Con mẹ nó, đây là tình huống gì?
Chẳng lẽ cô còn đang nằm mơ?
Cho đến lúc dưỡng khí trong lồng ngực Ninh Tịch ngày càng ít, trở nên thoi thóp dần, Lục Đình Kiêu rốt cuộc cũng bỏ qua cho đôi môi của cô, chuyển tới cái cổ vừa mới bị cắn một cái, dùng cái lưỡi nóng bỏng liếm qua lại trên vết thương như là trấn an nhưng lại làm cho người ta rợn cả tóc gáy...
"Này, Lục Đình Kiêu... Lục Đình Kiêu..." Ninh Tịch gọi mấy tiếng mà người kia vẫn không phản ứng gì, chỉ chăm chú bận rộn công việc của mình.
Thời khắc này, anh không có sự nghiêm cẩn hàng ngày, càng không có sự dịu dàng mà cô quen thuộc, hàm răng sắc bén đi đôi với dục vọng cứ trượt dần từ cổ tới xương quai xanh, thậm chí ngày càng xuống thấp...
"Không... Không muốn!"
Những đoạn kí ức ẩn giấu trong trí nhớ ùn ùn kéo đến, giống như vũng bùn lầy nhớp nháp đang kéo cô xuống, khiến cả người cô đều run rẩy.
Ngay tại lúc Ninh Tịch thống khổ đến không muốn sống thì đột nhiên động tác của người kia ngừng lại, chỉ có một thân thể nặng nề lại cứng rắn như núi đang đè trên người cô, không nhúc nhích.
Cái cảm giác khó thở như chìm sâu vào bùn lầy bỗng dưng biến mất, chỉ còn lại sự ngẩn người...
"Lục... Lục Đình Kiêu?" Ninh Tịch thử thăm dò, vỗ bả vai người đàn ông một cái, không có chút phản ứng nào.
Đợi hơn mười giây, đối phương vẫn không nhúc nhích, để không kinh động đến Lục Đình Kiêu, Ninh Tịch nhẹ nhàng lật người sang bên cạnh.
Mượn ánh trăng ngoài cửa sổ, cô thấy người đàn ông đang an tĩnh nhắm mắt nằm ở nơi đó như một vị quốc vương đang ngủ say. Tựa như con dã thú điên cuồng cắn người vừa nãy không phải là anh.
Gặp quỷ à, rốt cuộc chuyện này là sao?
"Chẳng lẽ... Chẳng lẽ là mộng du?!" Ninh Tịch lầu bầu.
Dường như chỉ có cách giải thích này là nghe có vẻ xuôi tai.
Nhưng mà cách Lục Đình Kiêu mộng du cũng quá độc đáo đi? Nửa đêm canh ba chạy đến phòng cô đem cô vừa cắn vừa gặm y như ma cà rồng, lại còn có thể trả lời cô nữa chứ?
Lục Đình Kiêu thở đều, dáng vẻ giống như là đang ngủ say rồi.
"A lô! Tiểu Tịch Tịch! Sao cô lại gọi điện cho tôi lúc này! Xảy ra chuyện gì à?" Thanh âm Lục Cảnh Lễ rất lớn cứ như là đang hét lên.
Ninh Tịch còn đang lo muộn như này lại gọi điện sẽ quấy rầy đến anh ta nhưng kết quả lại là Lục Cảnh Lễ lại vô cùng hưng phấn khi thấy cô gọi, có vẻ anh ta đang ở một nơi rất ồn ào, có vẻ như đang quẩy đêm.
"Lục Cảnh Lễ, tôi hỏi anh một chuyện!"
"Cô hỏi đi hỏi đi!"
"Anh trai anh.."
"Anh tôi làm sao? Làm sao?"
"..." Người này là cái máy lặp sao? Nói chuyện cũng phải nói hai lần!
Ninh Tịch im lặng một hồi, sau đó lo lắng hỏi: "Anh trai anh có bị mộng du không?"
Ninh Tịch đang gọi điện nên cũng không chú ý tới cơ thể của người vốn đang nằm thẳng đơ bên cạnh cô lập tức cứng ngắc khi nghe thấy câu hỏi này.
Anh chỉ đột nhiên nghĩ ra biện pháp này thôi, nào ngờ Ninh Tịch lại gọi cho Lục Cảnh Lễ để xác nhận, nhỡ đâu thằng ngốc kia lỡ miệng thì....
Vậy thì chặt đứt chân nó là được!