Hoắc Trạm Dực cầm lấy hồ sơ xem qua một lượt sau đó liền tùy ý mà quăng lên trên bàn làm việc của bình sắc mặt bình thản mà cầm lấy áo khoác mà mặc vào đi ra khỏi phòng làm việc nơi cao nhất của tập đoàn HDN

" Trạm Dực con định đi đâu? " Thiên Ninh vừa mới bước ra khỏi phòng cùng với Uyển thì đã thấy Trạm Dực cũng bước ra Thiên Ninh rất nhanh mà hỏi vào vấn đề

Hoắc Trạm Dực mệt mỏi xoa vai của mình một cái nói " Đến chỗ Vũ Lân thương lượng một chút với lại giúp hắn phục hồi ký ức. Đúng rồi đã đưa vé cho Cổ Nguyệt? "

" Ân,đã đưa chỉ còn chờ đệ đến giúp nàng nhớ lại mà thôi " Uyển khẽ nói sau đó liền nói thêm bởi vì nàng sợ khi Đường Vũ Lân nhớ lại sẽ hỏi một số thứ không nên hỏi nhất là về Bắc Nguyệt " Chúng ta cùng đi "

" Ân "

Cả ba đại cường giả đều bước đi nháy mắt đã đến phòng của Đường Vũ Lân bọn họ đều là cường giả hơn nữa còn là Thần Vương đây là thế nào siêu cấp cường giả nên một bước là quá đủ. Đường Vũ Lân cảm nhận được đao động Hồn Lực liền biết là người của tập đoàn HDN đến bởi vì hắn biết chỉ có người của tập đoàn HDN mới là người khiến hắn cảm thấy nguy cơ


" Đã đến......"

Hắn còn chưa kịp nói hết câu thì đã đứng ngớ người ra bởi vì hắn ta nhìn thấy một nam nhân vô cùng yêu nghiệt. Hắn ta là một nam nhân vô cùng yêu nghiệt có thể nói là yêu nghiệt nhất trên thế giới này. Hắn ta một thân đầu màu xanh lam xõa dài sau lưng khoác lên mình cùng một bôn trang phục trang trọng nhưng tôn nghiêm. Ngũ quan tinh xảo đến mức người ta tự hỏi liệu nó có tồn tại.  Dường như xunh quanh hắn tỏa ra một loại khí tức đặc thù khiến cho người ta tôn kính mặc dù hai người kia cũng không kém cạnh nhất là nữ tử kia nhưng cớ sao hắn chỉ quan tâm đến nam nhân chính giữa, nam nhân thần bí này mang lại cho hắn một cảm giác cực kỳ quen thuộc, quen thuộc đến một cách lạ thường

" Đã lâu không gặp Vũ Lân " Hoắc Trạm Dực khẽ nở một nụ cười dịu dàng đối với hắn mà rất tự nhiên ngồi xuống ghế sô pha

Đường Nhạc không khỏi ngẩn cả người, Vũ Lân là gọi hắn sao? Đây là danh tự tên thật của hắn sao cảm thấy thật quen thuộc làm sao Đường Nhạc như chìm vào một biển Quang Minh năng lượng....lần lượt những ký ức đều chợt ùa vào đầu của hắn.....Hoắc Trạm Dực chú của hắn....bọn họ đây đầu tiên gặp nhau là ở Ngạo Lai Thành, sau đó cùng nhau học tập ở Đông Hải học viện sau đó liền tiến vào Sử Lai Khắc học viện suýt chút nữa Cổ Nguyệt đã bị loại....sau đó bọn họ bắt đầu nội chiến nội bộ tranh giành chức lớp trưởng.....sau khi tranh chấp nội bộ bọn họ đã thi cuối kỳ sau đó là khiêu chiến năm ba và được đi đến Tinh La Đại Lục đại chiến với Quái Vật học viện mãnh liệt vô cùng. Sau đó Trạm Dực đột nhiên biến mất rồi 3 năm sau quay trở về tỏ tình với Bắc Nguyệt...cả hai thành 1 đôi nhưng nàng lại rời đi Trạm Dực lại đau khổ...Hải Thần Các Chủ phạt bọn họ đi đến đảo quỷ...từ đảo quỷ trở về Học Viện bị Phá hủy bọn họ là duy nhất người còn sống sau đó mỗi người 1 ngã thành lập lại học viện, bọn họ đại chiến với với Truyền Linh Tháp Tà Hồn Sư sau đó xây dựng lại Linh Băng Đấu La Hoắc Vũ Hạo đã xuất hiện ban cho họ một ân huệ mới  một món quà. Bọn họ cùng Truyền Linh Tháp đại chiến 1 lần nữa vì Thâm Sâu Vị Diện tấn công dành gác oán hận sang 1 bên mà cùng chung tay chiến đấu....sau đó Trạm Dực đã giải quyết tất cả phát triển Sinh Mệnh Thụ thăng cấp Đấu La Đại Lục. Cuối cùng là đại chiến với Hồn Thú - Hồn Thú Chi Vương, Tu La Đấu La, thân sinh tỷ tỷ, Băng Long Trạm Dực - Hoàng Bắc Nguyệt. Cả hai đã tự sát Vĩnh Đóng Băng Phong. Đường Vũ Lân cùng Cổ Nguyệt đã không chịu nổi mà Vĩnh Đóng Băng Phong cùng bọn họ.....hắn nhớ ra rồi mình là ai....và mình cần làm gì...hắn tên là Đường Vũ Lân chứ không phải là Đường Nhạc là hộ vệ của Trạm Dực là người đồng đội không thể thay thế của cậu ấy

" Trạm Dực đã lâu không gặp Bắc...ưm...ưm..." Đường Vũ Lân định hỏi là Bắc Nguyệt đã ra làm sau vì trận chiến ngày hôm đó nàng là bị thương nặng nhất và Trạm Dực và Hoàng Bắc Nguyệt lúc nào cũng như hình với bóng nhưng đã bị Thiên Ninh bịt miệng lại kéo hắn ta rời đi. Uyển lắc đầu bó tay biết ngay hắn ta sẽ không nói những gì không nên nói mà, Đường Vũ Lân cố gắng gãy gụa mà thoát ra lúc này Thiên Ninh mới chịu bỏ tay ra


" Thiên Ninh thúc sao lại bịt miệng cháu? Bắc Nguyệt cậu ấy thế nào rồi " Đường Vũ Lân oán hận hắn chỉ mới nhớ lại và đây là lần đầu tiên sau 1 vạn năm hắn gặp lại Trạm Dực hắn thật muốn cùng cậu ấy nói chuyện thật lâu nhưng ai mà ngờ lại bị kéo đi như vậy chứ, đáng giận mà

Thiên Ninh lắc đầu nói " Đừng nhắc đến Bắc Nguyệt đối với Trạm Dực "

" Tại sao? " Đường Vũ Lân tròn mắt hắn biết rõ chuyện tình của Trạm Dực và Bắc Nguyệt vốn luôn luôn trắc trở đau đớn còn nhiều hơn ngọt ngào sự gặp mặt có thể điếm trên đầu ngón tay, Bắc Nguyệt luôn làm tổn thương Trạm Dực nhưng Trạm Dực vẫn cứng đầu cố chấp cùng Bắc Nguyệt quyết định thành đôi, sự chung tình của Trạm Dực đã khiến cho hắn cảm thấy chính mình Cổ Nguyệt tình cảm cũng không bằng 1 phần vậy mà sau 1 vạn năm Thiên Ninh thúc lại kêu hắn đừng nhắc đến Bắc Nguyệt là sao chứ?

" Haizz chuyện kể ra đai lắm chủ nhân đã phong ấn kí ức của hắn tất cả về Hoàng Bắc Nguyệt đều phong ấn lại hết chỉ có nàng mới giải cho hắn ngươi càng giúp hắn càng đau khổ. Hắn chỉ nhớ những mảnh ký ức mà không có nàng ở bên và hắn đã sống tan băng sau khi Vĩnh Đóng Băng Phong sau 3 tháng và lặng lẽ sống cô độc sau 1 vạn năm đến tận bây giờ " Thiên Ninh càng kể càng thấy Trạm Dực thật tội nghiệp


" Tại sao chu Vũ Hạo lại quyết định như vậy chứ? " Đường Vũ Lân nghe mà cảm thấy thật không công bằng dành cho Trạm Dực, sống cô độc 1 vạn năm sau hơn nữa còn lấy đi toàn bộ ký ức về ái nhân đay rõ ràng là khảo hạch vô cùng khó thà ra tay giết chết 1 đòn còn hơn dày vò như vậy. Đường Vũ Lân nhìn Trạm Dực một thân ảnh cô độc ở ghế sô pha mà muốn bật khóc cuộc đời của Trạm Dực thật sự quá đau khổ mà

" Ai biểu Bắc Nguyệt là đệ tử đầu tiên của chủ nhân làm chi hơn nữa lại còn là con dâu tương lai. Bất quá chủ nhân lại dày dò với Bắc Nguyệt nhiều hơn Trạm Dực một chút ít nhất Trạm Dực vẫn còn nhớ các ngươi trong khi nàng thì không " Uyển thở dài một hơi nàng biết Vũ Hạo là một con người không thể chọc a! Nàng cảm nhận được tương lai của Bắc Nguyệt ách sẽ khó khăn hơn trước gấp 2 lần.

Đường Vũ Lân rơi vào trầm luân mà khẽ nói " Nói như vậy Cổ Nguyệt cũng giống....."

" Yên tâm Trạm Dực sẽ giúp nàng nhớ lại một cách nhanh chóng dù sao chỉ cần Trạm Dực nói tên thật của các ngươi thì huyết mạch trong người các ngươi sẽ trội dậy mà phục tùng " Uyển hiểu rất rõ vấn đề này mà lên tiếng giải thích. Đường Vũ Lân giật đầu một cái sau đó đi ra sô pha nơi mà Trạm Dực hắn ta đang ngồi,Đường Vũ Lân vương tay rót một ly trà dành cho cậu ấy

" Cậu định nói là về chuyện trình diễn ở Sử Lai Khắc học viện với tớ sao? " 

Hoắc Trạm Dực gật đầu " Ừ, tớ muốn lấy lần này mà về thăm học viện một lần sau khi xây lại đến nay học viện đã có 1 vài nơi thay đổi với lại tớ muốn đến thăm con trai của tớ, thằng bé rất thích giọng hát của tớ coi như chúc mừng nó đã đột phá Tứ hoàn "


" Cái gì? Con trai " Đường Vũ Lân nghe Hoắc Trạm Dực nhắc đến con trai mà kinh hãi té ghế ánh mắt nhìn sang Uyển và Thiên Ninh với vẻ mặt không thể tin được

Nhắc đến con trai Hoắc Trạm Dực lại nở một nụ cười vui vẻ " Ừ, tớ đã có một đứa con trai tên nó là Hoắc Thiên Hàn, là đứa con nở từ trong trứng ra nó có thuyết thống với ta nhưng tớ lại không biết mẫu thân của nó là ai mà thôi "

Nở trong trứng? Đường Vũ Lân thật sự rất muốn dở khóc dở cười con hắn cũng nở từ trong trứng ra vậy mà con của Trạm Dực cũng vậy. Nhưng nghe cái tên hắn lại còn dở khóc dở cười lên. Là Hoắc Thiên Hàn hơn Thiên này là trong Nghịch Thiên hay là Thiên Đạo. Nên nhớ Nghịch Thiên của Trạm Dực là Bắc Nguyệt và Nghịch Thiên của Bắc Nguyệt chính là Trạm Dực. Còn Hàn là Hàn Băng hay là Hàn Tình đây. Cái tên hết thảy đều gợi về Hoàng Bắc Nguyệt một cách vô vô tình

" Sao vậy? Tên không hay à? " Thiên Hàn khẽ nhíu mày nhìn sắc mặt dở khóc dở cười của Vũ Lân

" Ách làm gì có tên rất hay, rất hay " Vũ Lân vội vàng lắc tay phủ định ý kiến kia tốt

" Tốt, chuẩn bị tới Sử Lai Khắc học viện trình diễn "