Editor: Quỳnh Nguyễn

Hướng lên trên mắt cá chân tinh xảo là một đoạn cẳng chân thon dài trắng nõn, hướng lên trên là vòng eo mảnh khảnh bị đai lưng cài chặt, eo nhỏ nhắn có vẻ bó buộc, không bằng một nắm tay. Nhất là cổ áo, như là bị đao bổ ra một đạo đường cong chữ V, theo cổ của cô vẫn lan tràn đến trên bụng cô, đi lại trong lúc đó, phong cảnh kiều diễm bên trong như ẩn như hiện.

Áo tắm rộng rãi mặc ở trên người cô lại bỗng dưng có một loại tay áo rộng rãi.

Mà mặt cô còn lưu lại bộ dáng non mềm tắm rửa qua đi. Nhất là dấu răng trên gò má cô kia tại thời khắc lông mi khẽ run như là có bàn tay nhỏ tại cầm lấy trái tim anh.

Nhìn đến phong cảnh như ẩn như hiện cổ áo cô, Lãnh Vân Lâm không khỏi mâu quang tối sầm lại, yết hầu, lại có chút căng thẳng.

Xem ra "Chính mình động thủ" vẫn lại là không sánh bằng "Súng thật đạn thật", nếu không phải cô vừa lúc nghỉ lễ, anh lại làm sao có thể nhẫn nại chính mình đến nước này?

Mộ Thanh Vũ nhìn đến anh đứng ở cửa, mặt không chút thay đổi, nhưng mà quang mang mắt đen tối không hiểu còn tưởng rằng anh vẫn như cũ tức giận chính mình dùng phòng tắm của anh dùng đồ dùng tắm rửa của anh, dùng khăn tắm của anh lau người, lại mặc áo tắm của anh...

Cô lập tức đi tới: "Vân Lâm, thực xin lỗi a, em..."

Vừa mới nói mấy chữ, cô liền ngây ngẩn cả người.

Cô cái khác có lẽ không được tốt lắm, nhưng mà cái mũi tuyệt đối linh mẫn.

Cô giống như ngửi được một loại, uh`m, mùi ái muội?

Tựa như tại ba ngày trước, một đêm cô cùng Lãnh Vân Lâm kia, cô từ trên người mình ngửi được mùi một dạng!

Mộ Thanh Vũ nghi hoặc nhìn mặt anhmột chút, lại nhìn nhìn cổ tay áo anh có chút ướt át, xuống chút nữa nhìn anh, tiểu ác ma miễn cưỡng ăn lửng dạ.

Theo nhìn kỹ của cô, tiểu ác ma anh vừa mới khơi mào muốn ăn tựa hồ lại có hưng trí muốn ăn ngấu ăn nghiến!

Lãnh Vân Lâm vừa mới ở trong phòng tắm giải quyết liền có nghĩ tới, chính mình không thể vì một cái nữ nhân bỗng nhiên xuất hiện rối loạn tâm thần.

Nhưng mà, khi anh rất không dễ dàng tỉnh táo lại, ra cửa, kết quả nhìn đến cô tiếp sát lại bỗng nhiên bị cô nháo.

"Vân Lâm, anh vừa mới là..." Cô ngẩng đầu lên, có lẽ là bởi vì vừa mới tắm qua, quanh thân ấm áp, bụng dưới đau đớn, cũng hạ thấp không ít. Cho nên, cô hiện tại mới có tinh lực, từ từ tiếp sát anh.

Nghe được câu hỏi của cô, trên mặt Lãnh Vân Lâm gắt gao kéo căng, anh cau mày, không nói được một lời, nhưng mà, trên mặt đỏ ửng, lại càng ngày càng rõ ràng.

Vốn đối với Lãnh Vân Lâm các loại châm chọc, nhưng mà, phát hiện anh cư nhiên rời khỏi phòng tắm chính mình chạy tới địa phương khác "Giải quyết", trong lòng Mộ Thanh Vũ thật là có chút ấm.

Mặc kệ nam nhân này tới cùng có bao nhiêu bạc tình, có bao nhiêu lãnh huyết, bất quá, anh đồng ý ra ngoài giúp cô mua đồ dùng cá nhân, hơn nữa cũng biết tại loại thời điểm kia muốn bản thân giải quyết, lời nói thật, cô cảm thấy được rất cảm kích.

Theo tiếp sát của cô, mi tâm Lãnh Vân Lâm liền càng kéo căng rồi.

"Kỳ thật anh không tất yếu...." Của cô ý tứ là, cô có thể giúp anh. Uh`m, mặc dù không ăn được thịt bất quá uống chút canh vẫn lại là khả dĩ.

Nói còn chưa nói xong, liền nhìn đến Lãnh Vân Lâm phụng phịu, xoay người ra ngoài!

Mộ Thanh Vũ thất thần ngay tại chỗ, không biết là chuyện gì xảy ra, cô tiến lên hai bước đi theo anh: "Vân Lâm?"

"Em hôm nay liền ngủ ở trong này!"