Cho dù là giọng nói hay sắc đẹp hay là dáng người, còn có thiên phủ diễn xuất của đứa nhỏ này... Đều là hạt giống tốt.

Chỉ cần không đi đường vòng, mài giữa kỹ thuật diễn đến nơi đến chốn thì tiền đồ tương lai chắc chắn là vững chắc không thể nào đo được!

Tô Noãn Tâm nghe vậy, nhẹ nhàng thời ra rồi quay trở lại chỗ ngồi.

Dương Diễm ôm lấy vai của cô, đau lòng đến mức không nói nên lời.

Tô Noãn Tâm cười lắc đầu với cô ấy, tỏ vẻ mình không có việc gì.Đến khi buổi học đầu tiên kết thúc, lập tức có không ít bạn học trong phòng học lại đây an ủi Tô Noãn Tâm: "Mẹ cậu bây giờ có tốt không?"


"Tiền thuốc men cho mẹ cậu có gom đủ chưa? Có cần hỗ trợ gì không? Bọn tớ có thể gom góp lại."

“Xin lỗi Tô Noãn Tâm, lúc trước không phải tôi cố ý nhằm vào cậu, chỉ là tôi... tôi cho rằng cậu dựa vào quan hệ để vào lớp chúng tôi."

Tô Noãn Tâm nhận được không ít sự đồng tình, dở khóc dở cười nói: "Cảm ơn mọi người đã quan tâm. Vấn đề tiền thuốc men của mẹ tớ đã giải quyết, nếu không bây giờ tớ cũng không có cách nào để đi học."

“Vậy là tốt rồi! Tô Noãn Tâm, đoạn vừa nấy cậu diễn quá tuyệt vời"Đúng vậy!"

"Có gì đặc biệt hơn người cơ chứ? Cũng chỉ là dựa vào kí ức những việc đã trải qua trong cuộc sống để diễn thôi. Cũng không lợi hại vậy chứ?" Trong phòng học, một bạn học nữ mở miệng nói với giọng điệu kỳ quái.

“Lâm Thanh Tâm, không thì cô cũng dùng những việc cô đã từng trải qua biểu diễn một đoạn ngay tại đây xem, xem có thể diễn đến mức chân thật như vậy hay không? Sao hả?” Vẻ mặt Dương Diễm khó chịu đáp trả lại.

“A... Tôi lại không phạm sai lầm, giáo viên cũng không bắt tôi diễn, tôi đâu có rảnh rồi không có việc gì nhàm chán diễn cho các người xem.

“Vậy cô cũng đừng đứng ở chỗ này

nói mát"Tôi vui, cần cô quan tâm chắc!"


Tô Noãn Tâm giữ chặt Dương Điểm nói: “Được rồi, người ta thích nói thì cứ để cho người ta nói đi, chúng ta cho vào tai này lại ra tai kia là được."

- Tô Noãn Tâm biết, cô và Dương Diễm đều giống nhau, bản thân mình bị bắt nạt thì sẽ không sao cả, nhưng nhìn thấy người kia bị bắt nạt thì xác định chắc chắn là có thể giận điên lên

Nhưng thật sự là lời nói của bạn học này không làm cô tức giận.

Bởi vì sự thật chính là như thế mà.

Cô mới bắt đầu tiếp xúc với diễn xuất, đầu có lợi hại như thế chứ. Chỉ là dựa vào ký ức để kích thích ra cảm xúc của mình mới diễn xuất được đến hiệu quả như vậy.

Lại không biết. Ở trong mắt của giáo viên, Tô Noãn Tâm có thể dựa vào vật bênngoài để thúc đẩy cảm xúc của mình, nhập cả thân mình vào trong bầu không khí tràn đầy cảm xúc như thế, cũng đã là diễn viên có thiên phú cực cao rồi.

Đối với diễn viên mà nói, không có sự khác biệt lớn giữa dựa vào người khác giảng giải để diễn và tự mình nghĩ cách nhập vai diễn, chỉ cần có thể hoà vào trong cốt truyện, hoà hợp thành một với nhân vật mà mình diễn, đã là có thiên phủ diễn xuất rồi.

Muốn thấy trình độ sâu bao nhiêu, thì phải xem mức độ hoà nhập như thế nào.

Dương Diễm hừ một tiếng, không thèm chấp nhặt với bạn học kia.


Sau khi đi nhà vệ sinh cùng với Tô Noãn Tâm thì tiếp tục về phòng học để học.

Tới thời điểm buổi chiều tan học, Lâm Xuân Mạn trực tiếp đến lớp của hai người,tự mình tới đón bọn họ, cùng nhau với trường học, đến nhà cô ấy làm khách.

Bởi vì Lâm Xuân Mạn đã nói với bố mẹ trước, bởi vậy bố Lâm mẹ Lâm đều vội làm xong công việc từ sớm để về nhà chiêu đãi khách.

Tuy rằng trước đó cả nhà này đã từng có chuyện không vui với Dương Diễm và Tô Noãn Tâm, nhưng tất cả đều hiểu rõ trong lòng mà không nhắc tới.

Chỉ là trên bàn ăn, bố Lâm nâng ly tượng trưng về phía các cô nói: "Noãn Tâm, Diễm Nhi, các cháu cũng coi như là không đánh thì không quen với Xuân Mạn, về sau đều phải hòa thuận ở chung với nhau như bây giờ, như vậy thì chủ cũng yên tâm.

Tô Noãn Tâm rất hào sảng đáp lễ tại ông một ly rượu nói: “Chủ yên tâm, chủng cháu đã nói với Xuân Mạn, về sau nhất định sẽ ở chung thật tốt."