Bố mẹ của Lâm Xuân Mạn cũng cau mày theo nói: "Vị bạn học này, hiện giờ là cháu đánh thương người ta, chúng ta tìm cháu để truy cứu trách nhiệm tư pháp, không phải lúc để cháu có thể đòi hỏi gì đó đâu! Còn kêu con gái của tôi xin lỗi bằng hữu của cháu? Cháu cho rằng mình là gì thế?"

Dứt lời, liền nghe thấy một giọng nam bén nhọn vang lên nói: "Tần Thiên tôi đích thân đi một chuyến, đến dẫn người khỏi đòn cảnh sát, bà cảm thấy tôi là thứ gì?"

"Tần... Tần Thiên... Cậu là tổng giámđồng của tập đoàn nhà họ Tần, Tần Thiên

Nhất thời, một nhà ba người nhà họ Lâm cùng nhau há hốc mồm.

Tô Noãn Tâm thấy danh tiếng cậu lớn nhà họ Tần của Tần Thiên quả nhiên dùng tốt, lập tức an tâm.


Tìm Tần Thiên thật sự là không tìm sai người.

Lâm Xuân Mạn nhìn vẻ mặt có chút hả hệ của cô, quả thực là giận mà không nói ra được.

"Thi... Cho dù anh có là câu lớn của nhà họ Tần, anh cũng không thể giúp người làm việc xấu..."

Tần Thiên cười lạnh nói: "Trước khi tôi tới đây không biết điều tra rõ đầu đuôi mọi chuyện sao? Cần cô lớn nhà họ Lâm ở đầy dạy tôi cách làm người à?"

"Tôi, ít nhất cũng không ra tay đánhngười."

"Cô Lâm, cùng là người trong nhà quyền thế, cô không thể không hiểu, cái gì gọi là giết người không gươm đúng không? Có rất nhiều cách, còn đau hơn so với đánh người, tôi cũng không muốn nói nhiều. Cô Lâm nếu không đồng ý với yêu cầu của Tô Noãn Tâm, có thể nói ra! Tôi có thể khiến phương thức xử lý chuyện này, trở nên nan giải gấp mười gấp trăm lần."

"Xuân Mạn... Đừng có tùy hứng nữa." Bố Lâm cau mày nói.

Đứng đầu giới giải trí nói thật dễ nghe... Nhưng so với cấp bậc nhà làm quan hạng nhất như nhà họ Tần này, có lẽ chỉ là một trong số những công ty trong sản nghiệp gia tộc của người ta mà thôi.

Lâm Xuân Mạn bĩu môi, không nói

Bên kia, Dương Diễm đã sợ đến ngày


nữa.người, sau khi bình tĩnh lại chạy ngay khỏi tay của cha mẹ, đến bên cạnh Tô Noãn Tâm thấp giọng hỏi: "Noãn Tâm, ai vậy?"

"Ờ... Một người bạn của bạn mình, tớ nhờ người ta đến giúp một tay."

. Dương Diễm lập tức giơ ngón tay cái lên nói: "Trâu bò đó!"

"Hì hì, còn rất đẹp trai nữa đó! Có muốn tớ giới thiệu cho cậu không! người ta hình như vẫn chưa có bạn gái đâu!"

"Được, hay là thôi đi... Loại cậu lớn nhà giàu này, tớ không trèo nổi đâu."

"Phì, Diễm của nhà ta là giỏi nhất, nhất định xứng đối với cả thần tiên trên trời

"Được rồi Noãn Tâm, cậu đừng trách bố mẹ tớ, ban nãy bọn họ không cố ý nói như vậy..."

Những lời ban nãy, Tô Noãn Tâm ngồi trong phòng cũng nghe thấy hết, nhưngkhông để ở trong lòng.

Cô để ý đến Dương Diễm, không phải bố mẹ của cô ấy.

Cho nên bố mẹ của Dương Diễm có


nói cô ra sao, cô cũng không sao cả

Cuối cùng, Lâm Xuân Mạn cũng vẫn khuất phục.

Trước ánh mắt thúc ép của cha mẹ, bất đắc dĩ đi tới trước mặt Dương Diễm nói: "Dương Diễm, xin lỗi "

Dương Diễm cau mày nói: "Cô không có lỗi gì với tôi, cô có lỗi với chính cuộc sống của mình đó! Cô sinh ra đã tốt số, là con gái nhà giàu sang quyền thế, may mắn hơn cho với những người bình thường như chúng tôi, nhưng cô lại nghĩ cô may mắn là điều đương nhiên. Chưa từng nghĩ tới, công ty giải trí của bố mẹ cô cũng kiếm tiền từ mồ hội nước mắt từ những người bình thường chúng tôi. Nếu không có hàng ngànhàng vạn người bình thường, đồ ăn thứ mặc của cô tới từ đâu? Cho nên, cô không có tư cách coi thường chúng tôi, càng không có lý do gì cả ngày bắt nạt chúng tôi, mắng chúng tôi là quỷ nghèo kiết xác"

Lâm Xuân Mạn cau mày nói: "Dương Diễm, tôi đã xin lỗi rồi, cô còn muốn thế nào nữa!"

Tô Noãn Tâm nhưởng mày nói: "Diễm nhà tôi có lòng đạy cô cách làm người đó. Học được quý trọng đi cô gái trẻ! Sau này không có việc gì thì đừng có bắt nạt người lung tung, cẩn thận người mà cô tùy tiện chọc vào, sau lưng lại có chỗ dựa to lớn vững chắc đây! Giống như hôm nay, đã phải tấm sắt, nói cho cô biết, nếu tôi đã có gan đập vỡ đồ của cô, thì chính là chọc nổi cô đấy!"

"Tô Noãn Tâm, cô đừng có khinh người quá đáng!"