Công ty giải trí Hắc Phong.
Người đàn ông đeo kính nhìn tin tức do cấp dưới báo cáo, sau khi điều tra, thật ra họ đã nắm được quy luật ra ngoài thành mấy ngày nay của Giang Hà, đây chỉ là xác nhận lại lần cuối thôi.
“Giang Hà đã rời thành.”
“Giang Hà đã đến phía Đông thành phố.”
“Rất tốt.”
Người đàn ông đeo kính dửng dưng tắt liên lạc: “Anh em tập trung, chuẩn bị xuất phát. Lần này, nhất định phải cho oắt con có mắt như mù này một bài học!”
“Rõ!”
Phòng họp ầm ầm tiếng đồng thanh.
...
Nửa tiếng sau.
Ở vùng ngoại thành phía Đông thành phố, Giang Hà nấp vào một nơi trong rừng, mong mỏi nhìn con thú Hoàng Bì thoắt ẩn thoắt hiện cách hắn dưới 10 mét, cuối cùng đành rời đi thong thả.
Lại thất bại.
Giang Hà thở dài.
10 mét…
Hắn không đuổi kịp!
Hắn nhớ lại lúc mới đến mình còn đuổi giết thú Hoàng Bì đầy ngạo nghễ, nhưng tốc độ của thú Hoàng Bì toàn cho hắn ngửi khói, bấy giờ, hắn mới nhớ lại, hôm qua hắn phải may mắn thế nào mới săn được thú Hoàng Bì! Sức chiến đấu của sinh vật này rõ mong manh, nhưng phát huy lợi thế của mình thì nhuần nhuyễn vô cùng!
Trong vòng ít nhất 8 mét thì hắn mới nắm chắc, trong vòng 5 mét, hắn mới có thể hạ gục nó bằng một đòn trong nháy mắt.
Hắn ngồi chực chờ ở đây cả tiếng đồng hồ mà chẳng giết được con nào sất!
Lúc trước hắn đi giết chuột đen, hắn cần phải tránh thú Hoàng Bì nên chẳng chú ý bao giờ. Bây giờ chăm chăm đi săn thú Hoàng Bì mới biết, số lượng loài hung thú này không nhiều nhặn gì.
Đã ít thì chớ, lại còn siêu khó bắt…
“Không thể cứ thế này được.”
Giang Hà cau mày.
Đang suy nghĩ về tập tính và đặc điểm thú Hoàng Bì, hắn bỗng nảy ra ý gì đó, mở thiết bị truyền tin ra: “Lão Lục, bên ngươi còn thừa tí thịt Vua chuột đen nào không?”
“Vẫn còn ít, sao thế?”
Lục Hàng kỳ quái hỏi.
“Ta muốn dùng làm mồi nhử!”
Giang Hà bình thản.
“Mồi nhử… Ngươi muốn săn thú Hoàng Bì à?”
Xét cho cùng, kinh nghiệm Lục Hàng rất phong phú.
“Ừm.”
Giang Hà gật đầu.
“Chuột đen thì sao?”
Lục Hàng tò mò, Giang Hà được mệnh danh là Sát thủ chuột đen.
“Giết hết rồi.”
Giang Hà bình tĩnh nói, Lục Hàng nhất thời cạn lời, thế mà lời vui đùa khi trước lại trở thành sự thật! Thằng nhóc Giang Hà này ra tay tàn nhẫn thật!
“Đợi đã, ngươi vẫn đang ở phía Đông thành phố à?”
Lục Hàng bỗng nghĩ đến cái gì đó.
“Đúng vậy.”
Giang Hà gật đầu: “Ta quen chỗ này rồi.”
“Ngươi đần à?”
Mắt Lục Hàng trợn ngược: “Phía Đông thành phố là địa bàn của chuột đen, có thể có bao nhiêu con thú Hoàng Bì chứ? Chỉ có một vài con thú Hoàng Bì đến đó nhặt nhạnh thôi, phần lớn thú Hoàng Bì đều ở phía Tây cơ mà? Muốn săn thú Hoàng Bì thì phải qua phía Tây, bên đó đầy ra, bên này thì tìm được mấy con chứ?”
Phía Tây thành phố?
Giang Hà sửng sốt.
Hóa ra bên đó mới là địa bàn của thú Hoàng Bì. Bảo sao bên này chẳng thấy thú Hoàng Bì đâu, nhưng nếu qua phía Tây thì hắn không quen môi trường lạ, rất dễ gặp nguy hiểm.
Giang Hà hơi do dự.
“Môi trường hai bên khá giống nhau.”
Lục Hàng biết hắn đang nghĩ gì: “Chỉ cần không tiến sâu vào ngoại ô và rừng rậm là được, những chỗ khác với thực lực của ngươi, kể cả có gặp nguy hiểm thì vẫn chạy được.”
“Được rồi.”
Giang Hà ngẫm chốc lát, rồi đồng ý.
“Có điều tốt nhất ngươi nên mua một cái bản đồ đi, cứ thế xông vào hiệu suất thấp lắm.”
Lục Hàng đề nghị.
“Ta sẽ mua.”
Giang Hà biết cái lợi của bản đồ đó chứ?
Nhưng giá của bản đồ thì hắn không kham nổi! Tuy rằng hắn đưa xác vua chuột đen cho Lục Hàng, nhưng sau đó hắn tra ra, vua chuột đen cũng quý hiếm thật đấy, nhưng trừ giá thiết bị ảo xong thì cũng chẳng còn bao nhiêu.
Có vẻ như phải tìm cách kiếm tiền.
Giang Hà lặng lẽ ghi lại chuyện này.
Việc kiếm tiền tính sau vậy, Giang Hà qua chỗ Lục Hàng lấy một miếng thịt chuột xong thì đi về phía Tây thành phố. Trước đó hắn mất nửa tiếng thăm dò địa hình, quả nhiên không khác quá nhiều so với bên phía Đông, nhưng số lượng thú Hoàng Bì tăng ồ ạt, nhiều bằng số chuột đen bên đó.
“Quả nhiên là một nơi tốt.”
Giang Hà làm quen rất nhanh.
Ý tưởng của hắn rất đơn giản, nếu thú Hoàng Bì thích ăn chuột đen, vậy miếng thịt chuột này thì sao? Chắc hẳn sẽ rất hấp dẫn với chúng nhỉ?
Như vậy là ta đã có miếng mồi hoàn hảo.
“He he.”
Giang Hà tìm một bụi cỏ khá khuất để nấp vào.
Miếng thịt còn vương năng lượng tối bị ném trên bãi cỏ. Chỉ năm phút sau, một con thú Hoàng Bì đi qua nơi này, vừa thấy miếng thịt hai mắt đã đau đáu, thế nhưng nó vẫn cảnh giác nhìn xung quanh, khịt mũi đánh hơi.
Nó đang loại bỏ nguy hiểm!
Giang Hà cả kinh, nằm bất động, phát huy hết sức Liễm Tức Thuật! Đừng nghĩ hắn mới học mà coi thường, sự quen thuộc di chuyển với Tĩnh Khí của hắn đã sớm vượt xa Lâm Phong ngày hôm qua! Bấy giờ Giang Hà đang nằm trong bụi cỏ, tựa như một phiến đá bình thường, không có hơi thở.
“Chíp chíp ——”
Sau khi thú Hoàng Bì loại bỏ nguy hiểm thì vui vẻ lao tới.
Thế nhưng điều khiến Giang Hà khiếp sợ là vừa vào phạm vi ba mét, thú Hoàng Bì bỗng dừng bước, nghi ngờ nhìn xung quanh, thế mà lại chuẩn bị rút lui theo bản năng.
Trực giác mạnh thật!
Giang Hà ngạc nhiên thán phục.
Với Liễm Tức Thuật, thú Hoàng Bì không thể phát hiện hơi thở của Giang Hà, nhưng chỉ bằng trực giác mạnh mẽ đã biết có gì đó không đúng, loài sinh vật như thú Hoàng Bì có thể tồn tại đến bây giờ không phải là vô lý. Có điều ở trong bán kính 5 mét, sao có thể để nó trốn chứ?
“Bùm!”
Giang Hà bỗng nhảy ra khỏi bụi cỏ.
“Phụt!”
Một phát chém ngang, thú Hoàng Bì chết ngay tức khắc.
Mất đi lợi thế lớn nhất là tốc độ, thú Hoàng Bì cùng lắm là mạnh hơn chuột đen một chút, nhưng với thực lực bây giờ của Giang Hà mà nói thì cũng chỉ là muỗi!
Lần sau xuất hiện, có nên hô một tiếng Demacia*?
*Vị tướng trong game Liên Minh Huyền Thoại (LOL) hay trốn trong bụi cỏ, mỗi lần dùng kỹ năng sẽ hô Demacia.
Giang Hà nghĩ một lát, cuối cùng vẫn từ bỏ câu khẩu hiệu trẻ trâu này.
“Cuộc săn bắt đầu.”
Ánh mắt Giang Hà toát vẻ hưng phấn.
Thế nhưng hắn không biết, lúc này, một nhóm mười người đại diện cho Hắc Phong, đã xuất phát, đi về phía ngoại thành vây sát hắn! Mà một thiếu niên trạng thái khí đáng sợ, cũng lên đường đi ra ngoại ô. Hai thế lực mạnh mẽ này đều muốn giết chết Giang Hà ở vùng ngoại ô này!
Nguy hiểm luôn rình rập bất cứ lúc nào.