Editor: Thật ra thì nữ phụ không phải loại ác độc có thể gây ra sóng to gió lớn, mà còn có chút ngơ ngơ. Bả chỉ là một cô gái bình thường thuộc tầng lớp thấp trong xã hội, trùng hợp có được cơ hội dạo chơi vào một thế giới hào nhoáng, giống như Lọ Lem. Chỉ khác là câu chuyện của bả không thuộc về cổ tích mà thuộc về hiện thực. Sau một đêm, khi tất cả đều tan biến, những gì còn xót lại cũng chỉ là sự tiếc nuối. Cuối cùng, mộng tỉnh mơ tan, bả sẽ trở về lại với cuộc sống hiện thực của mình.

Truyện tập trung vào quá trình yêu đương tìm hiểu của 2vc nữ9 là chính, đấu đá gì gì đó chỉ là mây bay nha nha nha( "∀")ノ ♡ Đừng quên vote cho t với nha nha nha~

- ----------------------------------------------------------

Người nói chuyện với Tần Dịch là Tưởng Khải.

Chờ Tần Dịch bên kia cúp điện thoại, Cao Thịnh là người đầu tiên tìm kẻ đầu têu Tưởng Khải gây phiền phức, hắn vuốt vuốt ly rượu, lơ đãng nhìn qua Liễu Vân Khê, cười nhạo một tiếng: "Cậu sợ thiên hạ không đủ loạn à?"

Ánh mắt của hắn tĩnh mịch, nhìn về phía Liễu Vân Khê, tựa như nhìn cô, lại tựa như không phải.

Giống như muốn thông qua cô để tìm hình bóng của người nào đó.

Đồng Vũ Vụ là bạn học cùng khóa với mấy người bọn hắn, từ tiểu học, sơ trung, cho đến cao trung*, cô rất có tiếng trong đám con cháu hào môn. Cô không giống như những người có tiền có thế bọn hắn, từ nhỏ đã được hưởng thụ loại cuộc sống xa hoa không ai sánh bằng. Ví như Cao Thịnh hắn, lúc cấp III đã dùng tiền cua được một tiểu hoa đán nổi tiếng trong giới giải trí lúc ấy.

Đối với bọn hắn, dù một người có đẹp như thiên tiên* thì cũng chỉ có thể khiến bọn hắn kéo dài hứng thú hơn chút thôi.

Nhưng Đồng Vũ Vụ không giống vậy, cho dù về sau trong nhà cô xảy ra biến cố, nhưng cảm tình của hắn đối với cô vẫn giống như trong quá khứ. Trong suy nghĩ của Cao Thịnh, nữ thần Đồng Vũ Vụ là người mà hắn chỉ có thể đứng nhìn từ xa.

Từ tiểu học hắn đã thích cô, chỉ là ngoài hình của hắn không phải loại xuất sắc, mà cô từ nhỏ đã được rất nhiều người vây quanh.

Cho đến bây giờ, người luôn xem phụ nữ là đồ chơi như Cao Thịnh, ngẫu nhiên nhìn thấy Đồng Vũ Vụ vẫn sẽ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, khẩn trương không thôi.

Vậy mà Tưởng Khải lại đem loại đồ giả mạo này đi so với Đồng Vũ Vụ, Cao Thịnh thật sự rất khó chịu: "Cậu đang nhục mạ ai vậy, tôi không nhìn ra được điểm nào giống, đừng có ở chỗ này khua môi múa mép."

Tưởng Khải thở hắt ra một tiếng, "Tôi cũng đâu có nói là rất giống. Chẳng qua lúc mới nhìn thì cảm giác có chút gì đó tương tự thật mà."

Hắn dừng một chút, vừa nhìn Liễu Vân Khê vừa thô lỗ nói: "Cậu nhìn cái đức hạnh kia của A Dịch đi, tôi đây chẳng phải là sợ cậu ta vừa trở về đã đi làm chuyện gì ngu ngốc đó sao. Tuy cô gái kia so với Vũ Vụ cũng giống như Lôi Bích so với Sprite, nhưng đối với một người đang khát, Lôi Bích cũng có thể dùng để giải khát vậy! Tôi đã nghe ngóng rồi, trong nhà cô gái này đang rất cần tiền, nếu không cũng sẽ không tới quán bar làm việc, nếu A Dịch coi trọng, giữ ở bên người để giải khát cũng không tệ."

Cao Thịnh có chút bực bội.

Quan hệ của hắn cùng Tần Dịch cũng không tệ, nhưng mấy năm trước vì bị chuyện Tần Dịch hẹn hò với Đồng Vũ Vụ đả kích, nên quan hệ giữa hai người lạnh nhạt không ít.

"Mẹ nó, cậu đừng ở chỗ này thêm dầu vào lửa, bây giờ ở Yên kinh còn ai nhớ rõ những chuyện kia nữa, đã qua bao nhiêu năm rồi mà còn lôi chuyện cũ ra nói, coi chừng chọc phải phiền phức."

Cao Thịnh mặc dù không nói rõ, nhưng Tưởng Khải vẫn nghe rõ.

Ngoài hình Liễu Vân Khê tuy chỉ có bốn năm phần tương tự Đồng Vũ Vụ, nhưng cũng được coi như là mỹ nhân. Trong cái giới thượng lưu này, tìm phụ nữ không phải là chuyện hiếm lạ, nhưng nếu để người có tâm phát hiện người phụ nữ bên cạnh Tần Dịch có mấy phần giống Đồng Vũ Vụ...

Tần Dịch đương nhiên sẽ không bị ảnh hưởng, nhưng còn Đồng Vũ Vụ thì sao đây?

Mấy năm nay, thật vất vả mới đợi đến lúc mọi người quên đi đoạn thời gian cô ở cùng Tần Dịch, bây giờ lại lòi ra chuyện này, nếu bị Phó Lễ Hành phát hiện thì làm sao bây giờ?

Nếu bị loại chuyện như thế này rơi xuống đầu thì ai có thể không kiêng dè. Lúc này Tưởng Khải mới thông minh ra được một chút, ảo não nói, "Cậu nói xem, tôi sao lại quên chuyện này chứ. Giờ thì hay rồi, A Dịch bị tôi quấn lấy, lúc này hẳn là đang trên đường tới đây rồi."

Chuyện năm đó của Tần Dịch với Đồng Vũ Vụ, Tưởng Khải cảm thấy không thể đổ lên người Đồng Vũ Vụ.

Dù sao cũng là Tần Dịch không bảo vệ được Đồng Vũ Vụ, không bảo vệ được đoạn tình cảm kia, năm đó sau khi mọi chuyện xảy ra, Đồng Vũ Vụ đã phải trải qua một đoạn thời gian rất chật vật.

"Cậu đem cô ta đi nhanh lên, tôi nhìn liền cảm thấy phiền." Cao Thịnh nói.

Quán rượu này là Vu Trì mở, Tưởng Khải cũng có góp cổ phần, xem như là một nửa ông chủ. Tưởng Khải không muốn làm loại chuyện không đầu không đuôi này, nhưng nghĩ tới tình nghĩa khi còn bé chơi chung cùng Đồng Vũ Vụ, hắn chửi thề một tiếng liền đứng dậy đi tới một cái bàn.

Liễu Vân Khê đến đây làm việc, quán bar trả tiền lương rất cao, môi trường cũng không phức tạp như cô tưởng tượng, có lẽ ông chủ phía sau là người có quyền thế, cô đã đi làm hơn một tuần nhưng không đụng phải chuyện nào ngoài ý muốn.

"Này."

Liễu Vân Khê ngẩng đầu lên.

Tưởng Khải lúc này mới phát hiện, thì ra Liễu Vân Khê không quá giống Đồng Vũ Vụ.

Mọi ngũ quan của Đồng Vũ Vụ đều tinh xảo tới cực điểm, làm cho người ta yêu thích nhất chính là đôi mắt thanh tịnh sáng tỏ, không chút gợn sóng.

Mà người trước mắt này, đôi mắt rất không giống, không biết có phải là do bị cận thị hay không mà đôi mắt của cô ta không hề có thần.

"Cô về đi, ở đây không cần cô nữa, " Tưởng Khải nghĩ nghĩ, "Nhận xong tiền lương hôm nay thì đi nhanh đi, trong vòng mười phút phải thu thập xong."

Liễu Vân Khê nhìn hắn không biết làm sao, tới lúc Tưởng Khải mất hết kiên nhẫn cô mới vội vàng gật đầu.

Nói cũng trùng hợp, chân trước Liễu Vân Khê vừa ôm đồ rời đi, chân sau Tần Dịch liền đến.

Tần Dịch tới, không phải bởi vì muốn gặp người lớn lên có ngoại hình giống với Đồng Vũ Vụ, hắn chỉ đơn giản là có chút phiền muộn, muốn đi đâu đó để giải sầu.

Hiện tại hắn đang có tâm lý tự ngược*, tới chỗ mấy người bạn của hắn, nếu vận khí tốt có lẽ sẽ nghe được chút tin tức gì đó liên quan tới cô.

Biết rõ cô đã kết hôn, biết rõ hôn nhân của cô rất mỹ mãn, nhưng hắn vẫn không thể cản mình đi tìm hiểu cuộc sống của cô...

***

Một bên khác, Phó Lễ Hành và Đồng Vũ Vụ đã về tới nhà cũ.

Nhà cũ không giống ngôi nhà mà bọn họ đang ở, ở đây chia thành nhà chính và nhà phụ. Cha mẹ Phó đều đã về hưu, chỉ có hai người già ở trong nhà chính nên có chút vắng lạnh, cũng may là bọn họ đã quen.

Đang trên đường tới, Đồng Vũ Vụ lại cố gắng chỉnh lý tâm trạng, bây giờ cô mới thực sự tin tưởng những gì cái hệ thống kia nói, tin tưởng cái thế giới trong tiểu thuyết mà cô đang sống, nhưng cô không tin số mệnh, chẳng lẽ trong tiểu thuyết nói Phó Lễ Hành sẽ ly hôn với cô thì nhất định sẽ ly hôn à? Chẳng phải người ta thường nói "nhân định thắng thiên" hay sao?

Kịch bản cũng đã nói, ly hôn là chuyện của một năm sau, có lẽ bây giờ Phó Lễ Hành căn bản không có suy nghĩ muốn ly hôn, lấy sự hiểu biết của cô đối với hắn, nếu hắn đã chán ghét cô, muốn đá cô đi thì đêm qua hắn sẽ không đụng vào cô.

Nhưng cô phải chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, ví như tìm hiểu xem thử Phó Lễ Hành có nuôi tình nhân gì gì đó ở bên ngoài hay không.

Tâm tình Đồng Vũ Vụ một lần nữa khá hơn, có lẽ đối với người khác mà nói đây là một việc rất tồi tệ, nhưng nếu nhìn theo một góc độ khác, biết trước tương lai, chẳng phải sẽ có thể tránh được rủi ro hay sao?!

Chuyển biến trong tâm trạng hiện rõ lên trên gương mặt ôn nhu cô dành cho Phó Lễ Hành, ngay cả mẹ Phó cũng thấy được dáng vẻ tràn đầy nồng tình mật ý của cô, trong nội tâm không khỏi cảm khái một câu: Quả nhiên là tiểu biệt thắng tân hôn.

Chỉ là đoạn thời gian tân hôn không khỏi quá dài đi, hai đứa nó kết hôn cũng đã hai năm rồi đó.

"Hôm nay ở lại đây một đêm đi." Mẹ Phó giống như sợ con trai mình thẳng thừng từ chối, vội vàng lôi kéo Đồng Vũ Vụ, "Vũ Vụ, qua mấy ngày nữa con đi tham gia thọ yến với mẹ nhé, trùng hợp là sáng sớm mai sẽ có nhà thiết kế qua đây, để mẹ bảo quản gia mở tủ trang sức, con xem thử có thứ gì hợp ý con hay không."

Đồng Vũ Vụ không phải là người không thức thời, cô cùng Phó Lễ Hành không ở cùng cha mẹ chồng, nên bình thường cũng tránh được không ít mâu thuẫn giữa mẹ chồng con dâu. Nếu mẹ chồng đã mở miệng, lại không ảnh hưởng đến ích lợi của cô, cô cũng vui vẻ phối hợp, "Mỗi lần con đến mẹ đều đổi biện pháp đem cái này cái kia cho con... con ngại ngùng lắm đấy ạ."

Mẹ Phó không phải loại mẹ chồng cả ngày nhìn chằm chằm con dâu mà soi mói, gây chuyện. Hơn năm mươi năm sống trên đời, bà luôn duy trì hình tượng đoan trang một cách hoàn hảo. Mặc dù trước kia bà không vừa ý với Đồng Vũ Vụ, nhưng sau khi cô trở thành con dâu bà, bà cũng không có gì kiến gì với cô nữa, miễn cho người trong nhà gặp mặt nhau lại không thoải mái.

Bà cong cong môi, dùng khăn ăn ưu nhã lau khóe miệng, "Có cái gì mà ngượng ngùng, những đồ trang sức châu báu này của mẹ, về sau chẳng phải đều để lại cho con à."

Lời này thật là tuyệt diệu, khiến Đồng Vũ Vụ thư thái không thôi.

Cô liếc mắt nhìn Phó Lễ Hành một cái.

Phó Lễ Hành ừ một tiếng xem như đồng ý.

Xét về độ xa hoa thì phòng ngủ của bọn họ ở nhà cũ cũng không thua gì phòng tân hôn ở nhà mới bên kia, mỗi một chỗ đều được dọn dẹp quét tước rất sạch sẽ. Mẹ Phó là người cẩn thận, mọi việc luôn được bà sắp xếp thoả đáng, bên trong phòng thay đồ, bà cũng đã chuẩn bị không ít quần áo cho Đồng Vũ Vụ.

Đồ ngủ bên trong tủ cũng có đủ thể loại, từ bảo thủ cho đến gợi cảm.

Ngón tay trắng nõn thon dài của Đồng Vũ Vụ lướt qua, cuối cùng cầm một cái váy ngủ hai dây màu đen, so với với cái váy hôm nay cô mua ở cửa hàng nội y thì chỉ có hơn chứ không kém.

Da cô nõn nà như ngọc, mặc váy ngủ màu đen càng làm nổi bật lên màu da trắng hơn tuyết.

Nếu như hệ thống không xuất hiện, Đồng Vũ Vụ tuyệt đối sẽ ngoan ngoãn nghe theo sự an bài của Phó Lễ Hành. Hiện tại mọi chuyện đã khác. Cô vốn cho rằng hôn nhân của bọn họ khá kiên cố, nhưng lúc này cô mới giật mình nhận ra, cô không khác gì đang đi trên một sợi dây treo giữa không trung, lắc lư dễ ngã. Khó trách mẹ Phó luôn hối thúc cô sinh con, chỉ cần mang thai, hôn nhan giữa họ sẽ càng vững chắc, cô cũng sẽ không còn giật mình hoảng sợ khi nghe thấy kịch bản tồi tệ mà hệ thống nhắc đến.

Hôm nay chính là cơ hội tốt để thăm dò Phó Lễ Hành.

Vì đang ở nhà cũ nên đương nhiên sẽ có chỗ bất tiện, mặc dù Phó Lễ Hành không phải là người có nhiều ham muốn, nhưng mỗi lần đi công tác trở về, hắn sẽ ăn mặn liên tục mấy ngày, theo thói quen của hắn thì hôm nay là ngày hắn muốn ăn mặn.

Lúc Đồng Vũ Vụ từ phòng tắm đi ra, Phó Lễ Hành cũng đã tắm xong, đang ngồi trên giường nhìn điện thoại, nghe được tiếng động hắn cũng không thèm động đậy.

Đừng thấy Đồng Vũ Vụ mặt ngoài bình tĩnh, trên thực tế nội tâm đã sớm xoắn thành một cục.

Cô giả bộ không có việc gì leo lên giường, ngồi bên cạnh hắn nặn nặn chai sữa dưỡng da trong tay rồi bôi lên khắp đùi và bắp chân. Một mùi cam nhàn nhạt lan toả khắp phòng, không gay mũi, còn rất dễ chịu. Mỗi ngày Đồng Vũ Vụ đều thoa sữa dưỡng da rất nhiều lần, nếu không làm sao có thể có được một thân da thịt trắng nõn non mịn đến nỗi gió thổi qua cũng có thể làm đau nó.

Ánh đèn trong phòng không quá sáng, Phó Lễ Hành ngửi được một mùi hương tươi mát ngọt ngọt, lúc này mới nghiêng đầu nhìn về phía Đồng Vũ Vụ.

Cô trời sinh đã đẹp, người bên gối như hắn đương nhiên hiểu rõ sự thật này.

Giờ phút này, cô đang nghiêm túc chuyên chú bôi sữa dưỡng da lên cơ thể, động tác nhẹ nhàng cẩn thận, cảm nhận được ánh mắt của hắn, thanh âm của cô mềm mại nói: "Có phải làm ồn đến anh không?"

Lúc cô nói chuyện đều nhìn thẳng vào mắt hắn, cái cằm nhẹ hất lên, lộ ra cái cổ trắng nõn, xuống chút nữa sẽ là——

Thanh âm Phó Lễ Hành cũng trầm đi mấy phần, "Không có, thời gian không còn sớm, chúng ta nên nghỉ ngơi."

Ngay lúc đèn tắt, tâm tình Đồng Vũ Vụ khoan khoái. Mặc dù cô không trông cậy vào chuyện đánh một phát liền trúng, nhưng đây là tín hiệu tốt a!

Loại chuyện này một khi được khơi thông, nhiệm vụ mang thai không phải rất nhanh sẽ hoàn thành sao.

Cô thả nhẹ hô hấp.

Thế nhưng mọi chuyện không giống như trong dự đoán, Phó Lễ Hành tắt đèn xong cũng không lại gần ôm hay đè ép cô, mà ngược lại còn ngoan ngoãn nằm bên cạnh cô ngủ.

M*! Đồng Vũ Vụ thầm mắng trong lòng một câu.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Văn này thật ra không ngược, chỉ là vui chơi giải trí của giới hào môn nhà giàu thuận tiện trộm tâm (... Ngọa tào, ta sao lại muốn dùng loại từ này chứ!)

Sẽ không ngược nữ chính, nhưng có ngược những người khác hay không thì không bảo đảm nha.

Chú thích:

* tiểu học, sơ trung, cao trung: giống như cấp I, cấp II, cấp III ở VN, nhưng cách chia lớp thì khác nhau. Tiểu học là từ lớp 1-6 thì phải, còn sơ trung thì lớp 7-9, còn cao trung thì lớp 10-12.

* thiên tiên: tiên trên trời

* tự ngược: tự ngược đãi bản thân. Ý chỉ Tần Dịch biết những tin tức về Đồng Vũ Vụ sẽ làm cho hắn đau lòng những vẫn đâm đầu đi tìm hiểu.