Đang thiu thiu trong giấc mộng đẹp với chàng hoàng tử của đời tôi, gần chạm môi thì bỗng dưng có một âm thanh the thé vang lên cắt đứt giấc mơ đẹp đẽ.

"70, Lê Nguyễn Hà Vy! "

Lại gì nữa đây? Rõ ràng lúc nãy bà cô này đã điểm danh tôi rồi mà, chắc là mơ thôi, nghĩ vậy tôi lại tiếp tục ngủ tiếp.

"70, Lê Nguyễn Hà Vy, tôi gọi có nghe thấy không hả? Tôi cho 0 điểm bây giờ? "

Nhận biết rõ ràng đây không phải là mơ, tôi vội vàng đứng phắt dậy, quên cả lau nước miếng trên miệng, đôi mắt mơ màng được thay bằng đôi mắt tỉnh như sáo chỉ trong 0,001 giây.

"Dạ, có em ạ. "

"Con gái con đứa, đi học lúc nào cũng ngủ trong giờ, các anh chị đến đây để học hay đến đây để ngủ? Ngủ thì về nhà mà ngủ. "

Bà giáo này lại bắt đầu buông lời xéo xắt tôi rồi đấy, vẫn biết bà đang "khịa" tôi nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi khó chịu...

"Đọc tiếp câu trả lời của Minh Vũ đi. "

Cái gì? Tôi giật thót mình, bấy giờ tôi mới ý thức được mình vừa bị gọi lên để trả lời câu hỏi sao? Nhưng tôi vừa nhận ra một điều hết sức đáng sợ.... Sáng nay tôi đi vội, nên là..... tôi... quên... mang... sách!

Khoan, bà ta vừa nhắc tới cái tên Minh Vũ, hình như là... người con trai ngồi cạnh tôi thì phải?


Nghĩ tới cái tên này, tôi liền đưa mắt nhìn Minh Vũ, câu ta vẫn đang chăm chú đọc sách mà không quan tâm tới tôi.

Con người này nhìn trông có vẻ lập dị lại cá tính, tôi không nghĩ rằng cậu ta thực sự chú tâm vào việc học.

"Sao? Có trả lời được không đây? Tôi cho 0 điểm nhé? "

Tiếng bà giáo nạt nộ lại cất lên, trong lòng tôi khẩn trương vô cùng, 0 điểm ấy hả? Tôi đã ra sức học hành từ đầu kỳ tới giờ, dự định là học kỳ này sẽ lấy được học bổng. Vậy mà vì một hôm bị kiệt sức mà bỏ ngang tất cả sao?

Không... không thể nào... Tôi không thể bị 0 điểm vào lúc này, tôi còn bao nhiêu dự định dang dở, còn phải phấn đấu học thật giỏi để làm thư ký cho anh...

Ôi trời đất ơi...

Trong khi đầu óc tôi còn đang quay mòng mòng thì thời gian cứ như đang chạy chậm lại, nghĩ tới nghĩ lui, tôi không còn cách nào khác mà hạ lòng tự tôn của mình xuống mà cầu xin Minh Vũ.

"Cậu ơi, vừa nãy câu trả lời câu nào thế? Có thể chỉ cho mình được không? "

Minh Vũ không đáp lời tôi, vẫn dán mắt vào quyển sách trước mặt.

Càng lúc, tôi càng khẩn trương, nhìn ánh mắt như tia laser của bà giáo mà tôi thấy rợn người.

Mẹ kiếp! Thời cơ ngàn năm có một, được mỹ nữ hỏi thăm mà lại lờ đi là sao?

Tôi khẽ chửi thề một cái trong lòng, còn con Trang thì đang ôm miệng cười như được mùa.

Tôi nuốt nước bọt, có thể giọng tôi quá nhỏ nên cậu ta không nghe thấy, nghĩ vậy tôi liền đưa ngón tay ra miết sách của Vũ, lôi kéo sự tập trung của cậu ta.

"Giúp mình với! "

Ngón tay thon dài hiện ra trước mặt Minh vũ, cậu ta nhướn mày nhìn tôi, còn tôi thì đưa ra cặp mắt long lay động lòng người.

Bỗng dưng tôi muốn vả vào mặt mình một cái, hôm nay thực sự quá nhục!

Nhưng mà, thà bỏ cái sĩ diện sang một bên còn hơn là để mình bị 0 điểm.

Minh Vũ nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt lộ ra vài tia chán ghét, thế nào mà sau đó, cậu ta vẫn đưa sách của mình cho tôi rồi chỉ vào đáp án mà cậu ta đã khoanh.

Cậu con trai này, thực sự không tệ như tôi nghĩ nha!

Tôi vội vàng nói cảm ơn rồi cầm quyển sách lên đọc đáp án mà cậu ta chỉ.

Xong xuôi, bà giáo lườm tôi cháy mặt rồi bảo tôi ngồi xuống.

Ha! Trù dập tôi không thành công, mơ đi nha!


Tôi vui vẻ đặt mông xuống ghế, đang hí hửng định rút điện thoại ra trả lời tin nhắn thì giọng của người con trai cùng bàn lại vang lên.

"Trả tôi sách. "

Tôi ái ngại liếm môi nhìn Minh Vũ, tôi cũng thật là... Ngáo hết chỗ nói. Vừa dùng sách của Vũ mà không trả cậu ta, nhưng mà thái độ với con gái cũng nên mềm mỏng chút chứ? Thật là không biết thương hoa tiếc ngọc chút nào.

Tôi cố nở một nụ cười rồi đáp.

"Xin lỗi, xin lỗi, thực sự vô ý quá, cảm ơn cậu đã giúp đỡ. "

Vừa nói tôi vừa trả sách cho Vũ, cậu ta nhận lại sách cũng chẳng đoái hoài tới tôi nữa mà tiếp tục ngẩng đầu lên nghe giảng.

Máy điện thoại tôi rung lên, lại là tin nhắn của cái Trang.

"Kinh nha, mỹ nữ an tĩnh được soái ca cứu giúp, hâm mộ hâm mộ. "

"Mày im ngay, đã không giúp bạn rồi còn cười là thế nào? "

"Ngồi xa như thế giúp kiểu gì? Cơ mà tao cũng muốn được ngồi cạnh soái ca, hiuhiu. Đã có bồ rồi còn được trai đẹp để ý, sáng nay mày ăn gì mà may thế? "

Tôi chưa kịp trả lời, cái Trang đã tiếp lời:

"Hay mày xin facebook của Vũ cho tao với, mày có bồ rồi cũng nên nghĩ cho tấm thân cô độc như tao chứ, huhu, tao tự thấy mình mặt mũi cũng không tới nỗi nào, cớ sao mười tám mùa khoai rồi mà vẫn chưa có thằng nào dòm ngó. "

"Mày thích thì đi mà xin, lúc nãy đã nhục lắm rồi, cậu ta hệt như một tảng băng vậy, khó gần, khó tiếp cận. Xin thế éo nào được. Tao ngủ đây. "

Mặc kệ con Trang vẫn đang nói gì đó, tôi lại gục đầu xuống bàn ngủ tiếp.

_________________

Reng! Reng!

Chuông báo hiệu hết tiết vang lên nhưng tôi vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ, con Trang liền đập vào vai tôi một cái khiến tôi tỉnh dậy.

"Dậy đi, hết giờ rồi mà vẫn còn ngủ. Dậy đi mua sắm với tao. "

Tôi mơ màng mở mắt, thấy chỗ ngồi bên cạnh không biết từ lúc nào đã chống trơn, thay vào đó, cái mặt của con Trang đang lù lù hiện ra trước mặt tôi.

"Đi thôi. "

Tôi nhoài người ngồi dậy, vươn vai một cái rồi đứng dậy đi theo nó.


Ra tới cổng trường, một chiếc xe Roll Royce màu trắng hiện ra trước mặt tôi, cái Trang thấy vậy liền bảo.

"Ghen tỵ quá, người yêu lại tới đón rồi kìa. "

Quái lạ, tôi không hề nói giờ tan trường cho anh biết, sao anh lại tới đây đón tôi nhỉ?

Chấm dứt suy nghĩ trong đầu, tôi dần dần tiến tới chiếc xe phía trước, vừa thấy tôi, chiếc xe liền mở cửa ra, bên trong không phải là anh, mà là một người đàn ông lực lưỡng khác mặc vest đen nhìn tôi.

"Chào cô, tôi là vệ sĩ của ông chủ, ông chủ nhờ tôi mang theo bộ đồ này giúp cô. Hôm nay ông chủ có cuộc họp quan trọng không thể đến đón cô được. "

Vừa nói, ông ta vừa đưa một bọc quần áo ra trước mặt tôi.

Tôi hoài nghi nhìn vào trong, đây không phải là bộ váy hôm qua tôi mặc sao?

"Ông chủ dặn, cô mặc chiếc váy này về nhà sẽ không bị phát hiện. "

Câu nói của vệ sĩ khiến tôi sực tỉnh, sau một vài giây vận động não, khóe miệng liền nhếch lên nở một nụ cười tươi hơn hoa.

Thì ra người đàn ông của tôi chu đáo như vậy, mà tôi cũng bất cẩn thật. Cả đêm ở nhà anh, về nhà lại mặc bộ váy này thì sẽ bị bố mẹ nghi ngay. Tôi hạnh phúc mà ôm bọc váy vào người đáp.

"Gửi lời cảm ơn anh ấy giúp tôi. "

Nói xong, tôi xoay lưng nhìn con Trang, mặt nó đang méo xệch vì vừa bị ăn nguyên cái bánh gato vào mồm.

Một lần nữa giọng nói của người vệ sĩ kia lại cất lên.

"Tôi chờ cô ở ngoài này, ông chủ dặn tôi lái xe đưa cô về. "

"Nhưng, hôm nay tôi còn đi mua quần áo với Trang nữa. "

"Vậy thì tôi sẽ đưa cô và cô Trang đi, ông chủ có gửi cho cô 500 triệu vào tài khoản để mua sắm. "