Có cái gì đó xuyên qua trái tim tôi, một chút hụt hẫng, một chút lạc lõng, một chút đau đớn...

"Về nhà"? Giống như đó không phải là căn nhà của tôi... tự dưng, chân tôi trở nên nặng nề, tôi không muốn về, tôi muốn ở lại đây thêm chút nữa. Về rồi lại phải giam mình trong bốn bức tường?

Hay là do những ngày vừa qua tôi đã quá vui vẻ? Tôi không biết nữa... Thực sự không muốn về một chút nào.

Đi được vài bước thì chân tôi hơi khựng lại, như phát hiện được điều gì đó khác thường. Vũ hỏi tôi:

"Em sao thế? "

Tôi hơi nhíu mày nhìn anh, tôi biết mình không thể nói ra sự thật là tôi không muốn về nhà, trong đầu có chút hỗn loạn.

"Chờ em một chút. "

Vừa nói xong, tôi quay đầu nhìn người đàn ông kia, tôi thấy mắt anh buồn lắm, quay lưng lại tôi mới biết hóa ra ánh mắt anh vẫn dõi theo bóng lưng của tôi một cách buồn bã. Điều đó như một mũi tên cắm thẳng vào trái tim tôi, rất rất đau...

Chúng tôi như một cặp đôi phải chia xa vậy!

Tôi chần chừ một lúc rồi nói với anh ta:


"Xin lỗi vì đã phiền anh trong ba ngày qua và... Cảm ơn anh vì tất cả! "

Làn gió nhẹ sượt qua khiến tóc tôi bay trong gió, che phủ mất một nửa gương mặt của tôi, bỗng dưng, nắm tay của Vũ bỗng dưng siết chặt, nó khiến tay tôi hơi đau một chút.

Người đó bỗng nở một nụ cười nhìn tôi rồi gật đầu. Nhắc mới nhớ, tôi thậm chí còn chưa biết tên anh ta.

"Cho tôi biết tên của anh. "

Lập tức, Vũ thì thầm vào tai tôi:

"Giai Tuệ, em hỏi tên một người lạ như vậy có phải là hơi quá rồi không? "

Tôi ngước mặt lên nhìn Vũ, cảm thấy biểu cảm không hài lòng của anh hiện rõ trên gương mặt.

"Đây không phải người lạ, đây là bạn em. Anh ấy đã giúp đỡ em rất nhiều. "

Càng nói, Vũ càng khó chịu ra mặt, cuối cùng anh ấy phải thỏa hiệp xuống nói với tôi.

"Được thôi, tùy em. "

Tôi lại tiếp tục quay mặt ra nhìn người đàn ông kia.

"Này người lạ, cho tôi biết tên của anh đi. "

Lần này, anh nở một nụ cười rất tươi, để lộ hàm răng trắng và đều như hạt bắp của mình. Bấy giờ tôi mới để ý anh ít khi nở một nụ cười tươi như thế này.

"Tên của tôi là...."

Kỳ lạ!

Tên của anh ta là gì nhỉ? Sao tôi lại nghe không rõ?

Có một thanh anh truyền chói tai truyền vào tai tôi, tại sao tôi không thể nghe rõ những lời tiếp theo của anh ta nói mà chỉ nhìn thấy đôi môi của anh ấy đang mấp máy?

Tại sao?

Tên anh là gì?

Tại sao tim tôi lại đau thế nhỉ?

Tôi bất giác ôm lấy cái đầu đang choáng váng như bị búa gõ vào của mình.


Đau... đau đầu quá?

Mọi thứ đang trở nên đảo nghiêng và lộn xộn!

Có thứ âm thanh quen thuộc nào đó đang tràn về... Giống hệt như cái đêm anh ta cho tôi xem sợi dây chuyền.

"Anh muốn cưới vợ luôn và ngay để tối đi ngủ có người ôm, sáng sớm lại được thấy em, được em nấu cơm... "

"Anh yêu em rất nhiều, vợ yêu! "

"Anh không thể lấy ai ngoài em. "

"Cả đời này anh sẽ chỉ cưới mình em."

"Ừ, you are my heart, em là trái tim của anh. Khi em đeo nó, dù em có đi xa tới đâu, bất cứ nơi nào, em hãy nhớ, em luôn luôn tồn tại ở trong trái tim anh. Cũng như

là, anh luôn ở bên em. Mãi mãi, không bao giờ tách rời. "

"Tặng em quà sinh nhật sớm, anh muốn để tới sinh nhật em cho bất ngờ. Nhưng ngày mai em phải xuất hiện trước rất nhiều người, anh muốn tặng em vào lúc này để khẳng định rằng, em chỉ có thể thuộc về một mình anh. Dù ngày mai em đẹp và lộng lẫy tới mức nào, em cũng chỉ thuộc về anh. Sợi dây chuyền này là minh chứng cho điều đó. "

Giọng nói này sao mà quen thuộc thế? Sao khiến trái tim tôi đau như thế?

Tôi càng lúc càng không tỉnh táo, tôi bước loạng choạng về phía sau, có rất nhiều người đang vây quanh tôi và nói gì đó, Vũ nhìn tôi bằng đôi mắt lo lắng... Nhưng mọi thứ càng lúc càng mờ dần...

Ai? Là ai đang nói vậy?

Máu! Máu...

Tôi lại chảy máu mũi rồi...

Chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau...

Anh yêu em...

Là ai đang nói đó? Im lặng đi! Tại sao cứ ở trong đầu tôi!

Tại sao khiến trái tim tôi đau nhói?

Thế rồi, một màn đêm đen kịt bao trùm lấy tôi, tôi không còn nhìn thấy hay cảm nhận được bất kỳ thứ gì nữa!

______________


"Em tỉnh lại rồi à? "

Tôi mấp máy mở đôi mắt của mình ra, cố gắng gượng dậy và đưa mắt nhìn quanh. Tôi vẫn đang nằm trong căn phòng quen thuộc của nhà Vũ, đầu cũng không còn đau khi nãy nữa. Trước mặt tôi là Vũ, anh ấy nhìn tôi với đôi mắt tràn đầy lo lắng.

Tôi đưa tay lên đầu mình mà vò tóc, đưa mắt qua cửa sổ, sắc trời đã chuyển thành màu tối đen.

Tôi đã hôn mê vài tiếng rồi sao?

"Em cảm thấy thế nào rồi? "

Vũ vẫn nhìn tôi, hai tay anh đan lại đặt trước cằm.

"Lúc nãy, em bị sao vậy? "

"Em bị thiếu máu nên ngất thôi. "

Thiếu máu?

Sao tôi lại không cảm thấy thế nhỉ? Mà, tại sao câu trả lời của anh lại giống hệt với người đàn ông đó chứ? Liệu đây có phải là một sự trùng hợp không?

Vũ lại tiếp tục nói:

"Em không sao cả, em có thể đi lại bình thường, anh sẽ mua nhiều thuốc bổ cho em uống hơn, không sau đâu nhé, đừng lo. "

Vừa nói anh vừa đưa tay xoa đầu tôi, ánh mắt rất dịu dàng.

Tôi dù rất băn khoăn nhưng không dám hỏi nhiều thêm nữa, chỉ là, tôi thấy sự việc ngày hôm nay đảo lộn quá. Cứ như là mọi người đang giấu tôi điều gì ấy!

Nghĩ nghĩ một hồi, tôi lại hỏi:

"Anh có nghe thấy người đàn ông đó nói gì không? Không hiểu sao khi nghe thấy tên người đó em lại ngất nữa. Em còn chẳng nghe rõ tên người đó, anh biết không? "