Editor: Tĩnh Tĩnh Yên Yên.

Cám ơn ý kiến của mọi người. Theo như  phần đông ý kiến thì nếu hai ng xác định tình cảm r thì chuyển qua anh-em, hoặc là tuỳ vào ngữ cảnh. T thì t thấy tình cảm giữa 2ng đang bước vào giai đoạn yêu đương nên t để anh-em luôn. Mọi người đọc sẽ thấy tâm lý của cả 2ng đã có chuyển biến. Nhưng có một số ngữ cảnh t cũng sẽ dùng tôi-em. Chứ t chờ câu anh/em yêu em/anh mà muốn rầu~

Mới đầu Đồng Vũ Vụ còn không kịp phản ứng, ngồi yên trên ghế làm việc của Phó Lễ Hành, một lát sau cô mới đột nhiên lấy lại tinh thần: Hắn, hắn sẽ không......

Sau một lúc kinh ngạc thì cô có chút xấu hổ, cô thật sự không có ý muốn dụ dỗ hắn, cô chỉ muốn năn nỉ ỉ ôi ép hắn đồng ý. Cô làm sao biết đàn ông không thể chịu nổi loại trêu chọc như vậy đâu?


Chờ sau khi Phó Lễ Hành ra khỏi toilet, trừ bỏ trên mắt kính có mấy giọt nước thì cả người hắn lại trở về hình tượng cao lãnh cấm dục lúc làm việc.

Đồng Vũ Vụ cực kỳ tự giác đứng lên nhường ghế chuyên dụng của tổng giám đốc lại cho hắn, rồi thản nhiên ngồi trên bàn làm việc, hai chân đong đưa lúc ẩn lúc hiện, giống như văn phòng tổng giám đốc Phó thị là sân thể dục, mà cái bàn làm việc là xà đơn.

Tầm mắt của Phó Lễ Hành từ từ rời khỏi mắt cá chân trắng nõn của cô, cuối cùng dừng lại trên gương mặt cô, vẻ mặt bình tĩnh: "Chuyện quỹ từ thiện là thế nào, em nói kỹ một chút." Hắn dừng một chút, bản chất trực nam nhắc nhở cô một câu, "Đừng nói vô nghĩa. Thời gian của anh rất quý giá."

Tươi cười của Đồng Vũ Vụ sượng trân, tên cẩu nam nhân này, vừa rồi anh đâu có phản ứng như vậy!


Vẻ mặt của cô nhanh chóng trở lại bình thường, biết hắn đây là xuống nước, cô vội vàng nói: "Trước kia em đã từng tiếp xúc qua với các cô chú trong những quỹ từ thiện khác, quá có khoảng cách về thế hệ, nên em nghĩ những quỹ từ thiện kiểu này nên kêu gọi thêm những người trẻ, để cải tạo phương thức vận hành đã tương đối lạc hậu. Quỹ từ thiện mà bây giờ em tiếp nhận, trừ bỏ một ít nhân viên nòng cốt thì không có người mới nào. Nên em muốn thuyết phục một vài người trẻ có khả năng gia nhập quỹ, làm vậy cũng khiến cho quỹ được nhiều người chú ý hơn. Anh cảm thấy thế nào?"

Mẹ Phó là người đáng tôn kính, cả đời bà đều nỗ lực vì quyền lợi của phụ nữ và trẻ em, nên quỹ từ thiện của Phó thị trên cơ bản cũng giúp đỡ phụ nữ và trẻ em là chủ yếu.


Đồng Vũ Vụ biết mẹ Phó đem quỹ giúp đỡ trẻ em mắc bệnh hiếm mới thành lập này giao cho cô một phần là vì tin tưởng, một phần là muốn kiểm tra cô. Cho nên cô phải hoàn thành bài kiểm tra một cách thoả đáng để mẹ Phó biết cô có năng lực đảm nhiệm 'công việc' Phó phu nhân này.

Phó Lễ Hành thấy Đồng Vũ Vụ không giống như đang nói giỡn, hắn suy nghĩ một lát cũng hiểu rõ được lợi và hại trong chuyện này, liền nói: "Để anh hỏi bọn họ."

Vợ chồng nhất thể, chuyện của cô, hắn đương nhiên sẽ không bỏ mặc.

Thực chất hắn cũng hy vọng người vợ hắn chọn có thể được ba mẹ công nhận.

Phó Lễ Hành lấy di động, do dự một lát rồi ở trước mặt cô tạo một phòng chat riêng trên Wechat, rồi kéo ba người bạn tốt chưa lập gia đình vào.

Phó Lễ Hành: 【 Tôi có chuyện muốn nói với các cậu. 】
......

............

Chu Trì: 【 Cậu bị trộm tài khoản à? 】

Đường Cẩn Hành: 【...... Chúng ta có nhóm nói chuyện riêng? Người tạo còn là lão Phó? 】

Thịnh Diệp Chu: 【 Lão Phó, cậu mà bị người ta bắt cóc thì chớp chớp mắt. 】

Đồng Vũ Vụ cũng thò qua nhìn xem, nhìn phản ứng của ba người kia trên Wechat thì lập tức không nhịn được phì cười.

Phó Lễ Hành vốn rất ít dùng Wechat để tán gẫu, trên cơ bản hắn đều trực tiếp gọi điện thoại mỗi khi cần. Cho nên, đối với ba người khác mà nói, Phó Lễ Hành đây không phải là đột nhiên xuất hiện, mà là xác chết vùng dậy.

Đồng Vũ Vụ kỳ thật đã sớm theo dõi ba người này, cô đã từng nhìn qua danh sách những đàn ông chất lượng tốt chưa lập gia đình ở chỗ Lục Nhân Nhân. Ba người này không những có tên trên bảng xếp hạng mà còn ở những vị trí rất cao. Cô cũng nhân cơ hội biểu đạt nghi vấn: "Ba người bọn họ cũng khá lớn tuổi rồi mà sao vẫn không kết hôn vậy?"
Bây giờ cô nói chuyện với Phó Lễ Hành ngày càng tùy ý, không giống như trước kia cứ phải lặp đi lặp lại một câu ba lần trong lòng rồi mới nói ra. Vì thế cô không hề chú ý tới —— Phó Lễ Hành và ba người bọn họ đều bằng tuổi.

Phó Lễ Hành vốn đang đánh chữ, nghe cô hỏi vậy thì khựng lại, giọng điệu hắn bình tĩnh: "Em quan tâm chuyện người khác như vậy làm gì?"

Lớn tuổi? 31-32 đã coi là lớn tuổi. Ở trong lòng cô hắn cũng là người lớn tuổi sao?

Hắn vẫn luôn dùng giọng điệu kiểu này mỗi khi nói chuyện nên Đồng Vũ Vụ không suy nghĩ nhiều, liền nói: "Chỉ là có chút tò mò mà thôi."

Bạn bè có thể xưng huynh gọi đệ với Phó Lễ Hành chỉ có bốn người. Một người đã kết hôn, ba người này thì vẫn còn độc thân. Đồng Vũ Vụ có chút tò mò, ba người làm sao có thể đứng vững trước áp lực của gia đình. Chẳng phải ngay cả một người như Phó Lễ Hành cũng không tránh được chuyện ba mẹ giục cưới sao?
Nhưng mà cho dù cô thật sự rất tò mò thì Phó Lễ Hành cũng không tính giải thích nghi hoặc thay cô.

Hắn gởi tin nhắn: 【 Vợ tôi vừa tiếp nhận một quỹ từ thiện mới thành lập, bây giờ còn đang thiếu người. 】

Đồng Vũ Vụ lập tức tỉnh táo, cô không về truy hỏi vấn đề kia nữa mà tập trung nhìn chằm chằm vào màn hình di động.

Chu Trì: 【 Thiếu người? Là ý như tôi đang nghĩ đó hả? 】

Thịnh Diệp Chu: 【 Lão Phó hiếm khi mở miệng một lần. Nhưng mà tôi cũng đang có chuyện muốn nói đây, chưa đầy hai tháng nữa là sinh nhật của cậu......】

Đường Cẩn Hành lập tức hiểu ý, theo sát hỏi: 【 Muốn bọn tôi gia nhập cũng không phải không thể, cứ coi như là quà sinh nhật của ba anh em bọn tôi đưa cậu đi. 】

Lúc Đồng Vũ Vụ còn đang trố mắt nhìn thì Phó Lễ Hành gởi tin nhắn trả lời: 【 Được. 】
"Bọn họ đồng ý rồi?" Đồng Vũ Vụ không nghĩ tới sẽ nhẹ nhàng như vậy, nhưng lại cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, "Quà sinh nhật, cái này mà cũng có thể làm quà sinh nhật à. Năm vừa rồi bọn họ tặng gì cho anh thế?"

Phó Lễ Hành không nghĩ tới cô sẽ hứng thú với chủ đề này, mà hắn cũng không có ý muốn gạt cô, hắn dùng giọng điệu bình thường nói: "Cũng không phải là quà gì hiếm lạ, tùy thuộc vào sở thích cá nhân."

"Vậy bọn họ tặng cho anh cái gì. Em có chút tò mò, đàn ông các anh sẽ tặng quà sinh nhật gì cho nhau."

"Đồng hồ, đồ cổ," Phó Lễ Hành nghĩ nghĩ, "Hoặc là hạng mục dự án, ngẫu nhiên cũng đưa xe."

Đồng Vũ Vụ: "?"

Giữa đàn ông với nhau đều tặng quà theo kiểu...... bá đạo tổng tài như vậy sao? Còn lãng mạn như vậy sao?

So sánh giữa hai bên, cô cảm thấy mấy cái túi xách, trang sức gì đó cô được tặng vào sinh nhật 25 tuổi thật là không đáng gì!
Một giây trước còn đang cảm khái, một giây sau Đồng Vũ Vụ mới đột nhiên phản ứng lại, bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn, "Vậy chẳng phải là lỗ nặng rồi sao!!"

Không đợi Phó Lễ Hành nói gì thì cái miệng nhỏ nhắn của cô đã bá bá bá nói không ngừng nghỉ, "Ba người bọn họ cũng biết tính toán quá nhỉ, chúng ta đây chẳng phải là ăn mệt lớn à! Sớm biết bọn họ vậy mà muốn ăn chặn quà sinh nhật của anh thì em nhất định sẽ không bao giờ tìm bọn họ."

Mọi chuyện trong quỹ từ thiện đều có nhân viên chuyên nghiệp xử lý, mấy phú nhị đại hào môn này đó gia nhập chẳng qua chỉ đóng vai trò như linh vật thôi. Mỗi lần quỹ từ thiện có tiệc tối thì đóng góp mấy món đồ để đấu giá quyên tiền là được. Mà mấy thứ này đối với bọn họ đều không tính là gì, đến cuối cùng còn có thể đổi về được danh tiếng và thanh danh, chỉ có lời chứ không lỗ.
Vậy mà ba tên gian thương này cư nhiên vọng tưởng dùng loại chuyện chỉ lợi không hại này để không phải tặng quà sinh nhật? Đồng Vũ Vụ nhịn không được ở trong lòng thầm mắng một tiếng, gian thương gian thương!

Phó Lễ Hành lúc này mới phát hiện nguyên nhân làm cô ảo não.

Hắn nhỏ giọng cười ra tiếng, kéo tay cô qua an ủi nói: "Bọn họ chỉ nói giỡn thôi."

Đồng Vũ Vụ lại có chút không tin, "Thật vậy à? Thật sự chỉ là nói giỡn?"

"Là thật mà." Phó Lễ Hành chắc chắn nói, "Nếu em không tin thì lần này nhận được quà sinh nhật, anh đều giao cho em kiểm tra, được chưa?"

Tim Đồng Vũ Vụ đập nhanh hơn, thử hỏi có thiếu nữ nào nghe loại lời nói này mà không kích động hưng phấn chứ?

Hắn thế mà để cho cô kiểm tra quà sinh nhật của hắn!

Phó Lễ Hành thấy tâm trạng của Đồng Vũ Vụ chuyển tốt trong một nốt nhạc, hai mắt hận không thể phát sáng thì chỉ có thể bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Không nghĩ tới cô lại là một tiểu tham tiền.
"Vui vẻ như vậy?" Phó Lễ Hành cũng không nói rõ ra nguyên nhân làm cô cười xán lạn đến vậy.

Đồng Vũ Vụ nhìn hắn, "Chẳng lẽ anh không biết mở quà là một chuyện khiến con người ta vui vẻ sao? Tuy rằng đó không phải là quà của em."

Về bản chất thì sự vui vẻ của một người phụ nữ khi mở một món quà cũng giống như khi mở một kiện hàng chuyển phát nhanh vậy.

Phó Lễ Hành không quá quan tâm đến sinh nhật, ngược lại còn cảm thấy thực rườm rà, quà sinh nhật thì càng không để ý đến. Nhưng khi nhìn thấy bộ dáng đáng yêu và nụ cười vui vẻ thoả mãn như một con hamster được ăn no của cô thì hắn chậm rãi nói: "Quà của anh nếu em thích thì có thể lấy đi."

Tuy Đồng Vũ Vụ không cảm thấy qua hứng thú với mấy món quà đó, dù sao cũng không phải là giày, túi xách, hay trang sức. Đồ cổ cô không thưởng thức nổi, đồng hồ nam cô lại không thể đeo, còn mấy thứ như hạng mục dự án...... thì càng không có quan hệ gì với cô. Nhưng như vậy không có nghĩa là cô không nhảy cẫng lên vì vui sướng khi nghe Phó Lễ Hành nói những lời này.
Sau khi Đồng Vũ Vụ vui vẻ rời đi, phòng làm việc trở lại yên tĩnh như trước khi cô đến, Phó Lễ Hành ngược lại có chút khó chịu, hình như trong không khí vẫn còn lưu lại mùi thơm thuộc về cô. Nghĩ đến những chuyện vừa rồi, có thể do tâm trạng thật sự đang rất tốt, hắn lấy di động ra và thay đổi tất cả các ghi chú về cô trên WeChat, toàn bộ đều từ "Vũ Vụ" đổi thành "Tiểu tham tiền".

Editor: Anh chị em cô dì chú bác đọc xong nhớ vote ⭐ cho t vs nhoa~ ~~~~