Không biết từ đâu mà cô lại có can đảm lớn đến mức này, Lãnh Di Mạt lại có thể dứt khoát bóp cò ngay.

Hai tay cô trắng bệch, run rẩy nắm chặt khẩu súng, đôi mắt nhắm nghiền khi nghe một âm thanh lạnh sống lưng, cô cũng đã quên luôn cả việc hít thở rồi.

Nhưng giây tiếp theo cô không thể ngờ tới chính là lúc cô từ từ mở mắt ra nhìn, Tả Bân vẫn lành lặn đứng trước mặt cô, không những là không mất mạng mà đến một vết xước cũng không có.

Hắn đứng đó nhìn cô, từ ánh mắt đến nụ cười đều toát lên ý tứ đầy phấn khích lẫn mong chờ, giống như đang chơi đùa với một con mồi đã sa lưới.

Lãnh Di Mạt bàng hoàng mất mấy giây, hết nhìn người đàn ông trước mặt đang trêu đùa với nụ cười châm chọc kia, cô lại nhìn qua khẩu súng trên tay, đáp án chính xác nhất đó là súng không hề có đạn.

Súng của cha cô lại không hề có đạn, như vậy không phải quá rõ ràng rồi ư?
- Mạt Mạt đáng yêu của chú, thật không ngờ cháu lại muốn giết chú đấy.

Mang theo khí thế của một kẻ thắng cuộc, một gả bạo chúa hung tàn, Tả Bân tiến đến sát bên cạnh của Lãnh Di Mạt, rất thản nhiên và ung dung lấy đi khẩu súng trong tay của cô và ném xuống bên cạnh sát của Lãnh Di Tu.

Mà Lãnh Di Mạt sau khi nhận ra khấu súng đó không có đạn, lí trí của cô lai lần nữa sụp đổ, gần như là đã triệt để rồi.

Cô giương đôi mắt sưng húp, đỏ hoe nhìn con quỷ không tim phổi bên cạnh, nghẹn ngào từng tiếng một trong thống hận tột cùng.

- Ông đã lên kế hoạch từ lâu rồi? Ông đã sớm muốn giết ông ấy rồi? Trả lời tôi đi!

Xung quanh hai người bọn họ bây giờ, mấy tên thuộc hạ của Tả Bân chỉ cần thấy có sự đe dọa nào đối với ông chủ của bọn họ thì sẽ ngay lập tức giơ súng về phía đối phương.

Mà cũng chỉ cần một cái ra hiệu của Tả Bân thì tất cả đều rút súng về.

- Mạt Mạt của chú đúng lả rất thông minh.

Tên nam nhân ghé sát môi bên tai của Lãnh Di Mạt thì thầm một câu tán thưởng, bàn tay cầm khẩu súng chầm chậm rà theo cánh tay của cô lên, vừa hất vai áo của cô xuống đến bả vai thì lại đưa họng súng lên cần cổ trắng ngần còn lưu lại những dấu hôn đỏ hồng do chính hắn để lại.

Hắn cố tình hành động lẫn kéo dài câu chữ ra, sau một lúc khiêu khích cô rồi mới tiếp tục nói nốt những ý tứ còn lại, khẩu súng hắn cầm vẫn để bên xương quai xanh mảnh khảnh như một cái hố nước nhỏ đầy dấu hôn ái muội.

- Ít ra cũng không ngu ngốc như người cha đáng kính của cháu.

Nghe hắn nói những lời không bằng cả cầm thú này, Lãnh Di Mạt chẳng còn sợ hãi trước nguy hiểm đang kề cận nữa, nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống đầy trên hai bên má.

- Ông là cầm thú! Tôi sẽ giết ông!
Đáp trả lại cô chính là một tiếng cười của Tả Bân, hắn bật cười như đang nghe một câu chuyện tiếu lâm, gương mặt đẹp đến mê hồn kia thật không thể tùy tiện đắm chìm vào mà.

Hắn hơi nhướn mày, vẻ đẹp nam tính càng thêm cuốn hút hơn nữa, giả vờ như không hiểu.

- Cầm thú? Cháu miêu tả rất đúng, vừa rồi…
Nói nửa chừng, hắn lại cố tình dừng lại, chỉ một động tác vươn tay ra đã ôm trọn cô gái nhỏ đang giương móng vuốt vào trong phạm vi của riêng mình, bàn tay to lớn như cái vòng sắt khóa chặt eo nhỏ của Lãnh Di Mạt, hắn thì thầm bên tai của cô.

- Ở trên người cháu, đó mới là cầm thú thật sự đấy.

Mấy lời vô sỉ, dâm loạn này Lãnh Di Mạt vừa nghe đã thấy thật buồn cười.

Cô đang tự cười nhạo chính bản thân mình, nếu không phải hắn cố tình nhắc lại thì chắc là cô cũng đã quên mất chỉ vài tiếng trước cô còn nằm dưới thân của tên ác ma này, trao cho hắn thứ quý giá nhất của người con gái, chỉ vài tiếng trước cô vẫn muốn gả cho hắn.

Vậy mà bây giờ, người đang ngay bên cạnh cô lại chính là kẻ thù giết cha của cô.

Lãnh Di Mạt trừng mắt căm hận nhìn gương mặt gần trong gang tấc, cắn chặt răng nhả ra từng chữ một, theo những lời đó, trái tim của cô cũng đã chết theo rồi.

Tầm mắt cô dần di chuyển sang chiếc khăn lụa bị vứt ở góc bàn, trên đó còn lưu lại dấu vết của cô, nhất định là tên mặt người dạ thú kia đã dùng thứ đó để chọc giận cha cô trước khi ra tay với ông.

- Súc sinh! Tả Bân, trước khi tôi giết ông thì ông nên sống cho tốt vào.

Tả Bân vốn cũng chẳng thèm quan tâm đến những lời đó của cô nữa, vì hắn chắc chắn điều đó sẽ không thể nào xảy ra.


Nhưng hắn vẫn rất thích con thỏ nhỏ của mình giương móng vuốt như vậy, càng thấy cô phẫn hận thì hắn càng thấy thêm kích thích.

Hắn siết chặt vòng tay đang ôm eo của cô, khẩu súng trên tay bắt đầu di chuyển dần dần xuống rãnh ngực như ẩn như hiện kia.

- Mạt Mạt yêu quý của chú, cháu vẫn luôn gọi chú Bân mà, sao đột nhiên lại xưng hô khó nghe như vậy chứ? Như vậy rất xa cách đấy.

Toàn thân Lãnh Di Mạt cứng đờ hệt như xác đang ướp lạnh, cô ngước mắt nhìn hắn, chỉ còn lại một nụ cười thê lương, cứ tiếp tục nhìn hắn tự biên tự diễn.

- Trí nhớ của chú rất tốt, từ nhỏ cháu luôn muốn gả cho chú mà.

Và…vừa rồi cháu vẫn muốn gả cho chú.

Mạt Mạt của chú, không phải cháu nói cháu yêu chú Bân của cháu sao?
Tên nam nhân cầm khẩu súng chen chúc vào bên trong bộ ngực đầy đặn của nữ nhân, ghé sát môi bên tai của cô, hà hơi phả vào làn da nhạy cảm, chậm rãi ngậm nhẹ vành tay non mịn vào giữa môi, sau đó dùng sức cắn.

- Vậy mà cháu lại có thể nổ súng vào chú? Cháu muốn giết chú sao? Mạt Mạt, tình yêu của cháu đúng là thật khó hiểu.

Nếu không phải hắn liên tục nhắc nhở thì Lãnh Di Mạt cũng tình nguyện quên đi hết.

Quên đi việc hắn đã chăm sóc cô từ nhỏ đến lớn, quên đi việc cô đã yêu hắn suốt mấy năm qua, quên đi việc cô đã từng muốn gả cho hắn, quên đi việc cô đã tình nguyện trao thân cho hắn…nếu có thể, cô thật sự muốn quên hết.

Cô sẽ chỉ nhớ hắn là kẻ thù của cô, là con sói đội lốt cừu lừa gạt cha con cô để chiếm đoạt vị trí thủ lĩnh của Xích Bang, âm mưu giết chết cha của cô từ lâu, cô chỉ cần nhớ cô nhất định phải giết hắn, trả thù cho cha của mình.

- Tả Bân, ông nghe cho kỹ đây.


Từ giây phút này, mãi mãi về sau, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho ông.

Tôi hận ông, hận đến lúc chết.

Tả Bân nghe xong không những không giận mà còn cười nữa, tiếng cười đó của hắn chính là một tiếng cười giễu cợt, khinh miệt, nhưng vẫn không mất đi vẻ đẹp mê hoặc, đầy ma mị vốn có.

Hắn gật gật đầu mấy cái, tỏ thái độ vô cùng hoan nghênh.

- Rất thú vị đấy.

Trái tim của Lãnh Di Mạt đang dần dần nguội lạnh, tan thành trăm ngàn mảnh, cho dù có cố gắng vá lại cũng không thể nào nguyên vẹn và lành lặn nữa rồi, nước mắt không ngừng trào ra.

Đến tận bây giờ cô cũng không thể tin được đây lại là kết cục của cô khi yêu một người hết lòng như vậy.

Nhìn những tên thuộc hạ trung thành của Tả Bân, cô lại chợt nở một nụ cười tự giễu.

Thì ra hắn đã có sự chuẩn bị từ rất lâu rồi, muốn trách thì chỉ có thể trách Lãnh gia nuôi hổ trong nhà, trách cô quá ngu ngốc mà thôi.

- Đem ra ngoài xử lý sạch sẽ đi..