“Thế này thật là xấu hổ quá...

"Không sao, dù sao cũng là cháu muốn ăn, một người ăn không bằng nhiều người cùng ăn... Dì không chế cháu là tốt rồi."

“Mẹ tôi ghét bỏ anh lắm đấy, anh nhanh đi đi, ai muốn ăn cơm trưa của anh!" Tô Noãn Tâm tức giận thở phì phì.

“Di xem cô ấy kìa." Mặt Lệ Kiên đầy bất đắc dĩ nói.

Tô Ngọc Mỹ nhíu mày nhìn Tô Noãn Tâm nói: "Con im miệng.

"Mẹ!""Được rồi, có khách ở đây không được gây rối vô cớ"


“Vẫn là dì tương đối hiểu đạo đãi khách... Cô nhóc học tập dì cho tốt đi!”

Lệ Kiên mở miệng ra là gọi dì, gọi còn nồng nhiệt hơn so với gọi mẹ ruột.

Trong lòng Tô Noãn Tâm quả thật giận

sôi máu.

Được.

Nếu cô không có ở đây thì với chỉ số trí tuệ xúc cảm (EQ) này của mẹ cô đã sớm bị đùa đến chết rồi.

Lần trước Cổ Thiên Linh tới cũng là như thế này, luôn thích làm việc dẫn sói vào nhà như thế này!

Đến lúc đó thì bà mới hối hận!

Tức giận đến mức muốn nhắm mắt làm ngờ rời khỏi phòng bệnh ra bên ngoài hít thở không khí, nhưng rốt cuộc lại khôngdám để mẹ cô ở lại một mình với tên giả ghê tởm như vậy.

Phó viện trưởng Dương thấy rốt cuộc không cãi nhau, mới thở phào nhẹ nhõm, đứng cười ở một bên nói: "Bà Tô yên tâm, cậu Lệ cũng là nhàm chán thôi, nằm viện đã hơn một tháng cũng không có bạn bè, nên muốn ăn một bữa cơm với bà, thuận tiên nhận lỗi, không có ý gì khác."

Nhưng trăm ngàn lần đừng làm ầm lên quấy rầy đến cậu Lệ đó!

Nếu không đến lúc đó hai hồ tranh chấp thì nhấn nháo hoảng loạn là chuyện đương nhiên!

Những ông chủ này có việc gì thì gặp tai ương là bọn họ đó!


Ông ta nhất định phải có được vị trí viện trưởng, không thể để lúc này ra sai lam!Một khi trị khỏi cho ôn thần Lệ Kiến này xong rồi tiễn đi, giấy bổ nhiệm của ông ta chắc chắn rất nhanh là có thể thuận lợi tới.

Tô Ngọc Mỹ gật đầu nói: "Không sao... Vậy cùng nhau ăn cơm trưa đi! Thật lãng phí."

Vẻ mặt Lệ Kiên cười dịu dàng nói: "Không phí chút nào đâu... Vừa vặn cháu gọi phần ăn cho bốn người, phó viện trường Dương và cô Tô cũng cùng ăn nhé!"

Tô Noãn Tâm trừng mắt nói: "Ai muốn ăn cơm trưa của anh!"

“Noãn Tâm!”

“Mẹ, con không đói bụng, mọi người cứ ăn đi, không cần phải để ý đến con!" Rốt cuộc vẫn là sơ chọc cho mẹ cô tức giận, đè ngọn lửa giận xuống

Tô Ngọc Mỹ rất là bất đắc dĩ nói: "Vậyđược rồi, mẹ và khách đi ăn cơm, nếu con mệt thì lên trên giường ngủ một lát.”

“Con không buồn ngủ, không cần lo cho con, con chơi điện thoại một lát "

Tô Ngọc Mỹ thấy vậy, thì không để ý đến cô nữa.

Tuy nhiên Lê Kiên vẫn luôn tìm đề tài nói chuyện phiếm với Tô Ngọc Mỹ.

Điều này khiến anh ta có vẻ rất khiêm tổn, Tô Ngọc Mỹ cũng dần dần buông lỏng cảnh giác và nói chuyện với anh ta.

Mà Lệ Kiên cũng không hổ là cao thủ tình trường, chẳng mấy chốc đã khiến Tô Ngọc Mỹ cười ha ha, thoạt nhìn thì có vẻ tâm trạng rất tốt.

Tô Noãn Tâm nghịch điện thoại, thỉnh thoảng dùng khỏe mắt quét qua trên người hai người, đảo mắt hay gì đó...


Được thôi.Coi như là tìm một tên hề đến kể chuyện cười về tên ngốc cho mẹ cô nghe di!

Trò chuyện một lúc thì Lệ Kiên đột nhiên nói: "À, uống nước nhiều quá. Cháu di WC a."

Tô Ngọc Mỹ cười nói: "Đi đi."

Lệ Kiên đi vào nhà vệ sinh năm phút mới đi ra, sau khi đi ra lại tiếp tục nói chuyện trời đất với Tô Ngọc Mỹ

Chỉ chốc lát sau, bữa trưa được đưa tới, hai người lại vừa ăn vừa nói chuyện.

Tô Noãn Tâm gần như câm nín nhìn trời xanh... Cô thật sự chưa từng thấy qua người đàn ông nào tự làm thân và nói nhiều như vậy!

Mẹ nó, không biết còn tưởng rằng tền này muốn kéo dài thời gian với mẹ cô đấy!

Thật là quá nịnh cmn nọt rồi.Cũng may sau khi cơm nước xong thì tên này lập tức rời đi.

Anh ta vừa đi, Tô Ngọc Mỹ đã nhíu mày dạy dỗ Tô Noãn Tâm: “Noãn Tâm à, sau này không được như vậy nữa."