Linh An vừa đi học về đã lăn xả vào bếp phụ mẹ nấu ăn.
Hôm nay bà Diệp không có ca trực đêm ở bệnh viện, trước khi về nhà, bà đã ghé vào siêu thị mua rất nhiều thức ăn cho bữa tối.
“Mẹ, chúng ta nấu hết chỗ thức ăn này sao?” Linh An hỏi.
Bà Diệp vớt rau ra rổ cho ráo, rồi quay sang gật đầu với con gái.
“Ừ, đợi Ngụy Phàm đi làm về, con mời cậu ấy sang nhà ta ăn tối luôn đi.”
“Vâng ạ.” Linh An vui vẻ nghe theo lời mẹ.
Dù sao không phải là lần đầu Hứa Ngụy Phàm sang nhà cô ăn cơm nên cũng chẳng có gì bất ngờ.
Cha hắn mất đã được sáu năm rồi, bởi vì căn bệnh ung thư dạ dày.
Hứa Ngụy Phàm còn có một người em gái tên là Hứa Yên.
Hai năm trước cô ấy sang Anh du học, Hứa phu nhân vì không yên tâm con gái ở xa nên mới theo cùng.
Chỉ khi nào có kỳ nghỉ dài thì hai người họ mới về nước, thành thử Hứa Ngụy Phàm đang sống một mình trong căn biệt thự rộng lớn.
Bà Diệp biết mấy người trẻ thường mải mê công việc mà hay ăn uống qua loa cho xong bữa, đặc biệt là khi không có ai bên cạnh chăm sóc, vì thế bà mới thường xuyên gọi hắn sang nhà để ăn tối.
Bây giờ là hàng xóm thân thiết, nhưng biết đâu sau này người ta còn có thể trở thành con rể bà nữa.
Quan tâm nhiều một chút cũng không lỗ!
Đồ ăn thơm phức được bày lên bàn, Linh An lên mời ông nội Diệp đang nằm nghỉ ngơi trong phòng xuống dùng bữa tối, sau đó cô mới ra cổng trông ngóng Hứa Ngụy Phàm đi làm về.
Vốn định gọi điện bảo hắn cho nhanh, nhưng bà Diệp cứ bắt cô đích thân sang mời.
Gần bảy giờ tối, trời thi thoảng nổi cơn gió lạnh, Linh An muốn vào nhà lấy áo khoác nhưng lại lười.
Nghĩ Hứa Ngụy Phàm sắp về, cô khoanh tay trước ngực, đứng liều một chỗ tiếp tục đợi hắn.
Tầm mười phút sau, chiếc xe Audi cũng về đến trước cổng biệt thự nhà họ Hứa.
Đèn xe chiếu lên phía trước, hướng thẳng đến thân hình nhỏ bé của Linh An.
Hứa Ngụy Phàm ngồi trên ghế lái khẽ nhíu mày nhìn cô, bộ dạng ngó nghiêng kia là đang đợi hắn sao?
Linh An chạy đến, gõ nhẹ vào kính xe ô tô của hắn:
“Này, mẹ bảo em mời chú sang nhà ăn cơm tối.”
Hứa Ngụy Phàm nhanh chóng xuống xe, rồi vòng sang phía của Linh An.
Hắn xoa nhẹ đầu cô, nói:
“Gọi điện thoại hay nhắn tin là được.
Sao phải chạy ra tận ngoài đây chờ hửm?”
Linh An bĩu môi, khinh khỉnh nhìn tên đàn ông kia.
Đang tưởng bở điều gì chứ? Cô nhướng mày, đáp:
“Hứ, nếu không phải mẹ bảo em canh cổng chờ chú thì còn lâu nhé.
Lạnh chết đi được.”
Khuôn mặt Hứa Ngụy Phàm đen xì, bất giác giơ tay lên gõ cốc vào đầu Linh An một cái.
Chết tiệt! Cô biết nói dối một chút thì chết sao?
Chỉ cần cô là do bản thân quan tâm hắn nên mới đứng đợi, Hứa Ngụy Phàm sẽ vui biết mấy.
“Đau! Cái đầu em là nơi cho chú xả giận à?” Linh An ôm đầu bất bình.
Hứa Ngụy Phàm hễ có tâm tình gì đều trút hết lên cái đầu nhỏ của cô, hết xoa lại đánh.
Thật không phải hắn đang xem cô như thú cưng của mình chứ?
“Xin lỗi, tôi không cố ý.
Lần sau hứa sẽ không gõ vào đầu em nữa.” Hứa Ngụy Phàm cười trừ, giả vờ vô tội.
Hắn xoa đầu Linh An thêm một cái nữa, lát sau thấy người con gái kia đang ôm lấy hai cánh tay, mới phát hiện cô bị lạnh.
Hắn bèn cởi nhanh áo vest ra, khoác lên người cô.
“Lạnh như thế cũng không biết mặc áo khoác vào, không sợ bị cảm hửm? Em vào nhà đi, tôi tắm xong sẽ sang ngay.”
Hắn nói xong lại ngồi vào trong xe, lái lùi về phía sau để vào nhà của mình.
Linh An vẫn đang đứng ngây ra đó, đến khi cổng biệt thự nhà họ Hứa đóng lại, cô mới giật mình, kéo cái áo vest xuống.
“Này, tự nhiên chú đưa áo cho em làm gì? Đồ cái tên lợi dụng kia, muốn em giặt áo rồi trả cho chú hả? Không rảnh!”
Linh An cau mày nhìn cái áo vest màu đen.
Cái quái quỷ gì thế này? Cô bất giác đưa lên mũi ngửi, thơm quá đi!
“Eo ơi, Diệp Linh An, cái con nhỏ biến thái này!” Cô tự mắng bản thân mình như thế, sau đó mới chạy vào trong nhà.
Hứa Ngụy Phàm tắm xong thì sang nhà Linh An dùng bữa.
Trên bàn ăn, cái tên này thản nhiên gọi người phụ nữ sinh ra Linh An là mẹ, gọi ông cụ ngồi phía đối diện mình là ông nội, cứ như thể hắn là con cháu nhà họ Diệp vậy.
“Ngụy Phàm, con ăn nhiều vào, tối nay ta nấu nhiều món ngon lắm.”
“Vâng ạ, cảm ơn mẹ Diệp.”
Linh An đơ mặt nhìn hai người kia.
Mẹ con cái gì chứ? Hứa Ngụy Phàm kém mẹ cô có tám tuổi, còn ít hơn số tuổi mà cô kém hắn nữa! Hai người họ có cần xưng hô theo kiểu đó không?
Cái nhà này muốn gả cô cho hắn lắm rồi đây mà!.
Truyện Đô Thị
“Mẹ, con cũng muốn ăn đậu hủ nhồi thịt.
Mẹ gắp cho con với.” Linh An mút mút đôi đũa, mong chờ bà Diệp gắp thức ăn cho mình.
“Con tự gắp đi.
Cái đĩa đậu hũ nằm ngay trước mặt con đó!”
“…” Mẹ nó! Đúng là phân biệt đối xử nha.
Bà Diệp vừa mới gắp thịt bò xào nấm cho Hứa Ngụy Phàm đó thôi? Không phải cái tô thịt bò cũng nằm ngay trước mặt hắn sao?
Trời ơi, xem mẹ cô phân biệt đối xử chưa kìa! Linh An gào thét trong lòng..