Tôi ngỡ ngàng mở mắt ra, thì ra... anh ta chỉ đang lau nước mắt cho tôi... Có phải tôi đã nghĩ quá rồi đúng không?

"Mỗi lần em khóc, tôi lại thấy bất lực và cảm thấy bản thân mình thật tồi tệ. Tôi không muốn em khóc, không muốn em buồn, không muốn em tổn thương... Chẳng muốn một chút nào hết! "

Lời anh ta nói khiến tôi như chết sững, đôi chân lúc nãy muốn chạy trốn bây giờ lại như đeo chì mà chôn chân tại một chỗ.

Tôi mở to mắt nhìn anh ấy, trong tim như có một bàn tay đang bóp chặt, có cái gì đó đang chèn ở cổ họng, không thể thốt ra thành lời.

Đôi bàn tay anh ta đưa lên, vuốt ve gò má của tôi, đôi mắt u tối như màn đêm sâu thẳm ngoài kia, buồn bã đến thê lương...

Tôi đáng lẽ phải ngăn đôi bàn tay này lại, nhưng... tôi không thể...

"Nếu em cảm thấy bất mãn, nếu em cảm thấy với hắn... không thích hợp. Hãy nói ra được không? Xin em đừng giấu và chịu đựng một mình. Đừng tự giày vò mình nữa, tôi không muốn em đau đớn... Mỗi khi chứng kiến em như vậy, em có biết tôi đau thế nào không? "

Càng lúc tôi càng chìm đắm vào những lời nói của anh ta. Đôi mắt buồn đượm kia như thôi miên tôi, trái tim như đang chảy máu... rất rất đau...


Bỗng! Chỉ muốn ôm lấy anh ta và òa lên khóc rồi nói hết những gì tôi đang phải chịu đựng ở trong lòng... Tất cả... nói hết...

Bởi vì, tôi đã đủ mệt mỏi lắm rồi, cảm giác trên đời này chỉ có duy nhất người đàn ông này có thể thấu hiểu và xoa dịu nỗi đau trong tôi.

Nhưng một chút lý trí của tôi đã ngăn cản tôi làm thế, tôi không biết làm gì, chỉ biết mình đang chảy nước mắt rất nhiều...

Anh đưa tay vuốt ve gương mặt tôi, sau đó, khuôn mặt anh sáp lại gần tôi, càng lúc càng gần.

Trái tim tôi trong khoảnh khắc ấy như ngừng đập, không nhúc nhích, không bài xích, không có lý do để ngăn cản...

Toàn bộ "vũ khí" mà tôi chuẩn bị đối phó với anh ta, sẵn sàng cự tuyệt với người đàn ông này, tôi... buông xuống hết...

Tôi... hoàn toàn bại trận!

Tôi nhắm nghiền mắt lại, hãy cứ để mọi thứ đến đâu thì đến... Đôi môi của anh ta gần sát lại môi tôi thì anh ta đột ngột dừng lại, sau đó lướt qua rồi thì thầm vào tai tôi.

"Đối với tôi, em quan trọng hơn cả mạng sống này. Vì vậy chỉ một ánh mắt buồn của em, cũng để khiến tôi cảm thấy đau đớn quằn quại. "

Lại một lần nữa tôi thực sự bị trấn động bởi lời nói của người đàn ông này, tôi mở to mắt như không tin vào những gì mình vừa nghe.

Tôi thực sự quan trọng với anh ta thế sao?

Nhưng tại sao chứ? Hay tất cả chỉ để phục vụ cho một âm mưu nào đó mà Vũ đã nói...

Tôi không còn sức lực để suy nghĩ nữa, tôi như đã bị ánh mắt của anh ta thôi miên, đầu óc trống rỗng... Và rồi, môi anh ngày càng sát đôi môi của tôi...

"Anh nhớ em... nhiều lắm! "

Dứt lời, môi của anh ấy phủ lên môi tôi, nhẹ nhàng thôi, như chuồn chuồn nước rồi đưa lưỡi tiến vào, mở cậy hàm răng của tôi rồi thừa nước xuống tới...

Tay anh đặt lên eo tôi khóa chặt, đầu lưỡi quấn lấy lưỡi của tôi dây dưa một hồi...

Càng lúc, tôi càng không dứt ra được... Sao vậy nhỉ? Lúc nãy


Đầu óc trống rỗng, còn nước mắt thì không ngừng rơi xuống...

Cảm giác

như tôi cũng khao khát nụ hôn nóng bỏng này vậy!

"Ưm...a... "

Anh bắt lấy một bên tay của tôi rồi đặt lên ngực anh, nơi lồng ngực có tồn tại một trái tim đang đập một cách mạnh mẽ... Giống như anh đang muốn nói với tôi rằng: trái tim này đang đập là vì tôi.

Tôi bị cuốn vào nụ hôn của anh tới mức quên cả trời đất. Tôi chưa từng hôn một người đàn ông nào, không nghĩ rằng mình sẽ bị cuốn tới mức không thể nghĩ ngợi được điều gì.

Nụ hôn chấm dứt khi tôi gần như ngộp thở vì thiếu không khí, anh buông môi tôi ra, đôi mắt còn tràn ngập sự luyến tiếc.

Tôi thở hổn hển, ý thức quay trở về, mắt tôi mở to...

Tôi không thể tin nổi những việc vừa diễn ra, tôi và anh ta đã làm một chuyện trời đánh!

Hai ngày nữa tôi kết hôn, vậy mà tôi lại để anh ta...

Trời ơi!

Tôi sợ hãi và run rẩy kịch liệt, đúng như tôi nghĩ, không thể phủ nhận rằng anh ta có một sức hút khó cưỡng khiến tôi bị cuốn vào mà không thể tìm ra lối thoát.

Tôi... không thể lại gần người đàn ông này nữa. Tôi vừa làm điều có lỗi với Vũ mất rồi!

Trong tôi như có một ngọn lửa cháy rụi, tôi tức giận đưa tay lên, không kìm lại nổi mà tát anh ta.

Chát!

Anh ta bất ngờ với cái tát của tôi, anh ta hơi khựng lại một chút, còn tôi thì hét lên:

"Đừng bao giờ làm phiền tôi nữa! Anh là đồ tồi. "


Nói xong câu đó tôi cũng chạy vụt đi.

Anh ta chỉ đang coi tôi là công cụ mà thôi, nhớ? Rõ ràng là anh ta đang nói với cô ấy, anh ta tưởng tượng tôi là cô ấy và hôn tôi...

Anh ta là đồ tồi!

Đúng như Vũ nói, anh ta chỉ lợi dụng tôi mà thôi...

Đáng lẽ ra nghĩ như vậy tôi phải vui, nhưng tại sao tôi lại đau khổ như thế này? Tại sao tôi lại chấp nhận để cho anh ta hôn?

Tôi cũng là một kẻ tồi tệ!

Nước mắt cứ thế tuôn rơi, tôi chạy ra khỏi quán cafe, cùng lúc này, một chiếc xe Limousine đen tuyền như một con cá mập tiến tới.

Tôi sững người dừng chân, tôi nhận ra đó là xe của Vũ... Tại sao anh ấy lại biết tôi đến đây?

Đoàng!

Như có một tia sét đánh vào đầu tôi, chẳng phải là tôi đã tắt nguồn điện thoại hay sao?

Tôi lùi lại vài bước, cửa xe mở, Vũ ngay lập tức bước ra, gương mặt tối sầm lại.

Tôi cảm giác nguy hiểm đang cận kề, Vũ nhìn tôi, từ từ bước đến, cảm giác như không khí xung quanh đã bị đóng băng...

"Vợ yêu, hôm nay em không nghe lời tôi rồi. "