Lãnh Mạch lại lắc đầu, không quay đầu lại đi về phía trước, ném lại một câu cho tôi: “Nhìn thấy một người quen, em tự đi trước, tôi sẽ tới tìm em sau.”

“NèI” Lần nào cũng như vậy, chẳng nói gì cứ thần thần bí bí rồi biến mất tăm hơi, để tôi lại một mình!

“Tốt quá rồi! Vạn tuết Tung hoa!” Ngược lại với sự mất mát của tôi, Tống Tử Thanh lại vô cùng vui mừng, giơ hai tay lên hoan hô, khác hẳn với sự im lặng ban nấy: “Cô nhóc chúng ta đi ăn cơm đi, tôi đói bụng sắp biến thành miếng đậu rồi!”

Cái từ hình dung vớ vẩn gì vậy.

Tôi có hơi khó chịu, phông mặt, Tống Tử Thanh cúi xuống nhìn tôi, cười ha ha: “Không phải cô thích cái người Lãnh Mạch đại nhân kia đấy chứ, anh ta vừa đi là cô như biến thành oán phụ vậy, tôi bảo này, vị đại nhân kia ấy, phụ nữ thích anh ta xếp mấy vòng ngân hà đấy, hơn nữa thân hình mỗi người đều đấy đà, xinh đẹp đơn thuần ngự tỷ loli gì cũng có hết, đến cả đàn ông cũng có người thích anh ta, còn cô thì…”

“Anh không nói chuyện thì cũng không có ai bảo anh câm đâu!” Có người an ủi như vậy à? Má nói Bực mình, tôi tức giận đi về phía trước, không muốn nói chuyện với Tống Tử Thanh!

Phụ nữ thích Lãnh Mạch có thể xếp mấy chục vòng ngân hà, còn tôi…

Aaal Tôi khó chịu mà vò đầu.

“Nhầm hướng rồi, bên này mà cô nhóc” Tống Tử Thanh ở đẳng sau gọi tôi.


“Tôi có tên! Tôi tên Đồng Đồng! Tôi cũng chẳng thân với anh, đừng có gọi kiểu thân thiết như vậy!”

Tôi giận rồi, quay người quát anh ta.

“Ui cha, này thì có gì đâu, không phải là thất tình tôi à, không phải chỉ là bị bỏ rơi thôi à, cuộc đời vẫn còn tươi đẹp lắm”

Thất tình con khi! Vứt bỏ cái con khỉ ấy! Tôi đổi ý rồi, tôi không muốn đi cùng Tống Tử Thanh nữa!

Cuối cùng tôi và Tống Tử Thanh ngồi vào một quán mì nhỏ.

Tống Tử Thanh nói là để chúc tôi biến thành cẩu độc thân, bữa này anh ta sẽ hào phóng mà mời tôi, bảo tôi thích ăn gì cũng được không cần khách sáo. Sau đó anh ta gọi cho tôi một bát mì tương rẻ nhất quán, bát nhỏ, ông chủ hỏi anh ta có cần cho thêm đồ ăn không, anh ta nói không cần, có thể cho chúng tôi hai bát nước không, loại miễn phí ấy, không miễn phí thì không cần.

Còn lấy của người ta nhiều giấy như vậy!

Tôi không hê muốn quan tâm tới anh ta, cũng không muốn quen biết anh ta.

“Nói cho tôi biết vì sao cô muốn đi tìm ngôi mộ cổ kia vậy.” Lúc ăn mì Tống Tử Thanh hỏi tôi.

Tôi không muốn trả lời anh ta.

“Cô muốn tới mộ cổ kia tìm thứ gì sao?” Anh ta lại hỏi tôi tiếp: “Chúng ta đều muốn vào mộ cổ, tôi muốn vào chỗ sâu trong mộ cổ tìm đồ, cô cũng phải vào mộ cổ tìm đồ, mục đích của chúng ta giống nhau, không nhất thiết cái gì cũng phải giấu tôi, nếu không lúc đó tôi tiếp ứng cô thế nào được, cô nói xem có phải không!”

Tôi đoán nếu tôi không nói với anh ta, cả một đường này anh ta sẽ quấn lấy tôi hỏi mất, chịu vậy, chỉ đành nói sơ qua chuyện liên quan tới nữ ác quỷ kia với anh ta…. Đại khái là như này. Trước đây tôi biết một tin tức, cô ấy tên là Hiểu Mai, là một cái tên bình thường, sinh ra trong một gia đình nghèo khó, lúc đó chiến tranh liên miên, không có đồ mà ăn. Thường xuất hiện cảnh người ăn thịt người, cô ấy sống trong chiến tranh, khó khăn lắm mới sống tới tuổi gả chồng, người thân ép gả cô ấy cho người khác, cô ấy không phản kháng lại được sự uy hiếp của người thân, chỉ đành gả cho một người có quyền thế, cô ấy nghĩ rằng người thân cuối cùng cũng được sống tốt rồi, không cần vì đồ ăn mà lo lắng nữa, không cần lo vì quần áo để mặc. Nhưng ngay trong đêm tân hôn, chồng cô ấy lại cầm dao lên đi về phía cô ấy…”

“Một cô gái có cuộc sống thật thảm.” Tống Thanh Tùng Đồng tình, cảm khái nửa ngày: “Chả trách cô ấy lại tìm cô nhờ báo thù, cô ấy bảo cô làm thế nào?”

“Nói là bảo tôi vào trong mộ cổ, lấy một tấm bùa, tìm mộ bia của chồng cô ấn, dán lên trên” Nữ ác quỷ thực sự chỉ nói như vậy thôi.

“Bùa? Bùa gì? Cô biết nó như nào không?” Tống Tử Thanh có vẻ rất hứng thú với tấm bùa này.

“Ừm, ác quỷ đó báo mộng cho tôi hình của tấm bùa đó, chắc là..” Tôi nhớ lại hình của tấm bùa đó trong đầu, nói cho Tống Tử Thanh.

“Đây không phải là bùa phá phong thủy sao?”


Tôi miêu tả mơ hồ như vậy, đến cả tôi cũng không vẽ ra được tấm bùa đó như thế nào, Tống Thanh Tùng chỉ như vậy đã đoán ra rồi?

“Sao anh biết?” Tôi ngạc nhiên hỏi anh ta.

“Nghề này của chúng tôi, đương nhiên phải biết một chút! Cái thứ như bùa chú này rất quan trọng, nhiều lúc chúng tôi cũng sẽ dùng! Lúc tôi còn rất nhỏ, ông nội tôi đã dạy tôi rồi!” Anh ta lại bắt đầu nói tới ông nội anh ta, nói một cái là không thể hết được, tôi không muốn nghe nữa, cúi đầu ăn.

Ông nội của Tống Tử Thanh, chắc cũng là một nhân vật thần bí nhỉ, biết Ma giới Minh giới, biết Lãnh Mạch, biết Dạ Minh…

Tống Tử Thanh cuối cùng cũng nói đủ: “Cô nhóc, cô có biết tấm bùa phá phong thủ này nếu dán lên bia mộ, thì sẽ có hậu quả gì không!”

“Hậu quả?” Tôi lại chưa từng nghĩ tới: “Sẽ có hậu quả gì?”

“Sau khi dán lên, tấm bùa này sẽ bắt đầu nguyền rủa, nguyền rủa kiếp sau chủ mộ vợ con ly tán, tất cả tiền tài, quyền thế đều rời xa bọn họ.

Chốt lại một câu, không được chết yên thân.”

Không được chết yên thân…

Tôi từng gặp ác quỷ kia, biết được sự lợi hại của cô ấy, đến cả Lãnh Mạch cũng phải nghiêm túc đối phó, Lãnh Mạch từng nói, ác quỷ vốn dĩ rất khó hình thành, càng đừng nói là ác quỷ có sức mạnh to lớn, vậy phải có oán hận vô cùng sâu.

Nữ ác quỷ hận chồng mình đến mức nào, hoàn toàn có thể nhìn ra được.

“Lời nguyền này vô cùng ác độc, cô thực sự muốn sử dụng sao?” Tống Tử Thanh lại hỏi tôi.

Thực sự muốn sử dụng sao…

Tội ác của đời trước, thật sự phải áp lên trên người đã đầu thai đời này sao?

Tôi không dám chắc.

“Cho dù thế nào, tới mộ cổ lấy tấm bùa đã rồi tính” Tôi không muốn nói chuyện này với Tống Tử Thanh nữa, nói qua loa rồi kết thúc câu chuyện.

Chúng tôi ăn xong thì Tống Tử Thanh đi trả tiền, cầm tiền mà đau lòng nửa ngày, mới trả tiền, tôi cũng thực sự chịu luôn, keo kiệt tới vậy.

Sau khi rời khỏi quán mì Tống Tử Thanh nói với tôi, anh ta phải đi lấy một cây kiếm, ông nội của ông nội của ông nội anh ta để lại, nói là rất đáng giá, muốn lấy đi bán.


Lễ nào không nên giữ lại làm kỉ niệm à?

Tôi và Tống Tử Thanh lên một xe khách đi Thái Châu, có một đoàn khách du lịch ghép xe cùng chúng tôi, hướng dẫn viên du lịch cũng đi theo, bắt đầu giới thiệu các địa điểm du lịch của thành phố Tương.

Cũng được, trên đường nhàm chán, coi như giết thời gian.

Hướng dẫn viên nói đến ba điều mà thế giới không thể giải thích về thành phố Tương, đổi sang giọng nói rất thân bí hỏi chúng tôi: “Mọi người biết ba điều không thể giải thích là gì không?”

Không ai biết, tôi cũng không hiểu về thành phố Tương.

“Trong đó khá bình thường, có thể mọi người đã từng nghe, chính là cổ thuật của Tương Tây”

Hướng dẫn viên nói.

*Gổ thuật: Nuôi động vật côn trùng có độc để hại người.

Cổ thuật? Đúng, cái này thì không mới lạ gì, nghe nói trong Miêu tộc của Tương Tây, có lưu truyền một loại cổ thuật rất thần bí.

“Cổ thuật nổi tiếng nhất là, ngay chỗ chúng ta đây, tình cổ mà chỉ phụ nữ Miêu tộc mới có!” Chị gái hướng dẫn viên xinh đẹp nói qua loa về tình cổ, rõ ràng đây không phải là trọng điểm mà cô ta nói.

“Thứ hai là, vu thuật chỗ chúng tôi.”

*Vụ thuật: Bùa chú.