Mẹ chồng cũ nghe tin con trai bà bị thương dẫn đến mất trí nhớ. 

Trong điện thoại, bà cẩn thận dè dặt nhờ tôi chăm sóc Hứa Nam Châu một thời gian.

Tôi không thể từ chối yêu cầu này được.

Mẹ anh đối với tôi rất tốt, kể cả là ly hôn rồi thì bà cũng chưa từng trách tôi lấy nửa lời.

Trong phòng bếp truyền tới tiếng động, là Hứa Nam Châu đang lục lọi tủ.

“Vợ à, gia vị trong nhà hết mất rồi à?”

Anh thò đầu ra từ phía sau cánh tủ.

Đã lâu lắm rồi tôi không nấu cơm.

Nhưng trong ký ức của anh, có lẽ là ngày nào chúng tôi cũng cùng nhau ăn cơm tối ở nhà.

Tôi chỉ đành qua loa lấy lệ đáp lời anh.

“Ừ, chắc là dùng hết rồi.”

“Vậy tối nay chúng ta ăn đơn giản thôi.”

Anh từ trong bếp đi ra, vòng tay ôm lấy tôi từ phía sau, tiện thể mổ vào sau gáy tôi một cái.

“Em ra ngoài đợi đi, nấu cơm xong thì anh sẽ gọi em.”

Da gáy tôi nóng ran lên, tiếp đó liền làm dậy lên nỗi chua xót ẩn sâu trong đáy lòng tôi.

Hứa Nam Châu trước đây chưa bao giờ đối xử vừa thân mật, vừa dịu dàng với tôi như vậy.

Mà anh cũng chưa từng đối xử vô tình với Diệp Thi Thi như thế.

Cho nên tôi không biết, có phải trong ký ức hỗn loạn của anh.

Anh đã nhầm lẫn giữa tôi và Diệp Thi Thi hay không.

Dù sao thì, anh trước đây cũng chỉ coi tôi như thế thân của cô ta.