Tôi đi bộ quanh hồ để tâm mình được thư thái. Nhưng thật tiếc, có lẽ tôi nên đi vào buổi chiều, cái nắng nóng như đổ lửa này thật khiến người ta dễ trở nên bực tức.

Mới đi được một đoạn thôi mà người tôi nhễ nhại mồ hôi. Có lẽ vì trưa nắng nên nơi đây ít người tụ tập hơn so với buổi tối. Không ồn ào sô bồ, thỉnh thoảng chỉ có tiếng trẻ em nô đùa rì rầm với nhau. Tôi ngồi xuống chiếc ghế đá cạnh ven hồ, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, cảm thấy như mình có thể ngửi được cái mùi tươi mát của mặt hồ, tâm tình cũng vì thế mà tươi tỉnh hẳn, suy nghĩ cũng trở nên lưu thông hơn, cứ như là mọi muộn phiền trong quá khứ đều được gạt đi.

Dần dần, tôi cũng trở nên thích nghi với cái nắng ở đây, không cảm thấy nóng hay bức bối nữa. Nắng nhuộm vàng cả mặt đường, nhưng phong cảnh hồ Tây vẫn đẹp như thế. Mặt hồ được ánh nắng chiếu xuống tạo vẻ lung linh huyền ảo. Thi thoảng có một cơn gió mát lạnh thổi qua kèm theo tiếng động rào rạt của những chiếc lá, cũng đủ để khiến cơ thể tôi cảm thấy thư thái.

Dần dần, tôi cứ thơ thẩn ngắm nhìn cảnh đẹp xung quanh mà quên mất cả thời gian đang ngừng trôi.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, cho tới khi ánh nắng chiếu lên tôi vụt tắt, thay vào đó là một khoảng râm như thể có cái gì đó to lớn đang che nắng cho tôi.

Theo phản xạ, tôi ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một người đàn ông đang giang chiếc ô che nắng cho tôi khiến tôi không khỏi kinh ngạc.

"Ngoài trời hiện giờ đã là 38 độ C, em không nên để ánh nắng chiếu lên mình vào lúc này. Rất có hại cho da. "

Người đó chính là người đàn ông tôi gặp trong công viên, cũng chính là người đánh Vũ tới biến dạng cả khuôn mặt.

Người đó vẫn đẹp như thế. Vì dùng ô cho nắng cho tôi mà người đó hứng chịu toàn bộ ánh nắng phủ lên gương mặt mình. Nhưng điều đó không làm cho nhan sắc của anh ấy giảm đi, ngược lại trông anh ấy chẳng khác nào một bức tượng Hy Lạp hoàn mỹ. Vẻ đẹp hư ảo khiến cho bất kỳ con tim nào cũng phải bồi hồi thổn thức.


Đôi mắt trầm buồn lẳng lặng tựa mặt hồ, sống mũi cao thon, môi mỏng mím chặt, khuôn mặt không hề biểu lộ bất cứ sắc thái nào.

Nhưng... tại sao tôi lại gặp lại anh ta ở đây? Liệu chăng có phải là một sự trùng hợp?

Nghĩ vậy tôi hơi giật mình mà thoát khỏi sự u mê kia. Vội đứng phắt dậy, nhìn anh ta với đôi mắt đề phòng.

Vũ nói... tôi không nên lại gần anh ta...

Thế nên, dù cho anh ta có là ân nhân cứu mạng của con tôi, chắc gì anh ta đã là người tốt...

Người đàn ông này rất nhạy cảm, ngay tức khắc anh ấy nhìn ra được tâm trạng lúc này của tôi.

"Tôi khiến em sợ? "

Không hiểu sao khi nói câu này, ánh mắt của anh ta dấy lên một sự tổn thương khiến tôi như bị xoáy vào trong.

Cứ như là, trái tim tôi cũng bị tổn thương...

Đừng buồn...

Chỉ một câu nói đó thôi mà tôi không tài nào thốt ra nổi, nó cứ như bị nghẹn ứ lại nơi cổ họng mình.

Tôi không biết nói gì ngoài nhìn anh ta bằng đôi mắt kinh ngạc đan xen sợ hãi.

Thấy biểu hiện của tôi như vậy, anh ta đành miễn cưỡng nở một nụ cười chua chát.... trông rất đáng thương.

"Xin lỗi vì đã khiến em sợ, tôi không làm phiền em đâu. Tôi sẽ đi ngay thôi. Chỉ là... em có thể cầm chiếc ô này được không? Trời rất nắng, nếu em cứ đi dưới nắng thế này, tôi e rằng em sẽ bị cảm. "

Vừa nói,

anh ta vừa đưa cán ô cho tôi, nhưng tôi lập tức lùi lại vài bước nhìn anh ta lắc đầu.

"Không cần đâu... tôi... tôi không nhận đồ của người lạ. Cảm ơn! "

Nói xong câu đó tôi cũng quay lưng chạy thẳng một mạch về hướng khác, không ngoái lại nhìn anh ta tới một cái.

Tôi đang sợ? Sợ điều gì nhỉ? Sợ chứng kiến ánh mắt kia sẽ khiến tôi mềm lòng?


Không đúng...

Tôi cảm nhận có một sợi dây vô hình nào đó liên kết giữa hai chúng tôi.... Người đàn ông đó, vừa xa lạ, lại vừa thân quen, tôi không sao diễn tả được cảm xúc rối bời trong lòng mình khi đối diện với anh ấy.

Một chút thương nhớ, một chút đau, một chút vui mừng, một chút mong chờ... và nhiều hơn cả là sợ hãi!

Không hiểu sao tôi lại có cảm xúc như thế dù đây chỉ là lần thứ hai chúng tôi gặp nhau.

Tôi bị ám ảnh bởi đôi mắt buồn đượm đó, giống như là một phần nào đó trong tôi không muốn anh ta buồn, không muốn anh ta tổn thương. Cảm giác như anh ấy có cảm xúc như nào thì tôi cũng như vậy.

Tôi nhanh chóng đi về phía chiếc taxi đang đậu trên đường chờ mình, tôi vội vội vàng vàng mở cửa như bị ma đuổi rồi ngồi vào bên trong.

"Cho tôi về nhà. "

Tài xế thấy tôi vội vàng như vậy không khỏi ngạc nhiên nhưng ông ta cũng không nhiều lời mà lái xe trở tôi về biệt thự của Vũ.

Trên đường đi tôi cứ chìm trong mớ suy nghĩ bỏng bong trong đầu mình.

Người đó là ai nhỉ? Liệu chúng tôi đã từng gặp nhau trước đó ư?

Nhưng biết là ai rồi thì sao chứ? Tôi và người đó chẳng liên quan đến nhau. Vũ không muốn tôi lại gần người đó. Vũ nói người đó là người xấu. Tốt nhất, tôi nên quên đi thì hơn, tránh nghĩ ngợi nhiều thêm về người đó nữa.

Tôi nên ý thức rằng bản thân mình sắp phải kết hôn, không nên phát sinh bất kỳ thứ tình cảm nào...

Tôi đưa hai tay ôm mặt...

Tôi đang nghĩ cái quái gì thế nhỉ? Tại sao tôi phải sợ phát sinh tình cảm với người đó?

Chỉ một chút cảm xúc lướt qua thôi cũng đã khiến tôi trở nên như thế này sao?

Thật vớ vẩn!

Bỗng!

Loa của chiếc taxi vang lên một bài hát, lúc đầu tôi không quan tâm lắm, nhưng lời bài hát khiến tôi thực sự kinh ngạc...

If


If I were a sin

Liệu em còn vững tin anh?

Liệu em còn muốn yêu anh?

Liệu em còn muốn theo anh băng qua bao đại dương?

If

If I were a sin

Liệu em còn muốn ở bên?

Mặc cho lời nói ngả ngiêng

Mặc cho đời cứ đảo điên

If I were a sin

Em, điều gì đã khiến

Người chỉ lặng im

Trong ánh mắt mang những nỗi niềm riêng...

Lời bài hát như cứa vào lòng tôi một nhát, tôi dựa vào khung cửa kính xe yên lặng lắng nghe hết bài hát. Không biết là do bài hát buồn hay tâm trạng tôi tệ mà khi nghe xong tôi buồn tới nẫu ruột nẫu gan...