"Đúng vậy, từ bao giờ mà quan hệ của nhà họ Trang và nhà họ Lục lại tốt như thế nhỉ? Lục Đình Kiêu tổ chức sinh nhật thôi mà cả nhà họ Trang đều đến sao?"
"Có điểm đáng nghi, hai nhà này một nhà theo chính, một nhà theo thương, bình thường cũng chỉ là quen biết sơ sơ thôi chứ? Đặc biệt là Trang lão gia tử, từ trước đến giờ chưa qua lại thân thiết quá với ai, đặc biệt là thương nhân, huống chi là đích thân đến tham dự tiệc sinh nhật của một người thuộc lớp sau như này?"
"Sao mà biết được, bây giờ ngay đến cả phía trên cũng kiêng dè sự tồn tại của nhà họ Lục kìa, e là nhà họ Trang cũng không phải là ngoại lệ đâu!"
"Ừ, thế cũng đúng…"
...
Trang Khả Nhi vừa tới liền nhìn thấy Ninh Tịch, vì vậy lập tức chạy về phía cô, cực kỳ thân thiết hô: "Tiểu Tịch!"
"Khả Nhi? Mọi người đến rồi à!" Nhìn thấy Trang Khả Nhi, trên gương mặt Ninh Tịch lập tức hiện lên một nụ cười chân thành.
Trang Vinh Quang mặc quân trang trông vô cùng hiên ngang lại y như một chú khỉ chạy đến trước mặt Ninh Tịch khoe khoang: "Anh Tịch! Anh nhìn xem này! Em hỏi anh nhé, em mặc thế này đẹp trai không? Đẹp trai không?"
Ninh Tịch nhìn cậu thiếu niên giờ đây càng lúc càng trở nên hăng hái, trong mắt cô tràn ngập tán thưởng, không hề keo kiệt chút nào mà khen cậu: "Đúng là lại đẹp trai lên không ít đâu!"
Trang Vinh Quang nghe được câu nói mình vẫn mong đợi đó lập tức vui vẻ cười hớn ha hớn hở.
Mạnh Lâm Lang nhìn con trai mình một cái với vẻ bất đắc dĩ, sau đó liền quay sang ngắm Ninh Tịch, mắt bà liền sáng rực: "Tịch à, con mặc thế này thật sự rất đẹp đấy! Cái con bé này, bình thường ăn mặc giản dị quá, tầm tuổi này của con nên mặc những màu sắc rực rỡ như thế này mới đúng, đến tuổi như mợ rồi thì muốn mặc gì cũng khó!"
Nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt của đám thiên kim tiểu thư có mặt lập tức trở nên hơi hơi phức tạp.
"Tại sao tất cả người nhà họ Trang đều đối tốt với Ninh Tịch như thế?"
"Cái này mà còn phải hỏi à? Chắc chắc là dựa vào nhà họ Lục rồi! Tốt xấu gì thì bây giờ cô ta cũng là Đại thiếu phu nhân của nhà họ Lục mà, là nữ chủ nhân của nhà họ Lục đấy!"
"Sao cô ta tốt số thế không biết! Đúng là từ chim sẻ biến thành phượng hoàng mà! Thật không công bằng, mấy người chúng ta có mặt ở đây gia thế của ai chẳng hơn hẳn cô ta mấy chục lần. Rốt cuộc là nhà họ Lục đang nghĩ gì vậy, đứa con gái có thân phận như vậy mà cũng đồng ý cưới về nhà, không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho gen và huyết thống của con cháu mình sau này chứ?"
"Ninh Tịch chẳng có điểm nào xứng với anh Đình Kiêu hết!"
…
Đám thiên kim tiểu thư nhìn thấy Ninh Tịch và người nhà họ Trang thân thiết như thế trong lòng lại càng thêm khó ở, bắt đầu túm năm tụm ba lại xì xào bàn tán.
Chỉ riêng có mình Lý Mộ Ngôn là biết chân tướng sự việc, trên miệng anh ta là nụ cười chua chát.
Trang Tông Nhân sao có thể không nghe thấy những lời ra tiếng vào đó chứ, thoắt cái vẻ mặt ông đã thay đổi. Tính tình ông thường ngày vốn dĩ đã nóng nảy, huống hồ chuyện này còn đề cập đến cô cháu ngoại mà ông yêu thương nhất, thế nên ông liền lạnh giọng nói: "Ai bảo Tiểu Tịch nhà chúng ta không xứng với cái thằng nhóc thối nhà họ Lục này!!!"
Khoảnh khắc giọng nói mang theo sự tức giận của Trang Tông Nhân vang lên, cả cái hội trường như thể bị một thứ khí thế mạnh mẽ phủ chụp xuống, cái đám thiên kim tiểu thư đang xì xào lập tức im bặt không dám hó hé nửa câu, đồng thời cũng nghệt mặt quay ra nhìn nhau.
Vừa nãy Lão tướng quân vừa nói gì cơ?
Tiểu Tịch nhà chúng ta…?
Đúng lúc này, Nhan Như Ý vẻ mặt tươi cười bước đến hòa giải: "Lão gia tử, xem ngài nói kìa, Tiểu Tịch là cháu ngoại của ngài, ngay đến Huyền Tịnh đại sư cũng đã nói Tiểu Tịch là "vượng phu hưng gia, phúc vận vô song", có thể có được cô con dâu như Tiểu Tịch là phúc mà nhà họ Lục đã tu mấy đời mới được!"