Editor: Quỳnh Nguyễn

Triệu Hiểu Nam cười to, trên người anh lại vẫn mặc quần áo hưu nhàn, nghiêng đầu nhìn anh.

Tuổi của anh so với Lãnh Vân Đình vẫn còn hơi chút lớn một chút.

Nhưng mà người nầy lại xem như cái người không tuân thủ

Tại thời điểm anh đọc sách không giỏi giỏi đọc sách, mỗi ngày trêu ghẹo đua xe.

Hơn nữa còn không phải cái gì chạy mà là cùng loại với Harley các loại xe máy cải trang, còn đăng kí tham gia trận đấu, là tay đua xe hạng nhất.

Vô luận Triệu gia bồi dưỡng như thế nào anh chính là không làm việc đàng hoàng. Mãi đến hai mươi hai tuổi, anh cưỡi motor xảy ra ngoài ý muốn, một chân thiếu chút nữa gãy xương dập nát, mặc dù trị nhưng mà đời này không thể lại cưỡi motor mới bị cha mẹ lộng trở về. Đại học trong nước anh thành tích không đủ lên không được, bị anh cha mẹ ném tới nước ngoài, cùng một đám đứa nhỏ mười bảy mười tám tuổi cùng nhau học đại học.

Cho nên anh mặc dù so với Lãnh Vân Lâm hơn bốn tuổi nhưng là thật sự cùng anh đồng học. Về sau tốt nghiệp Lãnh Vân Lâm về nước, vốn là đi giải trí Hoàng Đình, về sau lại tại tập đoàn Lãnh thị. Mà Triệu Hiểu Nam vẫn như cũ cùng gà không chân một dạng, bay loạn chung quanh. Hôm nay đi Canada ngày mai liền thẳng đến Australia rồi.

Triệu Hiểu Nam ở bên ngoài chơi năm sáu năm, trên cơ bản đem toàn bộ thế giới đều đã chạy, gần đây cảm thấy được hơi mệt mới về nước tới.

Ấn tượng anh đối với Lãnh Vân Lâm lại vẫn tập trung vào mấy năm trước. Lúc ấy Lãnh Vân Lâm là cái thiếu niên ôn thuần khiêm tốn đối với tình yêu đối với một nửa kia có ảo tưởng tốt đẹp.

Anh thích học tỷ Quý Nhạc Nghiên, hai người một cái ngày nghỉ quyết liệt sau cùng tan thành mây khói. Bởi vì lúc ấy là ở trại hè, Triệu Hiểu Nam cũng không biết. Anh thậm chí còn vô lương cùng mấy cái bạn thân suy đoán Lãnh Vân Lâm có phải một cái a hay không...

Em gái chính mình thích Lãnh Vân Lâm, anh cũng rõ ràng, bất quá, này cùng anh có cái gì quan hệ?

Tình hữu nghị nam nhân không phải lấy có phải thân phận thân thích hay không mà định. Anh mặc dù không đáng tin, bất quá cũng hiểu được không đi quấy rầy tình huống sinh hoạt của anh ta. Anh đã từng hỏi vài lần, phát hiện Lãnh Vân Lâm đối với Triệu Hiểu Huyên không có cái loại ý tứ về sau này, anh cũng chẳng muốn đi hỏi. (Về chuyện tình cha mẹ Triệu Hiểu Nam cùng Liễu Tử Hinh mời xem thêm cuốn 《 một ngày mê tình 》)

Chỉ là, nhìn đến anh vừa mới tràn trề giữa ban ngày ban mặt, ở văn phòng đè nặng một nữ nhân làm cái loại chuyện này, vẫn lại là hoảng sợ.

Hơn nữa người nầy khẩu vị lại vẫn rất nặng, cư nhiên không kéo rèm cửa sổ...

Nam nhân đối với loại sự tình này không chỉ có không biết là xấu hổ, ngược lại còn có thể nói đùa lẫn nhau, hiện tại thời điểm Triệu Hiểu Nam nhìn đến ánh mắt Lãnh Vân Lâm hơi bất mãn quét về phía của anh, anh mừng rỡ cười ha ha: "Hắc, bạn thân, cậu được a! Nguyên bản tôi còn tưởng rằng, tiểu tử cậu không thích nữ nhân, thích nam nhân đâu! Không nghĩ tới, cậu cũng là người đàng hoàng, khà khà trách! Thật sự là quá có ý tứ rồi!"

Lãnh Vân Lâm hận cái kia a, chính là hỗn đản, bản thân chờ ba ngày lại ba ngày, rất không dễ dàng mới có thể cùng cô đơn độc ở chung, kết quả....

Anh chẳng lẽ không biết, vẫn bị quấy rầy như vậy, nam nhân là sẽ "Không được" à?

"Triệu Hiểu Nam! Cậu chẳng lẽ liền không chuyện làm? Mỗi ngày rảnh rỗi không được sao?"

Triệu Hiểu Nam lập tức cười to: "Ôi chao, ai, ôi a tôi đi, cậu thật đúng là đoán đúng rồi! Ca ca tôi hiện tại chạy Đại Giang Nam Bắc bị lão gia tử nhà tôi gọi về tới, rảnh rỗi sắp hốt hoảng rồi!"

Anh nói xong, lại vẫn bỗng nhiên đưa cánh tay, đáp trên bờ vai anh ta, hướng anh ta nháy mắt ra hiệu: