Ninh Tịch liều mạng gắp đồ ăn: "Ha ha, tôi... tôi nói giỡn chút thôi... anh chớ để ý!"

Khóe môi Lục Đình Kiêu cong lên: "Chủ ý không tệ."

Ninh Tịch sững sờ: "..." Anh ta lại cảm thấy chủ ý này không tệ?!

"Ninh Tịch." Lục Đình Kiêu đột nhiên nhìn thẳng vào mắt cô.

Ninh Tịch bị đôi mắt ấy nhìn chăm chú thì khẩn trương vô cùng: "Sao.. thế nào?"

"Nếu em đổi ý, có thể tìm tôi bất cứ lúc nào cũng được." Lục Đình Kiêu nói.

Ninh Tịch nghe vậy liền hoảng, cô biết Lục Đình Kiêu đang nói về việc "gả cho anh ta"...

Mặc dù đã từ chối rất rõ ràng và Lục Đình Kiêu cũng không nhắc lại nữa nhưng cô vẫn luôn cảm thấy thái độ của Lục Đình Kiêu đối với cô không giống bình thường, cả cái bầu không khí mập mờ giữa hai người nữa...

Thảm nhất là, trái tim của cô lại dần dần thoát khỏi sự kiểm soát của cô...

Chả lẽ Giang Mục Dã nói đúng, cô bị sắc đẹp mê hoặc rồi?

Sau sự kiện kia cô từng cho rằng mình sẽ không thể yêu bất cứ người nào nữa, thậm chí cô từng xuất hiện tâm lí bài xích đàn ông trong một thời gian dài. Nhất là khi nhìn thấy những thằng đàn ông khốn nạn thì hoàn toàn bị mất kiểm soát chỉ muốn giết chết bọn họ để thay trời hành đạo...

Mặc dù mấy năm gần đây trạng thái của cô đã ổn định rất nhiều, nhưng đối với loại sinh vật đáng khinh - đàn ông thì cô vẫn không muốn lại gần, thế nên việc kết hôn đối với cô mà nói không khác gì một câu chuyện kinh dị.

Nhưng, người đàn ông đôi lúc khiến cô cảm thấy sợ hãi này lại bất giác phá được một khe hở nhỏ trên lớp kén bảo vệ trái tim cô...

Ăn lẩu xong, trên đường về nhà, Tiểu Bảo ăn no liền buồn ngủ, Ninh Tịch ôm cậu bé nhỏ con mềm mại vào trong ngực mà không nỡ buông tay.

Ôi thôi xong! Một bánh bao lớn đã đủ khiến cô rối loạn, giờ lại thêm một bánh bao nhỏ nữa...

Cô phát hiện ở chung càng lâu thì cô càng thích bánh bao nhỏ, thậm chí một ngày không gặp đã nhớ điên cuồng, nếu một ngày không ôm nhóc một cái thì sẽ luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì.

Đây cũng không phải triệu chứng tốt...

Sau khi về đến nhà, Ninh Tịch nhẹ nhàng ôm Tiểu Bảo vào phòng ngủ.

Lục Đình Kiêu dựa người vào cửa, ánh mắt dịu dàng: "Mấy ngày nay làm phiền em rồi."

Ninh Tịch kéo chăn cho Tiểu Bảo, khép cửa phòng đi ra: "Không phiền, tôi cũng rất thích tiểu Bảo."

Do dự một chút, cô ra vẻ vui mừng nói: "Tình trạng của Tiểu Bảo ngày càng tốt, có lẽ cũng sắp đến lúc tôi không cần ở đây nữa rồi!"

Sắc mặt Lục Đình Kiêu đột nhiên trầm xuống: "Cô rất muốn rời đi?"

Ninh Tịch bị ánh mắt bén nhọn ép lui về sau một bước: "Cái này... thì là chờ Tiểu Bảo ổn định là tôi phải đi mà, quấy rầy mọi người lâu như vậy tôi thật sự rất áy náy!"

Lục Đình Kiêu: "Không hề quấy rầy."

Ninh Tịch không biết làm thế nào, chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt của Lục Đình Kiêu, "Nhưng tôi sẽ cảm thấy phiền."

Chân mày Lục Đình Kiêu nhăn lại: "Phiền?"

"Đúng vậy." Ninh Tịch hít sâu một hơi, mở miệng nói: "Nói thật, tôi cũng không phải kiểu người sống có nguyên tắc gì, ở chỗ này tôi luôn phải chú ý từng cử chỉ lời nói..."

Lục Đình Kiêu: "Em không cần phải chú ý."

Ninh Tịch xoa xoa trán, bất đắc dĩ nói: "Được, vấn đề này coi như không ngại, nhưng tôi cũng cần có cuộc sống riêng, thỉnh thoảng tôi sẽ mang bạn về nhà chơi, sau khi kết thúc công việc cũng cần thư giãn một chút, đua xe, đi quán bar... nhỡ đâu gặp được một anh chàng đẹp trai cũng khó tránh khỏi chuyện mang về nhà qua đêm..."

"Đủ rồi!" Lục Đình Kiêu nghe vậy sắc mặt càng khó nhìn, khộng thể nhịn được nữa mà cắt lời cô.