Băng Thiên Lương đứng ở một sườn núi mà nhìn phương xa, hai tay chắp sau lưng. Rõ ràng chỉ có mười hai tuổi, nhưng hắn đứng ở nơi đó lại làm cho người ta một loại cảm giác uy nghiêm không thuộc về hắn cái tuổi này.

Một tthâ đồng phục Lăng Thiên học viện đã biểu lộ thân phận của hắn. Ánh mắt hắn bình tĩnh mà lạnh như băng, chỉ ngẫu nhiên mới có thể hiện lên một vòng cuồng dã chi sắc.

Cái danh xưng "Lăng Thiên học viện đệ nhất nhân" của hắn cũng không phải để nói không. Hắn được công nhận là thiên tài trong toàn Lăng Thiên học viện, trong đám bạn học của hắn cũng có rất nhiều người cương quyết bướng bỉnh, nhưng ai ở trước mặt hắn cũng đều phải vô cùng cẩn thận, không người nào dám khiêu chiến hắn. Ít nhất thì từ khi hắn mười tuổi là đã không còn có.

Hắn không chỉ có thực lực cá nhân cường hãn, còn có năng lực thống ngự cực ưu tú, là thiên tài chính thức trong mắt các lão sư. Thậm chí các sư phụ còn nói hắn là người ưu tú nhất Lăng Thiên học viện từ trước tới nay. Thậm chí hắn còn nhận được trúng tuyển sớm của Sử Lai Khắc vì những biểu hiện ưu dị của mình.

Thế nhưng Băng Thiên Lương cũng không có nhận, mà hắn lại lựa chọn tham gia thi đấu tuyển chọn, bởi vì hắn nhận thấy đây là một cơ hội rèn luyện phi thường tốt. Hắn cũng có lòng tin tuyệt đối, mình nhất định có thể thi đậu Sử Lai Khắc học viện. Hắn muốn dùng tất cả vinh dự đưa mình đến cung điện trong giấc mộng kia. Hắn muốn thông qua con đường thông thiên Sử Lai Khắc học viện mà đi từng bước đến đỉnh phong của đời người.

Mãi đến trước đây không lâu, khi thành tích hải tuyển được báo ra, hắn nhìn thấy cái tên bài danh thứ nhất không phải mình, tâm tình Băng Thiên Lương mới xuất hiện biến hóa lần thứ nhất.

Ngay lúc đó hắn, yên lặng rời đi, mang theo khí tức lạnh như băng mà rời đi.

Thua, hắn thua, đây là lần đầu tiên hắn thất bại từ lúc chào đời tới nay, hơn nữa còn thua thảm như vậy. Điểm tích lũy chênh lệch cực lớn đã làm trong lòng hắn tràn đầy một loại tâm tình khó có thể hình dung.

Nhưng hắn vẫn tự nói với mình phải tỉnh táo lại, thất bại cũng không có nghĩa là vĩnh cửu thất bại. Huống chi thành tích hơn hai vạn điểm đó tuyệt đối không chỉ thực lực là có thể đạt tới. Dù sao tất cả mọi người mới chỉ có mười hai tuổi, không có khả năng có chênh lệch về thực lực lớn như vậy. Không phải thực lực, vậy đó là cái gì? Vận khí, hay là là trí tuệ?

Sau khi tỉnh táo lại, Băng Thiên Lương đã bắt đầu phân tích những tình huống của hải tuyển, hắn suy nghĩ tới rất nhiều tình huống có khả năng xuất hiện. Cuối cùng hắn cũng mơ hồ đoán được, hơn hai vạn điểm kia hẳn là đến từ Địa Hỏa Xích Long, hơn nữa là hai đầu Địa Hỏa Xích Long mới được.

"Băng Đại." Một giọng nói thanh thúy vang lên.

Băng Thiên Lương quay lại nhìn, chỉ thấy một thiếu nữ đang sôi nổi mà chạy tới. Sau khi thiếu nữ này thấy hắn, thần sắc rõ ràng trở nên có chút câu nệ, nhưng sự nóng bỏng trong ánh mắt vẫn không hề giảm.

"Thục Thi, làm sao vậy? Ta đã nói tất cả không nên gọi ta như vậy, ngươi cũng không nên theo chân bọn họ." biểu lộ trên mặt Băng Thiên Lương đã ôn hòa hơn vài phần. "Băng Đại" là cái ngoại hiệu các học viên cho hắn.

Lương Thục Thi cũng đến từ lớp thiếu niên thiên tài của Lăng Thiên học viện. Hơn nữa, nàng lớn lên cùng Băng Thiên Lương, quan hệ rất mật thiết. Băng Thiên Lương cũng chỉ lớn hơn nàng một tháng, hai người có thể nói là thanh mai trúc mã.


Lương Thục Thi hì hì cười một tiếng: "Thật đáng yêu đó a! Vậy ta gọi ngươi là gì? Băng ca ca? Được không?"

Băng Thiên Lương có chút bất đắc dĩ: "Nói đi, làm sao vậy?"

Lương Thục Thi cười nói: "Còn có thể như thế nào đây, lại phát hiện một tổ người, thoạt nhìn hẳn là có chút thực lực. Chuẩn bị động thủ đi, không phải ngươi nói vô luận đối thủ như thế nào đều phải toàn lực ứng phó sao?"

Ánh mắt Băng Thiên Lương sáng lên: "Có thể xác nhận thân phận bọn nắm không?"

Lương Thục Thi nói: "Hẳn là không phải Thiên La học viện, cho nên không phải người ngươi muốn đợi."

Băng Thiên Lương cau mày, có chút thất vọng mà nói: "Đi thôi, chuẩn bị chiến đấu."

Trong những sách lược hắn đã định ra thì vô luận gặp được đối thủ như thế nào, dù đối phương rất nhỏ yếu cũng nhất định phải là ba tổ đồng loạt ra tay, dùng trả giá thật nhỏ để chiến thắng, không cho địch nhân bất cứ cơ hội nào.

Hai người cùng xuống sườn núi, Chung quanh lùm cây cùng trên những đại thụ phía dưới cũng đã có người nhao nhao nhảy xuống, tụ lại tới đây.

"Băng Đại."

"Băng Đại."

Tất cả mọi người đều cung kính mà chào hỏi với Băng Thiên Lương.

Băng Thiên Lương khẽ gật đầu, nói: "Hết thảy như cũ, chuẩn bị chiến đấu."

Chín người lặng yên không một tiếng động mà chui vào trong rừng, một cuộc mới chiến đấu đã sắp bắt đầu.

Băng Thiên Lương phóng người lên, khẽ uốn thân trên không trung, liền như vậy mà biến mất. Hai đạo thân ảnh cũng đuổi kịp bước tiến của hắn ngay sau đó, lặng yên không một tiếng động mà biến mất trong tán cây.


Chẳng qua là bọn hắn cũng không biết, tại một tán cây kín cách đó vài trăm mét, một đôi mắt đang nhìn chăm chú lên tất cả hành động của bọn hắn. Thẳng đến chín người hoàn toàn biến mất, người kia mới lặng yên không một tiếng động mà biến mất trong âm u.

Trong tinh Đấu Đại Sâm Lâm, ba gã hồn sư đang đang nhanh chóng đi tới. Bọn hắn đến từ một học viện tại Thiên La tinh, tên là Long Phong học viện. Long Phong học viện cũng chỉ có ba người này vào được một trăm tổ đứng đầu.

Trong học viện thì tất nhiên bọn hắn là danh nhân, cũng rất tin tưởng đối với thực lực của mình. Có điều, sau khi thành tích hải tuyển được báo ra, bọn hắn lại chỉ xếp hạng sau sáu mươi, cái này đã gây ra một đả kích không nhỏ đối với ba người. Sau khi tiến vào trận thi đấu tuyển chọn, ba người vẫn luôn nơm nớp lo sợ, vẫn một mực kiên trì đến tận bây giờ, hơn nữa, vận khí cũng coi như không tệ, săn giết được không ít hồn thú. Thậm chí bọn hắn còn đụng phải hai tổ đấu tới lưỡng bại câu thương, thành ra đã nhặt được không ít điểm tích lũy. Điều này cũng làm lá gan của bọn hắn dần dần lớn lên.

Chỉ còn lại có nửa ngày thời gian, hiện tại bọn hắn cũng không có ý định vào sâu Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, vì nguy hiểm không biết luôn là thứ đáng sợ nhất. Nếu bọn hắn chết thì điểm tích lũy sẽ phải khấu trừ một nửa. Cho nên, bọn hắn đã nghĩ lại săn giết một ít hồn thú để có thêm chút điểm tích lũy, rồi nhịn đến khi thi đấu tuyển chọn chấm dứt. Bọn hắn tự nhận mình vẫn có vài phần cơ hội tiến vào mười thứ hạng đầu.

Trong ba người của Long Phong học viện, người cầm đầu tên là Nữu Nhất Vĩ, tốc độ của hắn cũng không phải nhanh nhất trong ba người, nhưng hai người khác vẫn luôn chạy chung quanh ở bên cạnh hắn từ đầu tới cuối.

"Đuổi sát đi. Nó bị trọng thương, tốc độ cũng không nhanh, cứ tiêu hao một lát như vậy cũng tốt." Nữu Nhất Vĩ hưng phấn mà nói.

Tất nhiên hai người khác cũng đồng ý với cái thuyết pháp này, vì trên người Kim Ti Ma Viên vẫn đang rỉ máu kia. Kim Ti Ma Viên chậm rãi đi về phía trước, đột nhiên đôi mắt vàng của nó giật giật, cuối cùng nó vân vê một hồn thú nhỏ trong tay đã chết không biết bao lâu, lại bóp một chút máu xuống mặt đất, sau đó ném đầu hồn thú nhỏ kia về hướng xa xa, chính mình thì đột nhiên tăng tốc độ mà vọt vào sâu trong rừng rậm.

Ba người Nữu Nhất Vĩ vội vàng tiến theo, mà lúc này, chín người đến từ Lăng Thiên học viện cũng đã ập đến...

"Hả? Xảy ra chuyện gì vậy?" Nữu Nhất Vĩ đột nhiên dừng bước, vì hắn đã cảm nhận được một cách rõ ràng, âm thanh hồn thú kia chạy trốn có chút không đúng, thanh âm nhanh chóng nhỏ đi, hơn nữa dần trở nên dày đặc như đột nhiên chúng đi xa vậy.

"Đi." những bất an trong nội tâm càng trở nên mãnh liệt, Nữu Nhất Vĩ nhìn chung quanh một lát rồi lập tức chỉ vào trong rừng cây rậm rạp, muốn mang theo đồng bạn rời đi.

"Ở lại đi."

Trong hư không, một đạo nhân ảnh chợt nổi lên, nhìn qua cũng cùng tầm tuổi bọn hắn, tướng mạo bình thường, dáng người thon dài. Trong nháy mắt hắn xuất hiện, đồng tử mắt Nữu Nhất Vĩ cùng hai vị đồng bạn đều nhanh chóng co rút lại.

Một, hai, ba, bốn!


Trên người có vầng sáng của bốn cái hồn hoàn chính là Băng Thiên Lương. Khi hắn xuất hiện trong trống rỗng mà chặn trước mắt ba người này thì hắn đã định ra kết cục cho ba người Nữu Nhất Vĩ.

"Trước hết đừng động thủ." Nữu Nhất Vĩ nâng hai tay.

Băng Thiên Lương dùng ánh mắt bình thản mà nhìn hắn.

Nữu Nhất Vĩ nói: "Chúng ta tới từ  Long Phong học viện. Ta là Nữu Nhất Vĩ. Ta biết mục đích của các ngươi. Nhưng có thể thương lượng một chút hay không, nếu các ngươi chịu buông tha cho chúng ta, ta nguyện ý dùng Đấu La tệ đến trao đổi. Một nghìn Đấu La tệ, mua cơ hội sống của chúng ta, như thế nào? Ta nguyện ý ký kết khế ước của Đấu La thế giới, sau khi ra ngoài liền đưa cho các ngươi."

Băng Thiên Lương nghe hắn nói mà không khỏi nở nụ cười, bọn hắn đã tiêu diệt nhiều đối thủ như vậy nên tình huống dạng gì cũng đã gặp qua, có người muốn đào thoát, có người trực tiếp dốc sức liều mạng đấy, thậm chí là muốn phân tán chạy trốn cũng có. Nhưng vừa gặp đã tỏ vẻ muốn dùng Đấu La tệ mua mạng như thế này thì lại là lần đầu tiên.

Một nghìn Đấu La tệ, đối với cái tuổi này của bọn hắn cũng không phải là số lượng nhỏ. Bởi vì bọn hắn còn chưa được cho phép tiến vào Đấu La thế giới chính thức, mọi người đều ở khu vực ngoại vi của học viện. Nên muốn kiếm được một nghìn Đấu La tệ cũng có nghĩa là phải thắng một nghìn lần tại sân huấn luyện, đó cũng không phải một việc dễ dàng. Mà Đấu La tệ lại có thể làm được rất nhiều chuyện trong Đấu La thế giới, thí dụ nếu có thể tích góp đủ số lượng cũng có khả năng sớm tiến vào Đấu La thế giới chính thức.

Cho nên, cho dù là đối với Băng Thiên Lương cũng là có lực hấp dẫn nhất định. Ba nghìn Đấu La tệ là đã có thể mua được vé vào Đấu La thế giới chính thức. Quy tắc này là để dành cho những hồn sư trẻ tuổi có  năng lực phi phàm. Về phần người bình thường hoặc hồn sư bình thường thì phải đợi đến lúc mười tám tuổi mới có quyền hạn.

"Ba nghìn, ta sẽ cân nhắc một lát." Băng Thiên Lương thản nhiên nói.

Nữu Nhất Vĩ cười khổ: "Ta rất muốn cho, nhưng ta cũng phải có mới được a! Một nghìn đã là cực hạn của chúng ta. Hơn nữa, với số điểm tích lũy trước mắt của chúng ta cũng không nhất định là không thể vào được mười thứ hạng đầu."

Băng Thiên Lương lạnh nhạt nói: "Nhưng nếu chúng ta giết các ngươi thì nhất định các ngươi sẽ không thể."

Sắc mặt Nữu Nhất Vĩ chợt biến đổi, hắn cắn răng mà nói: "Một nghìn năm. Đây là tích góp rất lâu của chúng ta, hơn nữa là tích góp của toàn lớp."

Biểu lộ của Băng Thiên Lương đột nhiên trở nên cổ quái, "Tích góp toàn lớp cho các ngươi chính là để mua mạng trong thi đấu thế này sao?"

Nữu Nhất Vĩ ho khan một tiếng, "Đây cũng là chuyện không có cách nào, nếu không như vậy thid ngay cả cơ hội tiến vào vòng trong chúng ta cũng không có a. Một nghìn năm đi, Lăng Thiên học viện huynh đệ, ngươi nên biết, cái này ở tuổi của chúng ta là phi thường khó tích góp đấy. Chính ngươi chỉ cần cố gắng thêm không lâu nữa là sẽ có thể tiến vào Đấu La thế giới chính thức mà lưu lạc. Tất cả mọi thứ trong Đấu La thế giới chính thức đều có thể mang về thế giới thực đó a."

Băng Thiên Lương cau mày, mặt lộ vẻ suy tư. Không thể không nói, điều kiện của đối phương đúng là đã gây đả động tới hắn. Một nghìn năm trăm đồng Đấu La tệ. Đúng là có thể giúp hắn tiết kiệm thời gian trên phạm vi lớn. Chính hắn cũng đã tích góp được hơn tám trăm Đấu La tệ rồi. Chênh lệch đúng là không quá xa.

Nhưng ngay khi Băng Thiên Lương chuẩn bị mở miệng, một tiếng thét chói tai chói tai đột nhiên vang lên từ phía sâu trong rừng rậm. Nghe được tiếng thét chói tai này, sắc mặt Băng Thiên Lương đột biến, vẻ mỉm cười cũng theo đó mà biến mất, hắn không chút do dự vung tay lên, "Giết!"

"Oanh!" Kim Ti Ma Viên Trọng Quyền xuất kích, ngang nhiên đánh một gã hồn sư đã bị trọng thương thành bạch quang, biến mất giữa không trung. Lúc này, địch nhân trước mặt nó cũng chỉ còn lại có một, chính là Lương Thục Thi đang đi tìm Băng Thiên Lương lúc trước.


Mà ở trước mặt Lương Thục Thi còn có một người, còn không phải là Thiên Hàn sao!

Kim Ti Ma Viên đứng ở đó, toàn thân nở rộ kim quang như Ma Thần hạ phàm. Mà Thiên Hàn lại đang không ngừng cải biến phương hướng, linh hoạt mà tránh đi những công kích của Lương Thục Thi. Trong tay hắn bay ra một ít băng nhận, băng chùy quấy rối đối phương, mục đích chính là không cho nàng thoát thân.

Lúc trước, khi mấy người Nữu Nhất Vĩ phát hiện Kim Ti Ma Viên thì vẫn luôn đuổi giết nó. Mà nếu chín người Lăng Thiên học viện phát hiện ra ba người Nữu Nhất Vĩ thì làm sao có thể không thấy đầu hồn thú đang "bị thương" này đây?

Cho nên, Băng Thiên Lương trực tiếp phái một tổ người đến đây đuổi giết Kim Ti Ma Viên, chính hắn thì mang theo năm người khác đi vây quanh Nữu Nhất Vĩ. Lương Thục Thi với Băng Thiên Lương là cùng nhau lớn lên, nàng có thể trở thành người đứng đầu một tổ thì tất nhiên thực lực cũng không yếu. Nàng là tu vi tam hoàn, mà hai vị đồng đội kia cũng đều là hai hoàn đỉnh phong. Trong Lăng Thiên học viện, mặc dù tổ này của nàng là một tổ có thực lực khá yếu kém, nhưng vẫn như trước là đứng đầu trong danh sách hải tuyển.

Thế nhưng nàng cũng tuyệt không nghĩ tới, thứ tổ mình đang đuổi theo lại là một đầu kim ti ma viên trong trạng thái toàn thịnh, mà lại còn có tu vi chừng ba nghìn năm.

Không chỉ có thế, bên người Kim Ti Ma Viên vẫn còn có một tên hồn sư, hơn nữa thực lực không kém.

Cứ như vậy, một lát sau Kim Ti Ma Viên cũng đã đánh chết gã đồng đội còn lại của Lương Thục Thi.

Lương Thục Thi mắt thấy đã sắp xảy ra vấn đề, lúc này nàng mới vội vàng phát ra một tiếng thét chói tai.

"Ngươi là người của tổ quán quân hải tuyển?" Lương Thục Thi mang ánh mắt lạnh như băng mà nhìn Thiên Hàn

Cậu nhún vai " Đúng! " Kim Ti Ma Viên đã lần nữa bay lên trời, nó cũng không hiểu được cái gì là thương hoa tiếc ngọc, trực tiếp liền nhào tới hướng Lương Thục Thi.

Lương Thục Thi biết chính mình đã không thể nào chạy trốn được với loại Hồn Thú này, lúc này chạy trốn sẽ càng mau chết mà thôi, hiện tại, hy vọng duy nhất của nàng chính là Băng Thiên Lương bên kia giải quyết vấn đề nhanh một chút, sau đó tới cứu mình.

 Hai tay Lương Thục Thi cấp tốc huy động gai nhọn, trên người nàng, hòn hoàn thứ ba lóe sáng lóng lánh, một tầng băng lam sắc bao trùm toàn thân, hai con ngươi cũng theo đó mà biến thành màu băng lam.

Võ Hồn của nàng là Phân Quang Thứ. Nàng chính là một hồn sư hệ Cường Công, lực công kích rất mạnh nhưng lại không am hiểu phòng ngự.

Nhẹ nhàng đạp lên mặt đất nàng đột nhiên nhảy dựng lên, thân thể thay đổi ảo diệu trên không trung, chẳng những tránh được băng chùy của Thiên Hàn, còn có thể lách qua đôi cánh tay tráng kiện của kim ti ma viên.

Hồn Kỹ thứ ba, Phân Quang Thiểm!

Cái Hồn Kỹ có thể lập tức đem tốc độ tăng tới cực hạn, đồng thời, lực công kích cũng bạo tăng gấp đôi, bổ sung hiệu quả phá cương.