Tô Vãn trở lại Lâm Thủy Uyển của mình, hưng phấn ở trên giường đánh vài cái, khẩu vị tăng lên không ít, sau bữa tối, đi ra vườn luyện tập thuật bắn súng. Dựa vào sự thông minh trí tuệ của nàng, liếc mắt một cái, cơ hồ có thể nhớ kỹ toàn bộ chiêu thức, so với trong tưởng tượng đơn giản hơn nhiều, bất quá không đơn giản như thế kỷ 21, nhanh, có không ít sạn.

Trải qua mấy ngày nghiên cứu của nàng, không chỉ đem những sạn trong thuật bắn súng loại bỏ, còn nghiên cứu ra một ít chiêu thức mới, hạ bút viết vào, vui vẻ vỗ vỗ tay, đây là bản thuật bắn súng Tô Vãn nàng biên soạn lại!

Thủy Nguyệt nghi hoặc quay đầu lại dò xét, nhìn nàng bức tranh tiểu nhân, "Tiểu thư, đây là?"

"Thủy Nguyệt là cô gái ngoan, những hứng thú này chỉ nam nhân mới có , ngươi cũng không cần biết, thế nhưng chuyện này không thể nói ra ngoài, hiểu chưa?" Tô Vãn nhìn cái trán Thủy Nguyệt, dặn dò. Nếu cho Lâu lão đầu nhi kia biết nàng đem bảo bối thuật bắn súng của hắn sửa lại, nàng liền xong đời.

Thủy Nguyệt nga một tiếng, không rõ cho nên chỉ gật đầu, đáp ứng lui xuống dưới.

Tô Vãn quay đầu nhìn hai nha đầu ở bên ngoài điện, lúc này mới đi vào sương phòng của mình để nghỉ ngơi, đem sách đặt vào trong ngăn kéo, đồng thời dặn dò: "Sương phòng của ta, những người khác không được cho vào, ngươi đi vào quét dọn là được."

"Hiểu ạ! Bây giờ tiểu thư ngươi phải đi ra ngoài sao? Tối rồi, để cho Thủy Nguyệt hầu hạ người tắm rửa, nghỉ ngơi nha." Thủy Nguyệt nhìn hành động của nàng, hỏi.

Tô Vãn khoát tay áo, "Vừa mới cơm nước xong, ta phải đi ra ngoài tản bộ nha, nếu không sẽ trở thành tiểu heo mập." Nàng nhìn chằm chằm Thủy Nguyệt, trở mình một cái xem thường, nói thầm nói.

Thủy Nguyệt phì một tiếng bật cười. . . . . .

Tô Vãn đi đến hậu viên, thả người nhảy lên trên mái nhà, thân thể lười biếng nằm xuống, nhìn bâu trời đầy sa . Bầu trời ở cổ đại đặc biệt mỹ lệ, không có ô nhiễm công nghiệp, có màu xanh đặc biệt.

Một trận gió lướt qua hai má, nàng nhạy cảm cảm giác được có người đánh úp lại, tỉnh táo nhảy lên, vươn tay chế trụ yết hầu của người vừa tới, phát hiện thì ra là Úc Băng, nàng thâm ý cười hỏi: "Như thế nào rồi? Ngươi bị biểu tỷ của ngươi thu thập mà?"

"Tiểu Vãn Vãn, ngươi quả nhiên là tâm ngoan, ta muốn tránh xa một chút, đã bị biểu tỷ thu thập suýt thành thịt vụn, ngươi thật sự là bướng bỉnh, dám vui đùa như vậy." Úc Băng vô tội nháy hai mắt, đáng thương hề hề nhìn Tô Vãn, bộ dạng đàn bà ra mặt, có biểu tình bán man , quả thực là sét đánh cuồn cuộn.

Tô Vãn cũng chỉ cười nhạt, cách xa hắn một chút, dùng tay ra hiệu dừng lại, "Dừng! Theo lý chúng ta căn bản không có quan hệ thân thích, nếu Đại phu nhân không là chủ mẫu, ta ngay cả một tiếng biểu cữu cũng lười gọi ngươi. Hơn nữa việc rình coi ngươi, ta cũng không phải cố ý, tại vì sự kiện lúc sáng nên bất đắc dĩ, ai bảo biểu tỷ của ngươi rất chiếu cố nữ nhi làm gì. Ta luôn luôn lấy mình làm trung tâm, vì lợi ích của bản thân, ngay cả bạn bè thân thiết cũng bán đứng ! Hiểu chưa? Biểu cữu."

Úc Băng nghe xong, ngẩng đầu nhìn sao trời, suy nghĩ sâu xa trong chốc lát, quay đầu nói: "Tiểu Vãn Vãn, xem ra biểu cữu thật sự muốn đem ngươi gục trên giường, nếu không ta thật không biết có thể bị ngươi bán đứng vài lần hay không?

Phốc. . . . . .

Tô Vãn vừa nghe, ngay cả nước miếng cũng phải phun ra, hai mắt híp lại, trong mắt mang theo tia bén nhọn, nhanh tay lẹ mắt chế trụ cổ họng của hắn, "Muốn áp đảo ta? Biểu cữu, ngươi rất tự tin, ta cũng không có trình độ bụng đói ăn quàng tìm vịt chết ( vịt có nghĩa là trai bao đó Huệ ) Cho nên, ngươi miễn. Cách xa ta một chút!"

Thực lực Úc Băng đúng là không thể khinh thường, cư nhiên có thể dễ dàng tránh khỏi công kích của Tô Vãn, hơn nữa hoàn hảo không tổn hao gì đứng ở trước mặt của nàng tiếp tục lẳng lơ, lười biếng vuốt tóc, mắt hoa đào lóe ra, "Nữ nhân mà Úc Băng coi trọng, không thể thoát. Tiểu Vãn Vãn, ngươi là chất nữ của ta ,cũng không thể đào thoát khỏi lòng bàn tay của ta ."

Lời còn chưa dứt, một trận gió mang hơi thở nam tính độc đáo đánh úp lại, cánh tay dài của hắn duỗi ra, muốn đem cả người Tô Vãn ôm vào trong ngực, thế nhưng nàng lại linh hoạt từ dưới tay của hắn tránh thoát, đồng thời tà ác nâng chân, đá vào trên mắt cá chân của hắn.

Úc Băng hoàn toàn không ngờ tiểu nữ tử này sẽ dùng một chiêu như vậy , trọng tâm không vững nên hướng phòng ốc bên kia lăn đi. May mà kịp thời thả ra một dải lụa trắng ôm lấy mái cong, lau mồ hôi lạnh trên trán "Tiểu Vãn Vãn, ngươi cư nhiên đùa giỡn ta, đây không phải là chuyện quân tử nên làm ."

"Biểu cữu, Vãn Vãn không phải quân tử, hơn nữa ta nói rồi, ta lấy mình làm trung tâm." Tô Vãn khinh miệt, trong mắt là chán ghét, thật sự là ghê tởm, muốn làm nhục nàng, quả thực là ngại tiểu đệ đệ ( JJ ) sống lâu quá rồi.

Úc Băng lười biếng dựa vào đỉnh mái cong, tóc đen che mắt, có chút không nhìn rõ biểu tình trong mắt của hắn, ánh trăng như nước, trên trường bào trắng noãn tỏa ra một vầng sáng mỏng manh .

Tô Vãn quét mắt nhìn hắn một cái, cảm giác được hơi thở có một chút không đúng, lạnh nhạt hừm một tiếng, vây quanh hai tay: "Biểu cữu, chất nữ Vãn Vãn không phụng bồi, đêm xuân lạnh, biểu cữu cẩn thận thân thể ." Dứt lời, lập tức xoay người rời đi. Người nam nhân này cùng mình không có quan hệ, nàng mặc kệ tức giận hay không tức giận. Ngay tại lúc nàng đang suy tư, thanh âm Úc Băng thình lình vang lên: "Lâu Vãn, tự mình cẩn thận."

Thân Thể Tô Vãn sợ run một chút, có chút líu lưỡi, người nam nhân này đang quan tâm mình?

. . . . . .

Sau sự kiện đó, Úc Băng không còn đến quấy rầy nàng, nhưng lại tới một vị nữa làm nàng đau đầu, phu quân tương lai của nàng —— Việt Vương! Theo trong miệng tỳ nữ, mơ hồ biết được một số việc của người nam nhân này .

Nghe nói, rất hoa tâm, nuôi cả đàn vũ cơ. ( lợn giống! Sớm muộn gì cũng t*ng trùng lên não mà chết! )

Nghe nói, võ nghệ hạng nhất, 8 tuổi ra chiến trường. ( Thiên Tài? Hứ, Tô Vãn nàng cũng là thiên tài! Khinh thường, khinh thường )

Nghe nói, là thiên hạ đệ nhất mĩ nam. ( ở trong mắt Tô Vãn nàng, dung mạo đều là shit chó. )

Bức tranh trong không trung bay lên thành một đường cong hoàn mỹ, Thủy Nguyệt lập tức tiếp được. Tô Vãn tao nhã nằm ở trên tháp thượng, hai mắt nhắm hờ, giọng điệu lười biếng hỏi: "Thủy Nguyệt, Tương Tư có nói nam nhân kia khi nào thì đến đây sao?"

"Nói là sau giờ Dậu."

Tô Vãn nga một tiếng thật dài, nếu như sau giờ Dậu, như vậy nàng sẽ khiến cho hắn không có cơ hội bước vào phủ tướng quân . Nghĩ vậy, liền nhịn không được hưng phấn cười ra tiếng.

Thủy Nguyệt kỳ quái dò xét nhìn Tô Vãn, "Tiểu thư, người bị sao vậy? Không thoải mái sao? Không cần quá cao hứng nha, nếu không ngưòi nghỉ ngơi trước đi."

Tô Vãn bắt lấy tay của Thủy Nguyệt , nghiêm mặt hỏi: "Tìm cho ta một bộ quần áo đơn giản thuận tiện để đi ra ngoài một chút, không cần loại váy hay dây đeo tơ tằm, đơn giản! Biết không?"

Thủy Nguyệt mờ mịt a một tiếng, liền mở ra tủ quần áo tìm, tìm nửa ngày, vẫn là bộ váy đặc biệt thục nữ này, cuối cùng linh quang nàng chợt lóe, "Ta muốn quần áo gia đinh ."

"Tiểu thư, ngươi. . . . . ."

"Chạy nhanh!"

Thủy Nguyệt cuối cùng chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp, Tô Vãn thay quần áo gia đinh liền từ cửa sau tướng quân phủ trốn ra.

Giờ Dậu.

Xe ngựa hoa lệ lộc cộc chạy ở trên đường, bốn góc xe ngựa treo chuông đồng, phát ra tiếng đinh đinh đang đang dễ nghe, cùng với tiếng bánh xe của xe ngựa, lắc lắc lắc lắc đích đi trước .

Điều khiển xe ngựa là một nam nhân mặc trường bào màu xám, màu da thập phần khỏe mạnh, lại lộ ngực tư thế oai hùng. Roi ngựa vung lên, thanh âm to lớn khỏe mạnh vang lên, "Hây. . . . . ."