Linh An và Đan Nhiên vào thư viện để học nhóm, không biết xui rủi thế nào lại gặp ngay hội chị em thân thiết của Trình Yến Ly.

Người ta nói oan gia ngõ hẹp quả không sai chút nào!
Đám bạn của Trình Yến Ly đã mấy lần túm tụm lại ngoài canteen, xì xào to nhỏ nói xấu Linh An.

Bọn họ bảo cô không xứng Tô Minh Trí nên bị cậu ta đá là đáng đời.

Linh An chỉ là nghe sinh viên khác kể lại, dù tức nhưng không thể làm được gì.

Có giỏi thì đứng trước mặt cô nói đi? Đến lúc đó cô sẽ vả vào mặt chúng nó không trượt phát nào!
Vừa mới chạm mặt ở cổng thư viện, ánh mắt của mấy người kia nhìn hai cô gái nhỏ đã chẳng có chút thân thiện nào.

Hơn nữa lúc vào bên trong, họ còn cố tình chen lấn làm Linh An đánh rơi thẻ sinh viên xuống đất.

Đan Nhiên định nói lí lẽ với họ nhưng cô ngăn lại.

“Đan Nhiên, mặc kệ họ đi!” Cô kéo tay, nói nhỏ với Đan Nhiên, sau đó cúi xuống nhặt thẻ sinh viên của mình lên.

“Sao lại kể? Rõ ràng bọn họ cố tình gây sự?”
Đan Nhiên nhíu chặt mày, bất mãn thay cô bạn thân của mình.

Đám con gái kia nhìn đã chẳng thấy tốt đẹp gì, hà cớ gì Linh An phải nhẫn nhịn bọn họ?
“Dù sao cũng họ cũng xin lỗi rồi.

Thôi bỏ qua đi!”

Linh An nhún vai tỏ vẻ không quan tâm đến.

Cô biết Đan Nhiên thẳng tính, lại không cần nể nang bất kỳ ai, nếu để cô ấy lên tiếng, chắc chắn sẽ đẩy mọi chuyện đi xa hơn nữa.

Linh An cũng rất bực mình đám bạn của Trình Yến Ly, nhưng ở đây là thư viện, cô sợ gây mất trật tự sẽ ảnh hưởng đến sinh viên khác.

“Cậu cứ hiền thế này không sợ bị người khác leo lên đầu lên cổ sao? Xin lỗi cái gì mà xin lỗi? Nghe chẳng có chút thành tâm nào.”
Linh An đã ngăn nên Đan Nhiên đành cố nhịn cục tức trong người.

Hai cô nàng quẹt thẻ xong thì lên tầng hai của thư viện, tìm một vị trí yên tĩnh để ngồi, cùng nhau trao đổi bài học trên lớp vào sáng nay.

Đám bạn của Trình Yến Ly cũng ngồi gần đó, thay vì đọc sách hoặc làm bài tập nhóm thì họ lấy điện thoại chụp hình tự sướng, nhao nhao như cái chợ.

Đan Nhiên vốn không để ý nhưng nó lọt ngay vào tầm mắt, cô ấy có muốn làm ngơ đi cũng không được.

“Này!” Đan Nhiên gọi lớn.

Một cô gái trong số họ liếc sang nhìn Đan Nhiên, nghếch mắt lên mà hỏi:.

Đam Mỹ Sắc
“Gọi tụi này hả?”
“Ừ.

Đây là thư viện, mấy cậu làm ơn giữ trật tự một chút đi.” Đan Nhiên dằn lòng bĩnh tĩnh, lấy hết sự kiên nhẫn của mình ra để có thể nói chuyện tử tế với họ.

Cô nữ sinh kia giống như giả điếc, vẫn cứ giơ điện thoại lên chụp ảnh, uốn éo đủ kiểu rồi cười nói với hai người còn lại.

Đan Nhiên đứng bật dậy, gắt lên:
“Bị điếc à?”
Bàn tay Đan Nhiên vo tròn thành nắm đấm, từ nãy đến giờ cô đã chịu đựng đủ lắm rồi.

Nhắc nhở thân thiện mà không nghe, cô ấy sẽ dùng biện pháp mạnh.

“Ở đây cũng đâu có nhiều người, mày có quyền gì mà ý kiến? Dù sao cái thư viện này cũng đâu phải do nhà mày xây?”
Linh An nghe thế thì ho lên sặc sụa, cười đến độ chảy cả nước mắt.

Tôn Đan Nhiên cười nhàn nhạt, bình thường cô ấy không thích phô trương thanh thế, nên nhiều người mới không biết tự lượng sức mình.

Nói riêng gì cái thư viện này, không phải toàn bộ cổ phần của cái trường đại học Bắc Thành đều là do nhà họ Tôn góp vào sao?
Trong đám bạn của Trình Yến Ly có người nhận ra Đan Nhiên, căng thẳng nói nhỏ:
“Mễ Chi, cô ta là Tôn Đan Nhiên, con gái của chủ tịch tập đoàn Tôn thị đó!”
“Nhỏ… nhỏ đó là Tôn Đan Nhiên sao?”
Mễ Chi lắp bắp lặp lại tên Đan Nhiên, khuôn mặt dần trở nên biến sắc.

Cô ta nhăn nhó nhìn về phía hai người, muốn rặn ra nụ cười để vớt vát chút thiện cảm nhưng lại xấu không thể tả nổi.


Lần này cô ta có đội mười cái quần cũng không bớt nhục!1
Bọn họ cuối cùng cũng im lặng, trả lại bầu không khí trong lành cho thư viện.

Nhưng mà còn chưa được bao lâu, Trình Yến Ly và Tô Minh Trí đã xuất hiện.

Hai con người kia tay ôm eo, tay khoác vai, cố tình đi đến bàn của Linh An đang ngồi.

“Đan Nhiên, chúng ta về thôi.” Linh An chợt lên tiếng.

Đan Nhiên gật gật, rồi thu dọn sách vở bỏ vào trong ba lô.

Hai cô gái định rời đi thì bị Tô Minh Trí chắn ngang đường.

Cậu ta lấy ra sợi dây chuyền ánh bạc lấp lánh trong cái hộp nhỏ, mắt liếc nhìn Linh An đầy giễu cợt:
“Linh An, tặng cho cô đó!”
“Bị thần kinh sao?” Cô lớn tiếng mắng Tô Minh Trí.

Cậu ta đem sợi dây chuyền lắc qua lắc lại trước mặt Linh An nhằm khiêu khích.

Trình Yến Ly thấy bạn trai mình muốn tặng đồ cho bạn gái cũ nhưng không lấy làm tức giận.

Chẳng qua hai người này đã thông đồng với nhau từ trước, kéo đến đây chỉ để trêu tức cô mà thôi.

“Không phải lúc trước cô rất thích sợi dây chuyền này, từng vòi vĩnh tôi mua cho bằng được sao? Bày đặt giả vờ thanh cao làm gì? Xem như quà chia tay, nhận lấy đi.”
Linh An rùng mình thấy buồn nôn, cô thật không ngờ con người của Tô Minh Trí có thể tiểu nhân đến mức độ này.

Lúc trước đi ngang qua cửa hàng trang sức, cô muốn thử cảm giác được bạn trai cưng chiều nên mới đòi cậu ta mua cho một sợi dây chuyền.

Lúc đó Tô Minh Trí làm lơ tỏ ra không hiểu ý cô, bây giờ lại dùng cách thức này để nhạo báng cô sao?
“Wow, hóa ra cũng chỉ là loại con gái mê tiền, kiếm trai để dựa dẫm.” Đám bạn của Trình Yến Ly liền hùa thêm vào.


Linh An nghiến răng kèn kẹt, nuốt nước bọt ừng ực để kìm nén cơn giận.

“Thử nhắc lại lần nữa xem?”
“Bọn họ nói Diệp Linh An là loại con gái mê vật chất, bám trai để chuộc lợi.” Trình Yến Ly che miệng cười khoái chí, cả cơ thể ỏng ẹo dính chặt vào người Tô Minh Trí như để đánh dấu chủ quyền.

Nghĩ Linh An sẽ ghen sao? Ấu trĩ!
Cô cầm hộp đựng dây chuyền mà Tô Minh Trí để trên bàn, thẳng tay ném vào mặt Trình Yến Ly.

Cô ta ôm lấy mũi kêu la đau đớn, còn Linh An và Đan Nhiên lại vô cùng đắc chí.

“Ăn có thể ăn bậy, nhưng nó thì không được bậy đâu nhé! Bà đây không phải hiền, chúng mày đừng có nên chọc.” Linh An chống nạnh, hùng hổ quát lớn.

“Đồ mũi sửa, đáng đời!” Đan Nhiên phụ họa thêm, cô ấy không ưa cái thói giả ngây giả ngô của Trình Yến Ly lâu rồi.

Hôm nay được dịp, tội gì không nói vào câu trêu tức cô ta?
Đan Nhiên nắm tay Linh An kéo cô rời khỏi, lúc đi ngang qua Mễ Chi và hai cô gái kia, không quên hù dọa mấy câu:
“Ê, Tôn Đan Nhiên này nhỏ nhen lắm! Chỉ cần không thích ai thì sẽ không ngại lạm dụng quyền riêng, tống cổ người đó khỏi cái trường do nhà cô ấy xây đâu.

Ba bạn gái xinh đẹp biết điều thì sống cho tử tế vào.”
Họ nhìn theo hai cô gái, mím môi tức giận không thể làm được gì.

Trình Yến Ly vùi mặt vào ngực Tô Minh Trí khóc lóc, cậu ta dỗ thế nào cũng không được.

Muốn bắt nạt Linh An đâu có dễ như vậy!.