"AAA! Mục Dã bị trói kìa! Tôi có mơ cũng muốn trói Mục Dã lại rồi ném lên giường huhuhu!"
"Cô kích động cái quái gì, lát nữa cũng đâu phải là cô lên đâu!"
"Tức chết mất, tức chết đi mất, tại sao cứ phải là con hồ ly tinh đáng ghét kia chứ!"
"Phải đấy, ghét thật, Mục Dã không thể bảo với đạo diễn đổi người sao? Cô ta vốn chẳng xứng với Mục Dã!"
.......
"Khụ khụ...." Quách Khải Thắng hắng giọng ra hiệu tất cả mọi người im lặng, sau đó vỗ tay hô: "Ok, tất cả chuẩn bị, ba - hai - một - bắt đầu!"
Ninh Tịch không hề bị tiếng nghị luận xung quanh làm ảnh hưởng, đạo diễn vừa dứt lời, ánh mắt của cô liền thay đổi.
Ánh mắt trong sáng, đầy sức sống, đây là ánh mắt của một thiếu nữ mười sáu tuổi, hơn nữa còn mang vẻ nhớn nhác rất phù hợp nữa.
Nàng vén áo, nhấc chân, đạp thẳng vào cửa phòng mình.
Tiếp đó, máy quay đổi sang góc Giang Mục Dã.
Chỉ thấy một thanh niên bị trói chặt tay chân đang nằm trên giường lớn màu đỏ, màu sắc sặc sỡ làm nền khiến sắc mặt y trông càng tái nhợt, yếu ớt, thật khiến người ta có dục vọng muốn trêu ghẹo, giày vò.
Nghe thấy tiếng đạp cửa, Tôn Hoán Khanh từ từ mở mắt, thần tình hoảng hốt nhìn thiếu nữ đang đi tới.
Mạnh Trường Ca ngồi phịch xuống cạnh giường, lấy từ trong ngực ra một bao giấy dầu: "Đây là hạt dẻ bọc đường ở Phúc Hưng Lâu, ta phải xếp hàng cả một canh giờ mới mua được đấy, ăn không?"
Tôn Hoán Khải ngoảnh đi, nhắm mắt lại, trưng ra thái độ không muốn để ý tới nàng.
Mạnh Trường Ca bốc một hạt ném vào miệng, giương lên nụ cười giảo hoạt: "Không ăn? Vậy để ta đút cho ngươi ăn nhé! Dùng cách nào có thể khiến ngươi xấu hổ được nhỉ......"
"Ngươi......" Tôn Hoán Khải trợn trừng mắt, con ngươi mang theo ba phần tức giận bảy phần ngượng nghịu: "Ngươi đường đường là một nữ hài tử, sao lại không biết liêm sỉ là gì như vậy!"
Mạnh Trường Ca nhếch mày tà tà nhìn y: "Liêm sỉ? Liêm sỉ là gì? Có thể ra chiến trường giết địch? Hay lấy được vợ à?"
Tôn Hoán Khanh tỏ ra giận dữ: "Mạnh gia đời đời trung nghĩa, tổ tiên ngươi đều ra chiến trường giết địch vì nước, ngươi... ngươi lại chỉ biết lêu lổng suốt ngày, khi nam bá nữ, sao có thể xứng với liệt tổ liệt tông Mạnh gia được?"
Những lời này Mạnh Trường Ca sớm đã nghe đến mòn tai rồi, nàng ngoái ngoáy tai, nhồm nhoàm cắn hạt dẻ: "Ngươi đã lớn từng này rồi mà vẫn chưa lấy vợ, bất hiếu có ba điều, vô hậu là tội lớn nhất, ngươi không thấy có lỗi với liệt tổ liệt tông của Tôn gia sao?"
Tôn Hoán Khanh quả thật bị nàng là cho tức chết rồi, y lạnh lùng nói, "Đây là hai chuyện khác nhau, huống hồ chí của Tôn mỗ không nằm ở đây!"
Mạnh Trường Ca đạp chân vào mép giường, dùng roi da trong tay vụt từng cái lên người Tôn Hoán Khanh, cuối cùng không nặng không nhẹ nhếch cằm y lên, vẻ mặt vừa giảo hoạt lại tinh nghịch: "Tôn đại phu, không thì thế này ngươi xem có được không nhé? Hay là ta gả cho ngươi, đợi thành vợ ngươi rồi, sau này chuyện gì ta cũng đều sẽ nghe theo ngươi, ngươi bảo ta đi về hướng đông, ta sẽ không đi về hướng tây, ngươi bảo ta học hành tử tế, ta sẽ ngoan ngoãn nghe theo, như vậy chẳng phải đều sẽ không phụ lòng liệt tổ liệt tông cả hai chúng ta sao?"
Tôn Hoán Khanh sững sờ, trên mặt thoáng qua một tia nóng nảy: "Ngươi.... Chớ có nói bậy!"
Mạnh Trường Ca như phát hiện được đại lục mới, nàng tiến sát tới, gần như dán vào mặt y, "Ế? Tôn đại phu, sao mặt ngươi đỏ quá vậy! Thật ra ngươi cũng rất thích ta có đúng không? Hay là chúng ta cứ gạo nấu thành cơm trước đi?"
"CẮT!"
Ngay cả khi đạo diễn đã hô "cắt", tất cả mọi người vẫn còn chưa hết ngỡ ngàng, sao không diễn nữa, sao không quay tiếp đi! Muốn xem tiếp mà! Bọn này còn muốn xem cảnh gạo nấu thành cơm cơ mà!