Một lần nữa, Kiệt lại bồi thêm một quả đấm vào mặt hắn làm hắn ngã nhào xuống đất trước sự chứng kiến của Quang, Salvia và Ngân.
Kiệt chẳng biết đây là lần thứ mấy cậu cúi xuống túm lấy cổ áo hắn lôi dậy nữa.
Dường như bản thân đã quá mệt mỏi trước sự im lặng kia và cậu cũng đã nản lắm rồi, Kiệt gào lên một câu khiến tất cả đều sững sờ:
“Salvia là chị dâu của anh đó, anh hai dấu yêu của tôi à!”
Tất cả đều sững sờ nhưng đều theo những cách khác nhau.
Quang, Salvia sững sờ vì cả hai đều không ngờ được rằng...Kiệt sẽ nói ra câu đó.
Còn với Ngân, cô sững sờ vì đây là lần đầu tiên cô nghe được chuyện này.
Cái gì? Salvia là chị dâu của chú? Nghĩa là sao? Tại sao lại như vậy? Chị dâu (Salvia) mà lại yêu chính em chồng (chú) sao? Cái tình huống quái lạ gì đây?
Hắn lau vết máu đang chảy ra từ miệng, nói nhỏ:
“Anh biết...”
“Biết? Biết vậy mà vẫn dây dưa? Và cả chuyện vừa nãy tôi nhìn thấy nữa, chính mắt tôi nhìn thấy.
Đấy mà gọi là biết à?”
Trong lời nói của mình, Kiệt chẳng hề kiêng nể gì cả, cậu thậm chí còn xưng “anh” “tôi” với hắn nữa.
Hắn không thể kiềm chế nổi cơn tức giận trong mình, giáng thẳng cho Kiệt một cú đấm.
Vào lúc này không thể giải quyết bằng lời nữa rồi...
Kiệt khá bất ngờ trước cú đấm đó, cậu sờ bên má bị đấm của mình, nở một nụ cười.
Cũng đau phết đấy!
Kiệt bẻ tay kêu rắc rắc, nghẹo cổ mấy lần rồi giơ ngón tay trỏ trước mặt hắn, giọng nói đầy thách thức:
“Lên nào!”
Điều gì đến rồi cũng đến, hắn và Kiệt giải quyết mọi chuyện bằng những cú đấm, cú đá của bản thân vung ra cho đối phương.
Một vai diễn nữa không thể không nhắc tới, đó là công chúng, ở đây chỉ Salvia và Quang, họ ngăn cản hai con người đang sôi máu kia trong sự bất lực...
Ngân im lặng, để mặc họ như vậy, lặng lẽ trở về phòng.
Sinh nhật tuổi 13 của cô...cứ thế kết thúc trong những tiếng gào thét, những cú đấm, cú đá và cả những giọt máu đã, đang và sẽ rơi xuống...
[...]
Hắn châm lửa hút, hướng ánh mắt u sầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vậy mà lại không bỏ được thuốc...
Khói thuốc bay lên cao rồi loãng dần, cảm giác giống hệt như cuộc đời của hắn...
Đến lúc hạnh phúc lên cao nhất thì cũng là lúc tất cả bị dập tắt...
Hắn cười ầm lên hệt như một tên điên loạn.
Phải, hắn điên rồi, điên thật rồi! Hắn...không muốn làm người bình thường nữa...
Hắn khui lon bia, uống cạn một hơi rồi dựa đầu lên giường, nhìn trần nhà nghĩ lại.
[...]
Quay trở lại thời gian Ngân được hẹn đến phòng hắn
10 phút trước khi Ngân đến
Hắn mở tủ lấy ra một chiếc áo cộc tay.
Chậc, ăn mặt chỉnh tề như này thật khó chịu và nóng nực trong cái ngày hè như này.
Hắn đã cởi được chiếc áo sơ mi kia và đang định mặc lại chiếc áo cộc tay thì cánh cửa phòng bật mở, Salvia chạy vào đè hắn xuống giường.
Cô nàng ăn mặc rất hở hang, chiếc áo bên ngoài dường như chỉ để làm màu, mọi thứ bên trong đều có thể nhìn thấy và điều đó khiến hắn chau mày vẻ không hài lòng.
Salvia dựa vào ngực hắn, tay kéo vai áo mình xuống, giọng nũng nịu:
“Tuấn, em muốn...”
Rồi cô nàng ngước lên nhìn hắn, ánh mắt khiêu gợi vô cùng.
Hắn nuốt nước bọt kiềm chế bản thân, im lặng không đáp.
Salvia được nước lấn tới, cô nàng định cởi bỏ quần áo của mình, cầm lấy tay hắn, sờ soạn.
Hắn khó chịu gạt Salvia khiến cô nàng ngã phịch xuống đất, cảm thấy bản thân đã ra tay mạnh nên hắn cúi xuống, bế cô nàng dậy.
Salvia chưa có ý định bỏ cuộc, được hắn bế lên, cô nàng một lần nữa đẩy hắn xuống giường.
Nhưng thật đáng tiếc...
Hắn đã kịp bám vào thành giường và vì hành động đó hắn đã không bị đè một lần nữa bởi một người phụ nữ.
Salvia bực bội chửi thầm một câu nhưng điều đó không làm cô nàng ngán ngẩm dẫn đến bỏ cuộc, cô nàng vòng tay qua cổ hắn, nói:
“Tuấn, em...”
Hắn lạnh giọng, cắt ngang lời Salvia:
“Salvia, từ nay đừng làm vậy nữa.
Vô ích thôi, anh hết yêu em rồi”.