cái rồi xoay mặt ra ban công ngủ lúc nào cũng chẳng hay.
Khang ngồi dậy thì giật cả người, Tiết Nhu lăn ra đến mép thành giường, một chút là là lọt xuống giường luôn ấy.

Anh vội vàng ôm cô xích vào trong rồi đắp mềm cho cô.

Mà con heo lười biếng ấy cứ như biết anh đang lo nên cứ tung mền miết.

Cũng muốn bỏ mặc lắm chứ, nhưng thương rồi thì chịu thôi, anh kéo Tiết Nhu vào lòng sưởi ấm.

Nhớ đến lời lúc nảy của cô.

Khang khẽ bật cười:
- Anh chưa hôn em đã ngủ rồi, còn bảo không hôn thì không ngủ.
Khang nhẹ nhàng cúi xuống đặt nụ hôn lên trán cô.

Anh vuốt ve tấm lưng nhỏ nhắn đến lúc ngủ thiết đi.
Tiết Nhu trong đêm cứ lâu lâu lại cự mình không thể ngủ tròn giấc.


Mỗi lần cô cự mình là mỗi lần Khang thức giấc nhưng đến sáng khi cô dậy thì người bên cạnh ôm cô cả đêm đã biến mất.
Chán chường chui rụt vào trong chăn.

Cô không muốn dậy nữa.

Ngủ đến chiều đến tối, đến khi thằng chồng về nó chịu nói chuyện với cô thì thôi.
- Có dậy rồi ăn không thì bảo?
Tiết Nhu ló đầu ra khỏi mềm, kinh ngạc:
- Không đi làm à?
- Không ăn thì thôi, nói nhiều chi cho mệt.
Nói rồi liền quay đầu ra khỏi phòng.

Tiết Nhu bĩu môi.

Bây giờ cô muốn ngủ cũng không được nữa, đành ngồi dậy vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân.
Vừa bước chân xuống lầu đã nghe thấy cuộc nói chuyện của hai mẹ con Khang:
- Cô ấy muốn bỏ con...
- Con bỏ nó đi...
- Vâng!
Tiết Nhu lặng người.

Mẹ chồng cô như thế mà khuyên anh bỏ cô?
Khang như thế mà cũng vâng?