Dường như người đàn ông cảm thấy rất thú vị khi gặp được một đối thủ có thể đánh mình bị thương đến mức này, đôi mắt hung ác dính chặt trên người phụ nữ ở đối diện, trầm giọng nói: "Lên tiếp đi!"

"Lên thì lên, ai sợ ai!"

Vài người mặc đồ đen chạy tới từ đằng

sau cau mày nói: "Đại ca, anh chơi trò đánh nhau với một đứa con gái thì có gì vui chứ. Đừng quên mệnh lệnh của cô chủ, mau bắt cô ta về thôi!"

Người đàn ông thản nhiên nói: "Lo lắng cái gì, cô ta không chạy thoát được

"Lãng phí thời gian là không tốt!""Tao biết chừng mực! Nếu xảy ra chuyện, tao sẽ tự gánh." Xong rồi. Nếu như gây ảnh hưởng đến

chuyện của cô chủ, anh sẽ không còn được đảm nhiệm chức vụ đại ca này nữa đâu.

Chắc chắn sẽ bị thay người.


Tô Noãn Tâm nghe vậy, cười nói: "Ây chà, hóa ra mấy người cũng không giống đảm chó dại kia lắm nhỉ!"

"Cô Tô còn có thời gian mắng chửi người khác sao?"

"Hay là anh phản bội Tần Viên rồi theo tôi đi! Chờ đến khi tôi trở thành bà chủ của tập đoàn Quốc Doanh, anh sẽ là vệ sĩ số một bên cạnh tôi. Tôi sẽ trả thù lao có giá trên trời cho anh, thấy thế nào?"

"Xin lỗi, cô Tô, loại phương pháp này không dùng được với tôi đâu!"

Tô Noãn Tâm biết hiện tại sử dụngbiện pháp này sẽ không có tác dụng.

Thật ra, người đàn ông đối diện đã nhường cô lúc đánh nhau, nếu không thì cô ngã xuống từ lâu rồi.

Mà ngay cả khi cô có thể đánh ngang tay với người đàn ông này, đằng sau vẫn còn mấy tên mặc đồ đen khác chưa ra tay với cô đâu!

Xem ra muốn vượt qua nguy cơ đêm nay... Có lẽ sẽ gặp chút phiền phức

Đánh nhau không có tác dụng.

Vậy thì chỉ có thể dựa vào trí tuệt

Tô Noãn Tâm đột nhiên nhìn thẳng về phía lối vào của con hẻm nhỏ, kinh ngạc hỗ lớn: "Tần Viên, con khốn kia! Mẹ kiếp, quả nhiên là cô!"

Đám người mặc đồ đen nghe vậy, gần như đồng thời quay đầu nhìn về hưởng ánh mắt của cô, bao gồm cả người đàn ôngđang đánh nhau với Tô Noãn Tâm.

Tô Noãn Tâm thấy vậy thì ngay lập tức xoay người, sử dụng tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời mình chạy thẳng về hướng sâu trong con hẻm nhỏ.

"Không xong, chúng ta bị lừa rồi!"

"Mau đuổi theo!"


Người đàn ông vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề động đậy. Khỏe mỗi người đàn ông chậm rãi cong lên tạo thành một nụ cười đầy hứng thủ, nói: "Không cần đuổi theo "

Trong tay anh ta đột nhiên xuất hiện một khẩu súng, giơ tay lên nhắm thẳng phía chân của Tô Noãn Tâm... Bắn một phát ra ngoài.

Khi tiếng súng vang lên, cả trái tim của Tô Noãn Tâm đập chậm mất một nhịp.

Ngay lập tức, cô cảm thấy đùi mình tếrần, cả người ngã nhào xuống đất.

Cái chân bị trúng đạn nhanh chóng trở nên chết lặng, không thể động đậy...

Trời ơi, má nó chứ!

Súng gây mê thường được dùng để bắt thủ trong truyền thuyết

Đậu xanh rau má, không ngờ có ngày nó được dùng lên người cô!

Người đàn ông sải bước tới chỗ Tô Noãn Tâm, cười nhạt nói: "Đã nói rồi, tự giác phối hợp có thể tránh khỏi việc bị xây xát trên da thịt, việc gì cô Tô phải hành động như vậy?"

Đầu tiên Tô Noãn Tâm chỉ cảm thấy đùi mình chết lặng, nhưng không lâu sau lại cảm nhận được cánh tay cũng bắt đầu không thể động đậy.

Ý thức đến từ đại não cũng bắt đầu dần dần trở nên mơ hồ."Cầu xin anh... Đừng để bọn họ đụng

vào tôi."

Đây là câu nói cuối cùng trước khi mất đi ý thức của Tô Noãn Tâm.

Người đàn ông nghe vậy chỉ nhưởng mày, không nói đồng ý cũng không nói không đồng ý.

Người đàn ông vác Tô Noãn Tâm lên vai mình, xoay người rời đi.


Mười một giờ đêm.

Ở nhà họ Tần.

Lệ Minh Viễn dẫn theo Tần Nghĩa cùng nhau nhanh chân sải bước vào trong.

Tần Viên đi theo ở một khoảng cách không xa đằng sau lưng bọn họ, ánh mắt đầy u ám của sự thù hận. Khi nhìn thấy tin tức Tô Noãn Tâm đã bị bắt lại vừa được truyền đến điện thoại di động, cuối cùngtrên mặt cô ta cũng xuất hiện nụ cười chân thành đầu tiên trong đêm nay.

Ha ha.

Lê Minh Viễn.

Hiện giờ Tô Noãn Tâm đang ở trong tay tôi, cho dù anh muốn che chở cho con khốn kia cũng không thể bảo vệ được nữa rồi.

Tần Viên này mà không có được đồ vật mình muốn, vậy thì người khác cũng đừng hòng đạt được!

Tô Noãn Tâm, tôi nhất định sẽ hủy hoại

CÔ!

Từ trước đến nay, nhà họ Tần và nhà họ Lê vẫn luôn là bạn tốt của nhau qua nhiều đời. Vào hơn nửa đêm, người cầm quyền của nhà họ Lệ đột nhiên đích thần đến thăm, hơn nữa còn đi cùng cậu chủ và cô chủ của nhà họ Tần. Người gác cổng lập tức gọi điện thoại thông báo việc này cho người cầm quyền của nhà họ Tần,, Tần Kiên.