Bà Cổ nhận ra giọng nam đột ngột cắt ngang thì quay phắt lại đụng trúng Lệ Minh Viễn. Ánh mắt vốn dĩ không mang chút thiện cảm nào của bà ta đánh giá khí chất mạnh mẽ cao ngạo của Lệ Minh Viễn, ngoại hình này còn hơn hẳn chàng rể tương lai khiến bà ta vẫn chưa hết kinh ngạc.

Bà nhíu mày buột miệng hỏi: "Cậu là ai?"

Lệ Minh Viện nhìn thẳng vào mắt bà gằn từng chữ một, chầm chậm nói: "Tôi là cái thằng ngoại tình ăn chơi trác táng mà bà nói đấy!"


Anh vừa dứt lời, không chỉ bà Cố bàng hoàng sững sờ mà ngay cả Tô Ngọc Mỹ đang đứng trước cửa phòng bảo vệ con gái mình cũng chết lặng.

Ánh mắt vô thức lướt qua dò xét khắp người Lệ Minh Viễn. Người trước mặt ước chừng trong độ tuổi đôi mươi, bề ngoài rất điềm đạm.

Ngay cả khi bị mắng thẳng vào mặt là đồ ngoại tình cặn bã thì anh vẫn giữ vẻ mặt như cũ, bình tĩnh bước ra thừa nhận, chỉ riêng cách cư xử cũng đủ cho thấy chàng trai này vô cùng chín chắn.

Chưa kể đến chiều cao và ngoại hình. Ngay cả những phụ nữ ở độ tuổi như bà Cố và Tô Ngọc Mỹ khi nhìn thấy cực phẩm này, khuôn mặt của họ cũng hơi nóng lên,

Quả đẹp trai rồi... không chỉ đẹp trai mà còn có khí chất đỉnh cao, đúng là trai đẹp hiếm có khó tìm. | Lệ Minh Viên chợt lên tiếng lễ phép chào hỏi: "Chào dì Tô... Cháu là Lệ Minh Viễn, trước đây cháu có nói chuyện điện thoại với dì rồi"

Tô Ngọc Mỹ bất ngờ bị gọi tên, bà luống cuống thu hồi ánh mắt đang dán vào người anh, vội đáp lời: “... Dì nhở ra cháu rồi... Sao đột nhiên lại tới đây, cháu là..."

Tô Ngọc Mỹ lúng túng đến nỗi nói năng lộn xộn. | Lệ Minh Viễn cười nhẹ: "Hôm nay cháu có thời gian qua viện thăm di, Lý Mạnh, hoa và đồ bổ dưỡng tôi bảo cậu chuẩn bị đầu rồi!"


Lý Mạnh ứng biến rất nhanh: "Xin lỗi tổng giám đốc, lúc mới đi lên tôi để quên trong cốp xe, tôi sẽ xuống lấy ngay" Vừa nói, anh ta vừa bước nhanh về phía thang máy. Trong lòng lại thầm cầu nguyện gần đây hãy có cửa hàng bán hoa và thực phẩm dinh dưỡng đi mà... Trái tim Tô Ngọc Mỹ như thắt lại khi nghe những lời anh nói.

Mặc dù chính con gái là người cứu anh, nhưng anh cũng chấp nhận gánh vác mọi trách nhiệm... còn chủ động giúp hai mẹ con giải quyết rất nhiều rắc rối.

Bây giờ anh còn đặc biệt đến thăm bà, đối xử với bà vô cùng khiêm tốn và kính trọng giống như bậc cha mẹ vậy. Anh không ghét bỏ gia đình Noãn Tâm... cũng không có xem nhẹ cô.

Thay vì để Noãn Tâm phải chịu sự giày vò hành hạ của nhà họ Cố thì không bằng để cho người đàn ông vẫn luôn mang ơn cô chăm sóc cô cả đời.

Người thanh niên này tướng mạo đứng đắn phong độ vô cùng đáng tin cậy. Nghĩ như vậy, cái nhìn của bà với Lệ Minh Viễn càng giống ánh mắt của mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thêm vừa lòng.

Trên mặt bất giác nở nụ cười, nhẹ giọng nói: "Viễn đừng khách sáo như vậy... Cháu tới là được rồi, không cần mang theo hoa hay quà đầu"


Vien... Cái tên này đã lâu không ai dám dùng để gọi anh. Hôm nay có người gọi lại phảng phất dư vị thân thiết khó tả. Lệ Minh Viễn mỉm cười: "Đó là việc nên làm mà" "Cậu bé ngoan, mau vào đây ngồi nào... Nói xong, bà lùi lại một bước và dẫn Lệ Minh viên vào phòng. Bà Cố cau mày nói: "Tô Ngọc Mỹ, hai mắt bà bị mù sao? Tôi vẫn còn đứng ở cửa này!" Lệ Minh Viễn nghe vậy, anh lạnh nhạt nhìn về phía bà ta. Bà Cố chỉ cảm thấy da đầu tê dại, lại nghe thanh niên dứt khoát ra lệnh: "Đưa đi!" "Vâng, cậu chủ!" Cả hai nhân viên bảo vệ đều biết hiện tại Lệ Minh Viện đang là người đứng đầu gia tộc họ Lệ. Bệnh viện vốn là sản nghiệp của nhà họ Lệ, lời cậu chủ cũng chính là mệnh lệnh. Bà Cổ bị hai nhân viên bảo vệ kéo đi.

Bà ta không cam lòng còn ngang ngược hét lên: "Các anh làm gì vậy! Mau buông tôi ra ngay! Tôi là bà chủ của nhà họ Cốt Các anh dám chống lại tôi tức là đắc tội với nhà họ Cố đấy!"

----------------------------