Editor: Quỳnh NguyễnCô còn chưa nói nói, bên này Lãnh Vân Lâm bỗng nhiên tại bên tai cô sâu xa hỏi: "Thanh Vũ, em.
.
.
Yêu anh sao?"Cô sửng sốt, không biết anh vì cái gì hỏi vấn đề này.
Hồi lâu, mới trả lời: "Cảm giác em đối với anh cùng anh đối với em là giống nhau."Em một tên lường gạt này! Trong lòng Lãnh Vân Lâm vô thanh cười lạnh, nhưng cười lạnh qua đi, còn có đau lòng cùng phẫn nộ càng sâu!Anh thần sắc âm lãnh, nhịn xuống cảm xúc mãnh liệt bạo động, lại hỏi một câu: "Vậy em nói, em.
.
.
Còn có người đàn ông khác sao?"Cô nghi hoặc, quay đầu nhìn thoáng qua Lãnh Vân Lâm.
Giống như, thật lâu thật lâu anh đều không có hỏi như vậy quá.
Anh là phát hiện cái gì sao? Vẫn lại là nói.
.
.Cô ngực nhảy dựng nhìn đôi mắt Lãnh Vân Lâm bình tĩnh, giống như là một cái gương căn bản nhìn không ra một tia dấu hiệu.Mà vấn đề này cô trả lời không thẹn với lương tâm: "Không có.
Anh là cái thứ nhất, cũng là một cái duy nhất."Một tia chần chờ kia của cô rơi vào đáy mắt anh lại càng phẫn nộ!Chuyện cho tới bây giờ, cô còn muốn lừa gạt anh ? Tâm của anh giống như bị câu này cuối cùng chọc ra một cái động lớn, gió vù vù tại lướt qua! Nghiền nát mỗi một tấc làn da mỗi một xương cốt!Phẫn nộ qua đi, lệ mang đáy mắt anh lại ngược lại lộ ra một bộ thần thái trấn định tự nhiên: "Vậy sao? Anh đây nhưng mà nhặt được bảo rồi !"Cô mơ hồ cảm thấy được có chút không đúng, nhưng mà mà lại không biết anh tới cùng tại nghi hoặc cái gì.Cô có lẽ, ở trước mặt anh nói rất nhiều lời nói dối, nhưng mà hai câu này tuyệt đối là lời nói xuất phát từ đáy lòng của cô!Cô yêu Lãnh Vân Lâm.
Không chỉ là bởi vì Lãnh Vân Lâm là cha đứa nhỏ trong bụng cô.
Cũng không phải bởi vì anh là người đàn ông duy nhất trong sinh mệnh của cô.
Càng là vì mấy năm nay anh là người đàn ông thiệt tình đối cô tốt.Mặc kệ bọn họ về sau có thể cùng một chỗ hay không cô đều đã sẽ không quên anh.
Cũng sẽ không dễ dàng lau đi dấu vết của anh!Chỉ là lời nói này của cô mang cho Lãnh Vân Lâm không phải cảm động, mà là đau xót!Anh đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên, một chiếc điện thoại đánh tiến vào, Mộ Thanh Vũ cúi đầu vừa thấy, tên mặt trên là "Bác sĩ Tô" !Đây là trước cô tại trước Mạc Thiểu Thần còn không có khôi phục trí lưu lại điện thoại.
Dù sao, anh là bác sĩ chủ trị Ân Ân.Nhưng mà lúc này gọi điện thoại cho cô, cô mới không cần tiếp.
Ai biết, Mạc Thiểu Thần lại xuất hiện cái thiêu thân gì, cô lập tức cúp điện thoại.Nhưng mà, cô vừa mới đè xuống, nhìn lại ánh mắt Lãnh Vân Lâm lại trở nên vừa thâm sâu lại tĩnh!Anh đôi môi mỏng mở ra, nhìn ánh mắt của cô, bên trong tựa hồ có chút cảm xúc cô thấy không rõ: "Bác sĩ Tô? Đó là người nào?"Cô sửng sốt, chính mình đáp lại nên nói như thế nào, cô đành phải biện giải: "Này là một người bạn của em.""Bạn?" Ánh mắt Lãnh Vân Lâm hơi hơi nheo lại, thanh âm lại dị thường bình tĩnh: "Cái dạng bạn gì? Anh như thế nào không có nghe em nói về? Anh là bác sĩ phương diện gì?""Chỉ là bạn bình thường.
Rất nhiều năm không có gặp mặt rồi." Cô còn tưởng rằng là Lãnh Vân Lâm ghen, né tránh mở.
Đem tin tức này né tránh.
Mới vừa muốn hỏi một chút anh trong khoảng thời gian này công tác có thuận lợi hay không, nói sang chuyện khác, không nghĩ tới di động của cô lại vang lên!Dưới tình hình chung, Mạc Thiểu Thần sẽ không gọi điện thoại cho cô như vậy!.